Số 13 Phố Mink

Chương 1390: Alfred truyền giáo (3)



Pall ngồi ở trên nghe được mấy câu này lập tức trừng mắt nhìn, Dis hoàn toàn

không có nói qua mấy lời như vậy, trên thực tế, theo như tính cách của Dis, loại

sự việc này ông ấy căn bản cũng không thèm nói ra, một đoạn này, rõ ràng là

Alfred đang thêm lời thoại vào kịch bản.

Nhưng nghệ thuật gia công một cách hợp lý, Pall cũng có thể hiểu, nó càng

không khả năng lúc này chủ động đi chỉ rõ.

"Phù phù" một tiếng, hai tay Ventura khoanh tại ngực trước, quỳ xuống trước

tranh vẻ của Dis, bắt đầu cúng bái.

Từ nhỏ đến lớn, phòng khách trong nhà cậu ta trên vẫn luôn treo tranh chân

dung của Dis, chỉ có điều trên bức tranh chân dung kia Dis có mang theo mặt nạ

trên mặt, nhưng ông bà nội của Ventura đối với khí chất của ông ấy có ấn tượng

rất sâu, lúc mời họa sĩ vẽ chân dung cũng rất chú ý đến chi tiết, cho nên lúc vừa

nãy, Ventura mới sẽ cảm thấy quen mắt.

Đương nhiên, bức tranh chân dung này là do Alfred vẽ, buổi chiều anh ta còn cố

ý sửa chữa qua một chút chi tiết, để Dis trên bức họa này càng thêm tương tự

với bức tranh ở nhà của Ventura.

Ngay từ đầu lúc Ventura còn không nhận ra được, Alfred cũng nghĩ đến có cần

phải điều chỉnh lại độ sáng một chút không, dù sao thì vì tạo ra bầu không khí

nên ánh sáng cũng có chút mờ ảo.

Vẫn may Ventura là một thiếu niên rất giỏi trong việc quan sát.

Ventura nhặt ngẩng đầu lên, nước mắt đã chảy đầy trên mặt, xuất phát từ điều

mà ông bà nội vẫn luôn dạy cho cậu ta.

"Thưa ngài Alfred, đội trưởng đã sớm biết từ trước phải không?"

Alfred đáp lời: "Đúng vậy, cho nên đội trưởng mới có thể đối xử với cậu tốt như

vậy."

Ventura khóc càng lớn hơn, cậu ta dùng tay áo lau nước mắt: "Phải là tôi bảo vệ

cho đội trưởng mới đúng, không nên như vậy, không nên như vậy."

Đối với người có ân với mình, còn luôn giúp đỡ mình, trong lòng Ventura sớm

đã bị một loại cảm xúc gọi là cảm động lấp đầy.

"Cậu đã làm được rất khá, đêm nay cậu có thể được tôi mời đến nơi đây, đã là

chứng nhận trực tiếp nhất đối với sự trung thành của cậu.

Alfred chỉ chỉ mình, nói: "Tiếp theo, xin cho phép tôi tự giới thiệu một chút, tôi

là tùy tùng chân thành nhất của thiếu gia, thiếu gia vì thế mà ban họ cho tôi, bây

giờ tên đầy đủ của tôi chính là:

Alfred. Tao."

Alfred cảm thấy cái này là đủ rồi, không cần thiết lại thêm quá nhiều biệt hiệu.

Muri mở miệng hỏi: "Cho nên, gia thế đội trưởng, người bên cạnh đội trưởng,

đội trưởng…”

Vượt qua sự chấn động lúc đầu khi nghe được tin tức, từ lúc đầu Muri nhìn có

vẻ tỉnh táo, dần dần thể hiện ra triệu chứng lâm sàng khi bị trúng gió.

Mỗi một tin tức thật sự đều làm cho người ta không kịp đề phòng, tựa như là

đầu của ngươi còn ở lại tại chỗ, cơ thể cũng không biết đã chạy đến nơi nào,

chờ tới khi ý thức quay trở về, đầu bắt đầu đi tìm cơ thể, cơ thể thì tìm đầu ở

khắp nơi.

Alfred mở miệng nói: "Thiếu gia đang đi trên con đường của Trật Tự, người đầu

tiên đi qua con đường này là Thần Trật Tự."

Muri và Ventura nghe nói như thế, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy, đối với bọn họ là

người tín ngưỡng Trật Tự mà nói, những lời này, là điều cấm kỵ lớn nhất.

Alfred thì giơ hai tay lên, dùng một giọng điệu có thể khiến cho người khác cảm

thấy phấn khởi và kích thích mà lớn tiếng nói:

"Đây là kỳ ngộ của các vị, kỳ ngộ như thế, cho dù dùng thời gian dài như cả kỷ

nguyên để xem xét thì đều vô cùng thưa thớt.

Mời các vị tiếp tục cố gắng, mời các vị càng thêm thành kính, mời các vị tiếp

tục dâng lên sự trung thành đối với Đấng vĩ đại.

Tôi tin tưởng,

Bên trên những bức tranh tường để hậu nhân chiêm ngưỡng trong vô số năm

tháng sau này, cũng sẽ có một vị trí thuộc về của các vị.

Cho nên, phấn đấu đi, vì để vị trí trên tranh vẽ tường của mình càng thêm nổi

bật!"

Muri và Ventura đi ra khỏi khán thính phòng, từng bước một mà quay trở về

hướng lâu đài cổ.

Alfred đứng trên bậc thang của khán thính phòng, Pall phóng xuống bên cạnh

anh ta, cười nói: "Hình như cũng không có phản ứng gì quá dữ dội, nhất là một

đoạn cuối của ngươi, cảm xúc của ngươi có chút mất kiểm soát, lộ ra một chút

cảm giác xốc nội."

"Tôi thừa nhận tôi có thay vào cảm xúc của chính mình, nhưng chính là bởi vì

tôi không kìm lòng được, nhưng tôi không cho rằng tôi làm không tốt, tôi có thể

chứng minh cho cô xem."

"Chứng minh như thế nào?"

"10,9, 8."

"Đang làm cái gì thế?" Pall nghi ngờ nói.

"3,2, 1!"

"Phù!"

"Phù!"

Muri và Ventura cùng nhau ngã rầm trên mặt đất, bởi vì run chân.

Trong phòng sách của tộc trưởng, Karen đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn xem

phong cảnh trong màn đêm, ánh trăng đêm nay cực kỳ mông lung, quầng mây

rất dày.

Anh cũng không lo lắng về hiệu quả của việc Alfred dẫn người tham quan khán

thính phòng, dù sao thì ở phương diện này, mình chỉ cần phanh xe kiềm chế

Alfred lại, nhưng xưa nay cũng không cần lo lắng! Bản thân Alfred rất có động

lực.

Sau khi đứng một hồi, Karen ngồi trở lại bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra, lấy một

quyển bút ký, quyển bút ký này này không phải là cuốn trong phòng đọc sách ở

Nhà Tang Lễ của mình, nhưng lúc ở đây anh cũng từng dùng nó.

Tóm lại, lão Anderson vẫn luôn rất cẩn thận để bảo quản những thứ mình để lại

trong phòng chiếc này.

Cầm lấy một chiếc bút máy, Karen viết lên trang giấy trống:

"Khi Alfred trưng cầu ý kiến của ta, ta có một chút do dự, bởi vì ta từng cảnh

cáo anh ta, bây giờ không cho phép truyền giáo quy mô lớn bởi vì có thể sẽ

khiến cho một vài thế lực đặc biệt chú ý đến.

Ta không muốn để cho mình giống như ngài Philias, ít ra trước lúc ta có đầy đủ

năng lực để tự vệ, ta càng muốn giấu mình dưới cái bóng của Trật Tự mà âm

thầm tiến lại.

Nhưng cuối cùng ta vẫn đáp ứng danh sách người được chọn của Alfred.

Mặc dù ta thừa nhận, thân phận của ta, mỗi lúc có thêm một người biết đến, sẽ

tăng thêm một phần nguy cơ, nhưng hai người này, là người mà ta có thể tín

nhiệm, ta cũng nguyện ý gánh chịu phần nguy cơ này.

Việc này thật ra cũng không phù hợp phong cách làm việc từ trước của ta, ta

luôn luôn thích cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận, bởi vì ta biết, mặc kệ là con

đường mà cơ thể hay linh hồn ta bước đi, đều không có điều kiện để mắc sai

lầm.

Cho nên, vì sao lại đồng ý đây?

Ta đứng ở bên giường suy nghĩ thật lâu, không phải đang tự hỏi về đáp án của

vấn đề này, mà là đang suy nghĩ có nên viết đáp án của vấn đề này ra.

Bởi vì cái đáp án này có chút không chân thực, cũng có chút làm ra vẻ, viết nó

xuống, cần một chút ít dũng khí, có lẽ sẽ còn bị người khác chế giễu.

Mặc dù có lẽ cũng không có người ngoài có thể nhìn thấy những dòng chữ viết

này, nhưng ta cực kỳ sợ hãi về sau khi ta đọc lại những dòng bút này, sẽ châm

biếm mình trong quá khứ, cũng là chính ta vào trong lúc này."

Karen bưng ly nước lên, uống một ngụm nước đá, ngồi ở chỗ đó trầm mặc hồi

lâu, cuối cùng vẫn viết xuống một từ:

"Cô độc."