Số 13 Phố Mink

Chương 1397: "Trang bức" (4)



Karen đứng ở bên cạnh cửa, nhìn xem bọn thuộc hạ từng bước từng bước đi

kiểm tra, lần này sau khi đám người Ashley kiểm tra xong cũng không rời đi,

mà là ở lại chờ đợi kết quả kiểm tra của Karen.

Richard nhỏ giọng nói ở bên người Blanche: "Lúc đội trưởng kiểm tra cơ thể thì

tại sao các ngươi không ở lại mà xem?"

Blanche nói một cách đương nhiên: "Chúng ta không có cách nào giành được

thể xác của đội trưởng."

Ashley nói bổ sung: "Nhưng chúng ta có thể có được linh hồn của đội trưởng."

Richard nhún vai, nói: "Nói cũng rất có lý."

Đến phiên Philomena, khi cô đưa tay vào trong vạc nước để bắt đầu kiểm tra,

chất lỏng trong vạc nước bắt đầu trở nên lắc lư giống như sóng biển ở trên bãi

cát vậy.

Tất cả quân y ở trong phòng này đều lập tức đứng người lên, một tên quân y

trực tiếp lấy một tờ giấy từ trên bàn làm việc rồi ném ra ngoài, tờ giấy kia lập

tức biến thành một con Quạ đen truyền tin mà bay đi.

Rất nhanh, một vị chủ nhiệm mang theo hai Phó chủ nhiệm chạy vào, sau khi

nhìn thấy cảnh tượng lúc này đều nhao nhao kinh ngạc hé miệng.

Philomena thì cảm thấy phiền, mở miệng hỏi: "Xong chưa?"

"Tốt, tốt, đã xong."

Philomena rút tay ra, đứng người lên.

Chủ nhiệm bước đến trước đưa danh tiếp, hỏi: "Gia nhập danh sách trận pháp

của Kỵ Sĩ Đoàn đi, ta có thể lấy nhân cách của ta đảm bảo, ngươi tuyệt đối có

thể..."

"Không có hứng thú."

Sau khi Philomena lạnh nhạt trả lời, đi tới bên ngoài cửa, lúc đi ngang qua

Karen, cô ta dừng lại, nhìn thoáng qua Karen, mắt lộ ra vẻ khiêu khích.

Karen cũng nhìn lại cô, sau đó, cô lập tức dời ánh mắt đi.

Thật ra bản thân Karen cũng chưa từng làm gì cô ta, nhưng sự "Xa lánh" và "Cô

lập" từ tập thể mang đến cho Philomena bóng ma tâm lý.

Cô ta thật ra cũng không sợ Karen ra tay dùng bạo lực mà tổn thương, cô e ngại,

là Karen ngăn cách và cô lập tinh thần mình.

Những người khác đều đã kiểm tra xong, đến phiên Karen.

Karen thở dài, cười khổ nói với Alfred ở bên cạnh: "Lần này thì không thể

không 【 Trang bức* 】."

* Trang bức là một thuật ngữ hán việt chỉ một hành động, một loại phong cách

giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của

mình nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố… đây là kiểu trang

bức có thực lực.

Lúc mới quen Alfred, Karen vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc thân phận và hoàn

cảnh của mình, thỉnh thoảng sẽ nói ra một chút "Từ mới", lúc đầu Alfred dựa

vào việc ghi chép những "Từ mới" này để thử nhận biết và giải thích loại “ngôn

ngữ cổ” thần bí kia.

Trong một khoảng thời gian rất dài, sau khi Karen quen thuộc văn hóa và ngôn

ngữ nơi này, không có làm như vậy.

Nhưng gần đây, do kinh ngạc vì khả năng nắm giữ ngôn ngữ của Alfred, Karen

nguyện ý dùng một chút tiếng trung trong lúc nói chuyện với Alfred.

Một mặt là bởi vì lòng tò mò mãnh liệt của Alfred, một phương diện khác là

làm như vậy cũng rất thú vị, trong thế giới này, còn có thể có một người dùng

"ngôn ngữ quê hương" để giao tiếp cùng với mình, đây là một cách để an ủi tinh

thần khó có thể thay thế được

Khi Karen đi vào bên trong, Alfred lập tức móc quyển bút ký nhỏ của mình ra,

dùng bút máy nhanh chóng viết xuống phát âm của từ này ở phía trên, sau đó

lập tức tiến vào hình thức suy nghĩ học tập:

Cái từ “trang” này hẳn là tương tự với hành động giơ lên, thả xuống, sắp đặt,

giơ lên đồ vật, bày ra, lấy ra, thả ra... Nghĩa rộng có phải hay không là "Hiện

ra"?

Nhưng cái âm tiết đằng sau này là đại diện cho ý nghĩa gì?

Alfred nhìn bóng lưng Karen đi tới, liên tưởng đến việc mà thiếu gia sắp làm

sau đó, anh ta bừng tỉnh hiểu ra, viết:

"Cái chữ này, mang ý nghĩa cao quý, trang nhã, trang nghiêm, thần thánh!"

Trái tim Alfred bắt đầu đập "Phanh phanh" lên, cái chữ này, cấp bậc thật cao,

ràng cao cấp hơn quá nhiều so với từ "Tao" của mình.

Hô...

Không biết lúc nào,

Thiếu gia mới có thể ban cái chữ này cho mình đây?

Karen đi đến trước vạc nước, ngồi xuống, sau đó từ từ đưa tay bỏ vào.

Không giữ lại gì, sức mạnh linh hồn, toàn bộ thả ra.

Karen nhắm mắt lại, Con Mắt Trật Tự chuyển động!

Lúc này, những vị quân y khác trong phòng và vị chủ nhiệm kia đều đã ra ngoài

cửa tìm Philomena, bọn họ còn muốn tiếp tục thuyết phục cô gái có tài năng

đáng sợ này.

Chỉ còn sót lại một vị quân y, không yên lòng mà cầm tờ giấy khám sức khỏe

của Karen, ánh mắt cũng vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa.

Sau một lát, hắn ta cúi đầu nhìn lướt qua, phát hiện các trị số đều không nhúc

nhích, trên mặt nước cũng không có chút gợn sóng nào.

"Cậu có vẻ không được đâu đấy."

Lúc Quân y chuẩn bị viết đánh giá, bỗng nhiên dừng lại.

Không phải, tại sao có thể một chút phản ứng đều không có?

Một nhóm người này rất hiển nhiên là đi cùng nhau, đều là thần quan, như thế

nào đi nữa cũng có thể dập dờn vài vòng gợn sóng chứ nhỉ, không có khả năng

bình tĩnh như vậy, bằng không thuật pháp làm sao mà dùng được?

Ngay sau đó, hắn ta lại nhìn thấy những người lúc trước kiểm tra xong đều còn

không rời đi, tất cả đều đứng ở ngoài cửa mà cẩn thận quan sát, trong ánh mắt,

rõ ràng đều tràn đầy sự chờ mong, bao gồm cả cô gái lúc trước đã đi ra ngoài

cửa cũng đã quay trở vào, dẫn đến chủ nhiệm và những đồng nghiệp khác chỉ có

thể đi theo cô ta cùng quay trở vào vòng.

Tên quân y này cúi đầu xuống, hắn muốn xem xét một chút có phải mặt đồng

hồ thể hiện số liệu đã có vấn đề gì rồi hay không.

Ngay lúc hắn ta vừa mới chuẩn bị xoay người, lỗ tai bỗng nhiên cảm thấy khó

chịu, có bọt nước bắn ra, mảnh sứ vỡ bay loạn.

"̀m!"

Vạc nước nổ tung.