Hứa Kỳ Tịch thổi nhẹ một hơi, phôi thanh kiếm đúc từ phần tinh thần thể của hắn lập tức hiện lên trong tay.
Nói là kiếm ván cửa bản to, thật ra cũng không phải thật sự bị rèn thành một tấm ván cửa, mà là một thanh đại kiếm cao đến cổ Hứa Kỳ Tịch, mài sắc lưỡi ở cả hai mặt, mười lỗ phù văn trên thân kiếm xếp thành hàng thẳng tắp.
Dưới tay nghề cấp bậc thầy chân chính của Tô Khê Sa, cho dù là phôi kiếm, cô cũng có thể chế tạo thành hình dáng người bình thường căn bản mua không nổi.
Hứa Kỳ Tịch vung đại kiếm, quơ nhẹ. Bởi đây là do tinh thần lực của bản thân biến thành, lúc vung căn bản không thấy nặng chút nào.
Nói cách khác, nếu như tương lai tinh thần lực của hắn đủ mạnh, lại cường hóa thêm cho thanh đại kiếm này… Dù có rèn thanh kiếm này khổng lồ như Trảm Hạm đao thì lúc vung lên vẫn sẽ không cảm thấy nặng. Bởi lẽ nó vốn là một phần tinh thần lực của chính hắn mà.
Tuyệt cú mèo!
“Hơn nữa, nếu là đại kiếm tinh thần lực như thế này, hẳn là có thể chém được đám ‘chó săn’ kia nhỉ?” Hứa Kỳ Tịch thầm nghĩ.
Kỹ thuật này là thứ họ đang cần gấp.
Chỉ cần giúp mọi người nắm giữ cách có thể gây thương tích cho năng lượng tinh thần, đến lúc đại quyết chiến thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Ngày mai, sau khi liên hệ với bác sĩ Diệt Hoàng, tiện thể có thể nhờ các cô ấy nghiên cứu đại kiếm của mình luôn.
Sau khi dựng thẳng thanh đại kiếm lên, Hứa Kỳ Tịch lấy tấm phù văn chúc phúc kia ra, trực tiếp ấn nó vào lỗ phù văn trong thanh kiếm.
Phù văn chúc phúc và phôi kiếm kết hợp hoàn mỹ.
Sau khi hai bên tiếp xúc thì lập tức dính chặt vào nhau.
“Hiện nay giai đoạn đầu tiên chỉ là cấp bậc mười tấm phù văn… Chờ tăng thêm mấy cấp nữa, e rằng toàn thân trên dưới của thanh kiếm đều sẽ do phù văn tạo thành? Kiếm phù văn? Kiếm chúc phúc?” Hứa Kỳ Tịch tưởng tượng ra hình dáng thanh kiếm của mình trong tương lai.
Giai đoạn thứ hai là một trăm tấm phù văn, vậy giai đoạn thứ ba thì sao? Có phải cần nhiều phù văn hơn nữa hay không? Đến lúc đó có khi thanh đại kiếm của mình sẽ biến thành ‘kiếm dây’, dùng từng tấm phù văn nối tiếp nhau, kết thành hình dạng đại kiếm?
Có điều… dựa theo tính chất ‘học nhanh’ của công pháp này, phần sau chắc chắn sẽ không cường hóa bằng cách điên cuồng thu gom phù văn đâu, nếu không thì không phù hợp với đặc tính ‘học nhanh’ của nó.
“Xong rồi.” Sau khi đại kiếm và phù văn chúc phúc cộng hưởng một lúc, hai bên kết hợp hoàn mỹ.
Hứa Kỳ Tịch chỉ cảm thấy tinh thần lực của mình nhoi nhói, một phần tinh thần lực rót vào trong ‘phù văn chúc phúc’, lấp đầy phù văn chúc phúc vốn đã bị hắn tiêu hao một lần.
“Cô Tô Khê Sa ơi, tôi thành công rồi. Tôi có cần chuyển kiếm sang chỗ cô lại không?” Hứa Kỳ Tịch liên hệ với Tô Khê Sa thông qua Sổ Điểm Danh.
“Không cần vội, tôi tạo chút thủ đoạn phòng bị bên này trước đã. Sau đó lại kiểm tra hiệu quả thanh kiếm của anh… để phòng ngộ nhỡ.” Tô Khê Sa cũng không vội muốn chúc phúc.
Cô cần một chút phương pháp phòng bị, tránh cho kiếm của Hứa Kỳ Tịch không có hiệu quả.
“Nếu như thanh kiếm chúc phúc của anh thật sự hữu hiệu, vậy tôi sẽ thiếu anh một ân huệ lớn. Hơn nữa tương lai, chắc chắn phải tiếp tục nợ ơn anh.” Trong giọng nói của Tô Khê Sa có thêm vài phần chờ mong.
“Vậy cô cứ chuẩn bị cho kỹ đi.” Hứa Kỳ Tịch trả lời, thứ hắn muốn chính là hiệu quả này.
Đêm đã khuya.
Hứa Kỳ Tịch ngắm nhìn Họa Mi đang ngủ say.
Dựa theo nhắc nhở của công pháp bản thân lưu lại trong tranh vẽ lúc trước, bảo hắn lúc kích hoạt Sổ Điểm Danh thì một tay dùng Sổ Điểm Danh, một tay kia nắm lấy tay Họa Mi.
Nhắc nhở kia khiến Hứa Kỳ Tịch không thể không nghĩ nhiều.
Lại thêm Tề Y San trước đó sẽ xuất hiện trên người Họa Mi vào cuối tuần.
Có cảm giác cả hai việc đều không phải trùng hợp… Không phải Họa Mi có quan hệ đặc biệt gì với Sổ Điểm Danh đấy chứ?
Hứa Kỳ Tịch nhẹ nhàng rút đi chiếc gối của Họa Mi trong ngực, sau đó thay đầu mình vào vị trí chiếc gối.
Ừm, xúc cảm này là thân thể máu thịt chắc rồi.
Có thể loại trừ khả năng vợ mình là người máy.
Hứa Kỳ Tịch ngáp một cái, một tay khác nắm chặt thanh kiếm tinh thần, bắt đầu tiến vào trạng thái ‘kiếm thiền’. Đây là khâu cuối cùng của ‘thuật đúc kiếm tinh thần’.
Dưỡng kiếm.
Chỉ khi dưỡng kiếm cho tốt, nhắn nhủ chờ mong của mình với nó, cuối cùng nó mới có thể trở thành hình dáng mà mình mong muốn.
Đêm đã khuya.
Nhà Hứa Kỳ Tịch nhanh chóng yên tĩnh lại.
Toàn bộ trấn cũng lặng ngắt như tờ… ngoại trừ không ít người bị ảnh hưởng, trong lúc ngủ không cẩn thận hô lên cái tên ‘Hứa Kỳ Tịch’, sau đó bị người bên gối táng cho một phát.
…
…
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Kỳ Tịch rời khỏi trạng thái minh tưởng + kiếm thiền, kiếm thiền lần đầu không thu hoạch được gì, thứ này rất duy tâm.
Hắn mở mắt ra xem, thời gian đã là 7 giờ sáng.
“Chào buổi sáng, A Tịch.” Bên cạnh, Họa Mi đã ăn diện xong, sau đó nhìn đăm đăm vào chân mày của Hứa Kỳ Tịch.
Xưng hô A Tịch thế này, chắc như bắp là Thẩm Họa Mi rồi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Họa Mi, hẳn cô đã dậy được một lúc rồi nhỉ?
“Chào, Họa Mi… Sao nhìn anh chằm chằm vậy?” Hứa Kỳ Tịch hỏi.
“Không biết sao hôm nay em đặc biệt muốn vẽ chân mày cho anh. A Tịch anh đi rửa mặt trước đi, sau đó em tô lại chân mày cho anh.” Họa Mi cười hì hì nói.
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Sau khi Tề Y San rời đi, chứng ám ảnh cưỡng chế vẫn còn để lại di chứng à?
Nhưng hắn không lay chuyển được Họa Mi, đành phải rời giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc cho Họa Mi chơi đùa.
Quý cô Họa Mi nửa ngồi xổm trước mặt hắn, lấy bút vẽ chân mày của chính cô ra, nghiêm túc vẽ chân mày cho Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch chỉ cảm thấy chân mày hơi ngứa.
“Thích Họa Mi không?” vợ yêu đột nhiên hỏi.
“Ừm, thích.” Hứa Kỳ Tịch vô thức trả lời. Dù hơi ngứa nhưng cảm giác rất thúc vị.
“Thích em thì tốt.” Thẩm Họa Mi đắc ý nói.
Sau khi vẽ chân mày cho Hứa Kỳ Tịch xong, Thẩm Họa Mi cất bút vẽ vào túi trang điểm, hỏi: “Hôm nay A Tịch có muốn làm gì không?”
“Ừm, có thể sẽ liên hệ với bác sĩ Diệt Hoàng để đi kiểm tra sức khỏe. Chiều tối anh phải tụ họp với mấy thằng bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học… Họa Mi em có rảnh không? Đến lúc đó chúng ta cùng đi, chừng hai tiếng đi xe thôi.” Hứa Kỳ Tịch trả lời.
“Buổi tối à? Vậy được.” Họa Mi gật đầu, sau đó nói: “Em chuẩn bị bữa sáng rồi, anh nhớ ăn lúc còn nóng nhé. Một ngày ba bữa tốt nhất đừng ăn bậy ăn bạ.”
“Ừm.” Hứa Kỳ Tịch đáp.
“Thứ đồ to thật to ở lầu một là do A Tịch anh lắp ráp vào cuối tuần à?” Họa Mi lại hỏi.
“Hửm? À, cánh cổng kỳ tích… Không sai. Là chúng ta cùng nhau ráp.” Hứa Kỳ Tịch trả lời, đồng thời chú ý trạng thái của Thẩm Họa Mi.
Dường như Họa Mi vào cuối tuần không có ký ức của Tề Y San, vậy trong ký ức của cô, cuối tuần sẽ ra sao?
“Cùng nhau lắp ư? Ừm… hình như là vậy thật. Hình như em hỗ trợ nhiều hơn thì phải?” Họa Mi nghiêng đầu nghĩ, hình như thật sự nhớ tới rất nhiều chuyện.
Là sau khi Tề Y San rời đi vẫn lưu lại cho cô rất nhiều hình ảnh ký ức, đủ để cô bổ sung ký ức đại khái hồi cuối tuần ư?
“Chơi vui không?” Họa Mi hỏi.
Hứa Kỳ Tịch thành thật trả lời: “Rất kích thích.”
“Vui là được rồi, vậy buổi sáng em xử lý chuyện công ty một chút, giữa trưa sẽ về, rồi xuất phát đến chỗ bạn học của anh. Em cũng chỉ được gặp bọn họ hôm mình cưới thôi.” Họa Mi nói, móc một viên ô mai ra, nhét vào miệng Hứa Kỳ Tịch: “Đây là em của hôm nay nạ ~”
…
Tiễn vợ yêu xuống lầu, đưa mắt nhìn cô lái xe rời đi, trong lòng Hứa Kỳ Tịch ấm áp khó tả.
Loại cảm giác lò sưởi này làm mình mẩy hắn đổ đầy mồ hôi.
Trở lại phòng bếp, lấy bữa sáng trong hộp giữ nhiệt ra, Hứa Kỳ Tịch lại gọi điện cho bác sĩ Diệt Hoàng.
Hiện tại là lúc chứng minh rốt cuộc ‘mặt mũi’ của hắn lớn cỡ nào.
Bản thân mất trí nhớ và mặt mũi mà A Giải cố gắng đắp nặn, đã lúc phát huy tác dụng.
“A lô, thầy Hứa, có chuyện gì không?” Nghe máy là chị gái Diệt Phượng, giọng cô nghe nhừa nhựa, có vẻ còn đang ngủ.
“Là Diệt Phượng à, tôi muốn hỏi một chút, hiện tay chúng ta có hàng tồn phù thú không? Số lượng nhiều ít thế nào? Có thể tôi cần hơi nhiều một chút.” Hứa Kỳ Tịch vào thẳng chủ đề.
Thậm chí hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu như hàng tồn quá ít thì hắn có thể thử đi mua.
“Thầy Hứa cần à? Tôi hiểu rồi. Yên tâm đi, chỉ cần thầy Hứa muốn, bọn tôi sẽ cố góp đủ ~” Dường như Diệt Phượng đã tỉnh táo hơn nhiều.
Dù sao cũng phải cho thầy Hứa mặt mũi khoan khoái ~