Ngày hôm đó, tôi và Đường Khuynh tận dụng cơ hội, cuối cùng thuyết phục được Đường Trung để anh chính thức tham gia quản lý công ty.
Anh bảo đảm với Đường Trung sẽ dùng biện pháp riêng của mình, giúp Đường thị vượt qua khó khăn.
“Anh làm vậy có miễn cưỡng lắm không?” Tôi không khỏi lo lắng.
“Tuy anh không học chuyên ngành kinh doanh, nhưng cũng là á khoa trong kỳ thi đại học của thành phố.” Anh sờ tóc tôi, “Rất nhiều chuyện đều tương tự, loại chuyện này như đăng ký dự thi vậy, hoặc là không thi, hoặc là thi thật tốt.”
Anh gõ nhẹ chóp mũi tôi, “Có lòng tin với bạn trai một chút, hửm?”
Tôi gật đầu, “Dạ.”
Tôi cung cấp cho Đường Khuynh tất cả thông tin mà tôi nhận được của người bạn bên mảng tin tức để anh hiểu rõ hơn tình hình hiện tại của công ty. Anh đưa đội ngũ chuyên nghiệp vào công ty, mặc dù mỗi ngày có đủ thứ trở ngại, nhưng chung quy các việc cũng đang có tiến triển.
Nửa tháng sau, tôi và Luke đạt được thỏa thuận, chuẩn bị ký kết hợp đồng mới. Nhưng ngay đêm trước khi ký hợp đồng, trên mạng lại đột ngột có tin đồn, mặc dù không chỉ đích danh nhưng có ảnh chụp làm mờ mặt của tôi, cũng ồn ào một bài đăng nói tôi trong thời gian du học ở Anh bắt nạt người khác.
Tuy nội dung bịa đặt nhưng vẫn gây ra thảo luận sôi nổi trong cộng đồng người hâm mộ của Luke, thậm chí còn xuất hiện hastag #Đừng để kẻ bắt nạt xuất bản quyển sách yêu thích của chúng ta, chủ đề tìm kiếm lên hot search.
Tối thứ bảy, tôi cùng Luke đến một diễn đàn văn hóa nhỏ ở địa phương, ban tổ chức ngoài việc mời những người nổi tiếng về văn hóa còn mời mấy nhà tài trợ, Đường Khuynh làm đại diện Đường gia tham dự, Vu Tịnh và Ninh Vũ cũng có mặt.
Trong lúc giải lao, trên màn hình chợt chiếu ảnh tôi mặc bộ đồ đen lưu manh.
Khán giả xôn xao, lúc này trợ lý bên cạnh Vu Tịnh như trượt tay, những tấm ảnh rơi đầy ra đất.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Đường Khuynh và Luke bên cạnh tôi, Vu Tịnh đắc thắng hất hàm với tôi, giẫm lên giày cao gót thong thả tiến đến, ra vẻ kinh ngạc.
“Tiến sĩ Luke, ngài nhìn thấy những cái này chưa? Ngài xác định thật sự muốn hợp tác với loại người chuyên bắt nạt người khác sao? Trời ạ, người này đúng là “tri nhân tri diện bất tri tâm”. Đường Khuynh, anh nhìn xem em gái anh luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng rốt cuộc là loại người nào đây?”
Luke nhíu mày, Đường Khuynh trầm lặng, bình tĩnh nhặt hết ảnh chụp, liếc mắt, “Thì ra cô thích sưu tập những cái này? Ảnh chụp làm lưu manh của tôi, cô có cần không?”
“Cái gì?” Vu Tịnh đờ người.
Luke đi tới, gãi gãi đầu, “Tôi cũng có đó, nhưng mà tôi muốn được trả tiền. Ái chà Đường Khuynh, hồi đó tụi mình mặc không ngầu bằng Mật Mật…”
Trong ánh mắt sững sờ của Vu Tịnh, tôi bước lên một bước, mỉm cười.
“Cô Vu nếu thích hot search như vậy không biết có chú ý đến video hot search mới nhất là gì không?”
Cô ta cau mày, “Cô đang nói gì vậy?”
Tôi cười, đưa điện thoại kết nối với máy chiếu, chiếu đoạn video đang phổ biến nhất trên mục tìm kiếm.
#Nhân viên cũ của nhà xuất bản Hải Thành vạch trần truyền thông Vu thị
“Mới vừa lên top nên chắc cô không có thời gian xem, nhưng không sao, tôi cho cô xem.”
Tôi ấn nút phát, trong video là Tiểu Bàng. Cô ấy nói rõ ràng truyền thông Vu thị đã bí mật liên hệ với cô thế nào, đưa tiền ra dụ dỗ để cô tải lên bản thảo tiếng Trung bản số đặc biệt lên mạng.
Mặt Vu Tịnh trắng bệch, kinh hoảng nói: “Không, đây là vu khống! Là vu khống!”
“Cô ấy đã ghi âm các cuộc gọi của bên cô với cô ấy, tất cả chứng cứ cô ấy đều lưu giữ.”
“Cô!” Cô ta hằn học nhìn tôi, “Đường Mật, cô cố ý chơi tôi.”
“Làm người không thể quá tuyệt tình, các cô lợi dụng cô ấy xong thì qua cầu rút ván, hứa hẹn khoản thanh toán cuối cũng không cho cô ấy, không thể trách cô ấy chừa lại đường lui, vạch trần cô trên mạng.”
Thực tế tôi luôn tìm kiếm Tiểu Bàng, sau nhiều lần vất vả trắc trở mới tìm được khi cô ấy quay lại Hải Thành. Khi tìm được cô ấy là lúc cô ấy mới bị truyền thông Vu thị đuổi ra ngoài.
Cô ấy cần tiền là vì mẹ cô ấy bệnh nặng, tôi đưa cô ấy về nhà xuất bản, cô ấy đứng trước mặt tôi khóc to, vừa khóc vừa nói xin lỗi.
Tôi không thể nhận lại đồng nghiệp đã phản bội, nhưng vì cuộc sống cô ấy không dễ dàng gì, chúng tôi quyên góp lại một số tiền để bù đắp chi phí phẫu thuật của mẹ cô ấy.
“Đường Mật,” Ninh Vũ đi lên trước, “Làm người vẫn nên khoan dung, quá ác độc thì khó coi, tôi vẫn thích bộ dạng hiền lành của cô hơn.”
“Ác độc?” Tôi cười, “Tôi lại thấy không cần khoan dung với những người vốn bản tính ác độc.”
Ninh Vũ nheo nheo mắt.
“Hồi đó người đứng sau lưng những kẻ bắt nạt tôi không chỉ có Vu Tịnh, mà còn có anh.” Tôi cười, “Lúc đó anh thổ lộ với tôi không thành nên giúp chị họ mình tìm người bắt nạt tôi, muốn tôi cúi đầu xin anh giúp đỡ, nếu nói ác độc, tôi nào so được với hai vị.”
“Cô!”
“Có rảnh để xen vào chuyện người khác, không bằng Ninh tổng lo quản lý chuyện công ty của mình.” Đường Khuynh bước lên.
“À, Đường Khuynh. Anh là một người không phải người của bên ngành văn hóa, lại không phải người chuyên nghiệp bên kinh doanh, nói tôi nhàn rỗi tọc mạch mà xem ra chính là anh mới phải.”
Đường Khuynh cong cong khóe môi.
“Không phải tôi bao đồng, chỉ muốn hỏi thăm công ty Ninh thị còn ổn không thôi? Dù sao thì mấy bác với anh họ tôi tuy đầu óc không sáng suốt, tin vào lời người ngoài bán đứng công ty của mình, nhưng vừa nghe nói bị bắt thì cũng sợ, thành thật thú nhận mọi việc.” Anh nhàn nhã nói, “Tôi cũng rất kinh ngạc, mấy dự án có vấn đề kia của Đường thị hóa ra đều là do Ninh thị thông đồng với người của Đường thị mà ra. Thời điểm đó những khoản tiền phi pháp đều thông qua nhiều tay chuyển đến Ninh thị. Mấy dự án kia của các người nếu tôi nhớ không nhầm thì đã bị đình chỉ, đóng băng tài khoản.”
Không sai, nguyên nhân khiến các dự án của Đường thị liên tục gặp vấn đề là do nội bộ liên kết với Ninh thị vừa ăn cướp vừa la làng. Ninh thị lại thông qua liên hôn một mặt tìm một bảo mẫu miễn phí cho con trai Ninh Vũ, mặt khác là lấy danh nghĩa “đưa than ngày tuyết rơi” để lấy cổ phần gia nhập thành cổ đông Đường thị, từ từ gặm nhấm những phần còn lại của Đường thị.
“Tính toán kỹ càng chưa chắc đã thắng.” Đường Khuynh cười nhìn Ninh Vũ, “Thật xin lỗi, ván này có vẻ một kẻ không chuyên như tôi thắng.”
Vu Tịnh và Ninh Vũ mặt mũi xám xịt rời đi.
Những người vây xem dần tản ra, Luke nói nhỏ: “May mà tôi không phải đối thủ hai người…”
Đường Khuynh quay lại cười tươi rói, ấm áp như mặt trời, “Cái gì?”
“Không có gì.” Luke đứng thẳng lên, “Tôi nói chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Miller bên cạnh thở dài, lôi anh ta đi.
Đường Khuynh và tôi nhìn nhau cười.
Trò hề kết thúc, trên đường về nhà, tôi chợt nhớ những tấm ảnh đó, kéo tay áo Đường Khuynh.
“Mấy tấm ảnh đó cô ta rải thì rải, anh nhặt làm gì?”
“Ảnh người khác thì dĩ nhiên anh không nhặt, nhưng đó là em mà…”
Đường Khuynh cười, kéo tôi vào lòng.
“Huống hồ ảnh chụp em làm em gái giang hồ anh còn chưa có.”
20.
Sau đó, Đường Khuynh và tôi đều bận rộn.
Đội ngũ chuyên nghiệp do Đường Khuynh mời đến nhanh chóng giải quyết các vấn đề về quản trị và tài chính của công ty, đồng thời đưa ra những kiến nghị hợp lý. Cuối cùng Đường Khuynh đã thuyết phục được Đường Khuynh những vị trí quan trọng trong công ty sẽ không do những người thân thích hoặc có quan hệ với nhà họ Đường đảm nhiêm mà là những người chuyên nghiệp.
Nghe nói anh ở công ty rất có uy, thậm chí có không ít người đề nghị anh trực tiếp kế nhiệm Đường thị. Nhưng Đường Khuynh không có ý định này.
“Mặc dù kinh doanh công ty cũng có tính khiêu chiến nhưng anh vẫn muốn nghiên cứu y học.” Anh cười, “Có một số việc thật sự yêu thích thì không thể bỏ xuống được.”
Luke về Mỹ, hot search về tôi nhanh chóng biến mất. Trong một lần phỏng vấn, Luke khen ngợi thái độ làm việc của chúng tôi giúp một số tin đồn tự sụp đổ, đồng thời gia tăng không ít sự mong đợi với bản tiếng Trung của sách.
Có điều Luke là người kén cá chọn canh tỉ mỉ từng chi tiết với sách xuất bản.
Đầu tiên là dịch giả. Trước đó chúng tôi đã tổ chức một cuộc thi dịch thuật, tuyển chọn được rất nhiều dịch giả xuất sắc, bộ sách này giao cho người đứng đầu là Doãn Lan Triệt, Luke tỏ ý không phản đối.
Nhưng hình ảnh minh họa trong sách lại thành vấn đề nan giải.
Hình minh họa trong bản gốc tiếng Anh cả tôi và Luke đều cho rằng không phù hợp thẩm mỹ người Trung Quốc, vì vậy chúng tôi muốn vẽ lại tranh minh họa cho phiên bản quốc nội. Nhưng tìm mấy họa sĩ minh họa, vẽ thử, Luke đều không hài lòng ai.
Đang khi tôi cố gắng tìm đường xoay sở thì thầy Liêu Phàm trong nhà xuất bản Giang Thành đề cử một họa sĩ anh ấy thường hợp tác, Nghê Thần.
Ôm tâm lý thử vận may, tôi đưa tranh của Nghê Thần cho Luke, không ngờ anh ta rất hài lòng.
Cuối cùng công việc xuất bản có thể tiến hành đâu vào đấy. Hôm nay tan làm, tôi và Doãn Lan Triệt kết thúc cuộc họp qua video với Luke, cùng nhau ra khỏi nhà xuất bản, nhìn thấy Đường Khuynh đang nói chuyện với một người. Không hiểu sao nhìn người đó quen quen.
“Ông xã!” Doãn Lan Triệt vẫy tay với người đó.
Đến gần hai người, Đường Khuynh mỉm cười giới thiệu tôi: “Trùng hợp quá, đây là bạn đại học của anh, Lục Trạm.”
Tôi ngạc nhiên, Lục Trạm, Lục Trạm? Đây không phải là người đêm Đường Khuynh say rượu…
Người đối diện hiển nhiên cũng nhớ ra tôi, mỉm cười giơ tay ra: “Chào em, rất nhiều năm trước chúng ta từng gặp nhau phải không? Em là… em gái Đường Khuynh đúng không?”
Đường Khuynh lắc đầu, ôm vai tôi cười. “Không phải, là bạn gái.”
Đám cưới của tôi với Đường Khuynh được tổ chức sau đó nửa năm.
Nửa năm này, Đường thị dần dần trả hết nợ nần, thái độ của Đường Trung và mẹ tôi dần dịu đi với việc chúng tôi ở bên nhau, thậm chí từ dần dà thừa nhận đến giục kết hôn.
Có những quan niệm nhìn như cứng ngắc nhưng thay đổi có khi chỉ trong một suy nghĩ.
Đường Trung và mẹ tôi muốn tổ chức một đám cưới hoành tráng, nói rằng là “song hỉ lâm môn”, nhưng sau khi trải qua nhiều việc, tôi và Đường Khuynh cảm thấy hình thức không quan trọng, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau.
Nhưng cuối cùng vẫn theo lời cha mẹ làm hôn lễ, nhưng chỉ tổ chức trong hoa viên khách sạn, mời vài bạn bè thân thích.
Công ty Đường gia tuy bị tổn thất, nhiều ngành kinh doanh buộc phải đóng cửa, bán của cải để lấy tiền trả nợ nhưng vẫn giữ được nền tảng cốt lõi của mình.
Sau đám cưới chúng tôi, Đường Trung chính thức nghỉ hưu, Đường Khuynh giao công ty cho giám đốc cùng ekip chuyên nghiệp quản lý công ty, hoạt động theo định hướng thị trường đã cải thiện đáng kể hiệu suất công ty, có thể Đông Sơn tái khởi.
Không lâu sau đó, cuộc khủng hoảng tài chính Ninh thị nổ ra, tuyên bố tiến vào quy trình phá sản. Công ty truyền thông của Vu Tịnh kia có 40% cổ phần của Ninh thị, vì thu không đủ chi trong thời gian dài, danh tiếng trên thị trường không tốt, lại bị tố cáo in lậu, trang web cũng ngừng hoạt động.
Nhưng những điều đó không liên quan đến chúng tôi.
Tháng thứ hai sau kết hôn, Đường Khuynh quay lại Mỹ, xử lý xong công việc bên đó, chính thức quay lại giảng dạy tại học viện y Hải Thành với tư cách nhân tài trọng điểm, đồng thời làm việc tại bệnh viện Hải Thành.
Dưới sự “thúc giục bản thảo” không mệt mỏi của tôi, cuối cùng anh cũng cầm bút trở lại, bắt đầu viết quyển sách khoa học y học phổ thông của riêng mình.
Hai tuần một lần, chúng tôi quay về nhà cũ ăn cơm với Đường Trung và mẹ tôi.
Một ngày nọ, sau bữa tối, Đường Khuynh và Đường Trung ra ngoài đi dạo, mẹ tôi mang cho tôi tách trà nóng.
“Đừng lúc nào cũng ăn đồ lạnh.” Bà có vẻ mất tự nhiên nhìn sang nơi khác, “Còn trẻ cũng phải chú ý sức khỏe.”
Tôi buông tách trà, “Mẹ, trước đây con với Đường Khuynh đã nói với mẹ chuyện…”
“Mẹ không thể ly hôn với chú Đường con,” bà lắc đầu, “Bây giờ ông ấy về hưu, không ra ngoài nhiều, cũng cần người chăm sóc. Chuyện trước kia… thôi. Hiện tại mẹ kệ các con, các con cũng đừng động đến mẹ, đời này mẹ cứ sống như vậy, cũng không muốn đổi cách sống.”
Tôi gật đầu, “Được.”
“Chuyện kia…” Bà đứng dậy, nói: “Con đó, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, bây giờ kết hôn rồi nên có con sớm đi, càng lớn tuổi càng khổ.”
Tôi cười cười: “Tụi con muốn thuận theo tự nhiên.”
Bà lúng túng ho khan, “Mẹ nói, chuyện này, nhân lúc mẹ còn có thể làm được, có cháu thì còn có thể giúp con… chăm cháu, con cũng… đừng quá mệt.”
Dứt lời, bà nói mệt nên quay về phòng ngủ.
Tôi ngồi một lát, bưng tách trà lên, ừm, vẫn còn nóng.
Sự thật chứng minh, thuận theo tự nhiên thì kết quả nhanh chóng đến.
Ngày biết mình có thai, tôi đang nghỉ ngơi ở sân sau bệnh viện chỗ bà ngoại ở. Đường Khuynh cầm tờ xét nghiệm xông tới như một đứa trẻ, bế tôi lên xoay hai vòng. Bà ngoại ở bên cạnh nhìn thấy cũng cười.
Lát sau hộ lý đến đưa bà ngoại đã buồn ngủ về phòng, tôi ngẩng lên nhìn trời mới thấy bầu trời mới sáng sủa giờ đã kéo mây đen.
“Hình như sắp mưa.” Tôi lo lắng.
“Không sao,” Đường Khuynh cong cong mắt, “Có anh ở đây, đừng sợ.”
Tôi cúi đầu, bắt gặp ánh mắt anh.
Đúng rồi, chỉ cần hai trái tim kết nối nhau, sợ gì gió mưa?