Số 13 Phố Mink

Chương 1387: Nơi vinh quang ngủ say (3)



Karen nhìn về phía Ventura, Ventura lập tức nuốt miệng thịt hươu xuống bụng

rồi trả lời: "Ông bà của tôi bảo tôi đi theo đội trưởng nhiều một chút.”

Bên phía Philomena thì Karen cũng không hỏi, dù sao thì người ở đây cũng

không vội về nhà, người từ nơi khác tới cũng sẽ không muốn vừa đến đây đã đi

về nhà, không phải vấn đề ở chỗ chi phí dịch chuyển, mà là rất vất vả mới đi

một chuyến xa nhà, chưa gì đã phải quay trở về thì cũng có chút cảm giác

không thỏa mãn.

“Vậy thì ở lại đây mà nghỉ ngơi vài ngày, trang viên Ellen rất hiếu khách, có gì

cần thì cứ nói thẳng, không nên khách khí."

Karen nói rồi nhìn về phía Bart, "Lần này không ít người đều đã bị thương, ta

sợ có di chứng, cho nên đã sắp xếp kiểm tra sức khỏe chưa?"

Bart đứng người lên trả lời: "Đội trưởng, tôi đã nói việc này với cha mẹ tôi rồi,

cha tôi nói gần đây có một đợt kiểm tra sức khỏe tân binh vào ba ngày sau, ông

ấy có thể giúp chúng ta lấy phiếu khám sức khỏe, tất cả mọi người trong tiểu

đội chúng ta có thể có.”

"Được rồi đến lúc đó toàn bộ tiểu đội chúng ta đều đi kiểm tra sức khoẻ một

chút đi.”

Karen trực tiếp quyết định xong việc này, không trưng cầu ý của mọi người nữa,

bởi vì anh rất cần đợt kiểm tra sức khỏe này, Blanche hỏi: "Đội trưởng, về

nhiệm vụ bảo an sắp đến chúng ta có cần phải đặc biệt chuẩn bị gì không?"

"Không cần, nhiệm vụ bảo an rất đơn giản, trái lại sẽ khiến cho mọi người cảm

thấy nhàm chán đấy, nhiệm vụ và những việc cần phải chuẩn bị cụ thể thì ta sẽ

công bố trước khi nhiệm vụ bắt đầu một ngày.

"Được rồi đội trưởng.”

“Ban đêm có một buổi biểu diễn âm nhạc nhỏ, nghe nói là có mời đến một dàn

nhạc nổi tiếng nhất của thành phố York, ai có hứng thú với âm nhạc hoặc muốn

giả bộ mình có hứng thú với âm nhạc, đều có thể đi nghe một chút. Được rồi

bữa tối ta đã ăn xong, mọi người cứ từ từ mà dùng."

Dàn nhạc đang tiến hành biểu diễn bài "Người Ngủ Say", đám người Richard ở

lại nơi này thưởng thức, lão Anderson dẫn theo người trong nhà ra tiếp khách.

Memphis ngồi bên cạnh Richard, bởi vì vết thương ở phần lưng, cơ thể của ông

ta nghiêng về phía trước mà không có dựa vào trên ghế.

"Muri vậy mà không có ở đây." Richard nhỏ giọng nói với Memphis, "Ventura

cũng không thấy.”

Memphis hỏi ngược lại: "Người ta không thích âm nhạc, không được à?”

“A, bây giờ Muri rất nhiệt tình với mấy hoạt động giống như này đấy, cậu ta

thường xuyên bị Karen giáo dục phải tiếp xúc với những thứ này nhiều một

chút, không cần phải luyện đao ở dưới tầng hầm cả ngày. Còn có thằng nhóc

Ventura kia, việc có lời thì chắc chắn cậu ta sẽ có mặt."

"Có lẽ bọn họ bận việc gì đó."

"Ừm, có lẽ vậy." Richard nhún vai, cầm lấy điếu xì gà bên cạnh, hút một hơi

dài, sau đó há mồm phun ra "Ông có muốn hút thử một chút không?"

Memphis lắc đầu, hỏi: "Buổi chiều cưỡi ngựa thấy có vui không?"

"Vẫn ổn." Richard nhìn thoáng qua Philomena đang ngồi đối diện hai mắt nhắm

nghiền mà thưởng thức âm nhạc,

"Cô ta rất đáng thương."

“Cậu thích cô ta rồi à?"

“Ừm đúng thế."

"Đề nghị của ta là cô ta không phải hoa tươi để hợp cho ngươi hái.”

"Ông nghĩ đi đâu vậy, về sau nếu tìm vợ thì chắc chắn tôi sẽ tìm người dịu dàng

một chút.”

"Giống như mẹ của cậu à?"

"Người phụ nữ vì cuộc sống có chút không như ý thì vứt bỏ chồng con rời nhà

ra đi, cũng chỉ là do cha tôi mắt bị mù nên mới để ý.

Richard thở dài, nói: "Thật ra là tôi cảm thấy cô ta đáng thương, cô ta thế mà

ngưỡng mộ cha tôi có thể đánh tôi, ông nói thử xem cô ta đáng thương đến mức

nào cơ chứ?"

"Điều này chứng mình rằng cậu vẫn rất hạnh phúc."

"Thôi đi, chả nhẽ đầu óc tôi có nước vào hay sao mà cảm thấy hạnh phúc khi

đang nằm trong một cái chuồng heo? Nếu như có thể thì tôi hận mình không thể

đập cho cha tôi ngất xỉu rồi đóng gói chuyển phát nhanh cho cô ta, mà còn phải

đánh dấu chuyển hàng hỏa tốc nữa."

Memphis: "Rất tốt."



"Cậu đoán đội trưởng sẽ cho chúng ta xem thứ gì?” Ventura đi theo bên cạnh

Muri thò đầu ra nhìn mà hỏi thăm.

"Tôi không biết." Muri nhìn về phía lâu đài cổ đèn đuốc sáng trưng, lại quay

đầu nhìn về phía khu kiến trúc tối đen như mực ở đằng trước

"Nhưng chắc hẳn là một thứ rất quan trọng.”

Bởi vì những người khác, không có tư cách để thấy.

Muri lấy quyển trục ra, mở ra, trước người xuất hiện một lỗ hỏng, trận pháp

phòng ngự bị mở ra, cậu ta và Ventura cùng đi vào, khi bước đến trước cửa sắt,

Muri lại lấy ra một chìa khóa nhận được cùng lúc với quyển trục mà mở cửa

vào.

Thông qua một hành lang dài và tối đen, quẹo một cái, Muri và Ventura đi tới

trong khán thính phòng.

"Meo ~ "

Một tiếng mèo kêu truyền đến.

“Vù!"

Trong chốc lát, ánh nến bốn phía đều được đốt lên, trong nháy mắt chiếu sáng

nơi này.

Dưới sự nổi bất của ánh nén, bóng của con mèo đen chiếu lên trên vách của bức

tường, rất cao, rất lớn, cũng rất có cảm giác áp lực.

Phía dưới, là một trận pháp to lớn, bốn phía trận pháp có 12 chiếc quan tài được

xếp ngay ngắn, trong đó có 11 cái được thiết kế với kiểu dáng tinh xảo, còn 1

cái thì có vẻ được chế tạo một cách xốc xếch cẩu thả.

Muri vô ý thức hỏi: "Nơi đây là nơi nào?"

Bộp!"

Bóng dáng Alfred xuất hiện ở phía trên không sân khấu, cánh tay trái của anh ta

rủ xuống, tay phải nắm lấy cổ tay trái, từ từ ngẩng đầu, hai con ngươi đỏ lên rồi

dùng một loại âm thanh kích động run rẩy tràn ngập sự lôi cuốn mà nói:

"Nơi này là nơi vinh quang ngủ say."