*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lai Nhật Phương Trường
Chạng vạng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ nhỏ của cầu trượt hình con voi.
Dung Dung và Thứ Thứ đang ngồi trên cầu trượt, mỗi người ăn một phần tư shaqima.
Sau khi Dung Dung ăn shaqima xong, quay đầu ghé vào trước cửa sổ nhỏ.
Đột nhiên, có tiếng "ọt ọt" từ phía Dung Dung, Thứ Thứ quay đầu lại.
Dung Dung lớn tiếng che đậy: "Oa! Thứ Thứ, trên này cao quá!"
Thứ Thứ lại đem bẻ đôi saqima còn lại, đưa một phần cho Dung Dung: "Cho ngươi."
Dung Dung lắc đầu: "Thứ Thứ, ta không đói."
"Ta nghe thấy rồi, bụng ngươi kêu rất to."
Thời điểm khi ở trong đạo quan, bọn họ thường xuyên bị đói bụng.
Âm thanh Thứ Thứ quen thuộc nhất: Mao Dung Dung kêu đói, tiến bụng ọt ọt.
Thứ Thứ suy nghĩ một lát, đem toàn bộ shaqima nhét vào miệng Dung Dung.
Dung Dung phồng hai má nho nhỏ, nhai shaqima, cười ngốc nghếch với hắn: "Cảm ơn Thứ Thứ."
Thứ Thứ nghiêm túc nói: "Sau này không được để dành điểm tâm cho ông ngươi nữa."
Dung Dung lắc đầu: "Ông sẽ đói."
Thứ Thứ lại hỏi hắn: "Một chút đồ nhỏ như vậy cơ bản là không đủ cho người lớn ăn. Chẳng lẽ ông ngươi còn không bằng ta, một chút đồ ăn cũng không tìm thấy, còn muốn điểm tâm của ngươi sao?"
Thứ Thứ càng thêm kiên định với ý nghĩ của chính mình.
Đại thần quả nhiên là người xấu xa nhất trên thế giới này, trước đây để hắn cùng Mao Dung Dung căn không đủ no, giờ lại còn muốn giành đồ điểm tâm của Mao Dung Dung.
Dung Dung chớp chớp mắt nhìn hắn: "Ông là người tốt."
Thứ Thứ bĩu bĩu môi: "Ta mới là người tốt."
Dung Dung cười với hắn, nghiêm túc gật đầu: "Thứ Thứ cũng là người tốt."
Đại khái cũng như vậy.
Thứ Thứ nói: "Mao Dung Dung, ngươi cũng là một người tốt."
Người tốt chứng thực lẫn nhau.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng chuông cầm tay.
Dung Dung ánh mắt sáng lên: "Ăn cơm thôi!"
Cậu nắm tay Thứ Thứ, muốn kéo Thứ Thứ từ bậc thang cầu trượt đi xuống.
"Đây là trượt cầu trượt! Đồ ngốc!"
Thứ Thứ kéo cậu lại, hai người "bịch oạch" trượt từ trên cầu trượt xuống.
"Oa!" Dung Dung quay đầu nhìn lại đường trượt bóng loáng.
Nhanh quá đi, thật kỳ diệu nha.
Hóa ra đây là cách chơi cầu trượt, trước đây cậu còn chưa được chơi bao giờ đâu.
"Ngày mai lại chơi" Thứ Thứ kéo Dung Dung lên, hai chấm nhỏ màu xanh nhanh chóng chạy về phía giáo viên.
"Cô ơi, đợi chúng em với...Dung Dung đến đây...Thứ Thứ tới đây!"
Dung Dung và Thứ Thứ người đầu tiên đến nhà!
***
Bên cạnh cô nhi viện Mầm Cây Nhỏ là một công viên nhỏ.
Trong công viên, mấy cụ già tập Thái Cực Quyền, mấy cụ già gác chân lên xà đơn ép chân, còn có ba "cụ già" mới ngoài bốn mươi tuổi——
Họ sôi nổi vây xung quanh hàng rào.
"Vệ tướng quân, ông có thấy tiểu bệ hạ không?"
"Không thấy, ông thì sao?"
"Tôi cũng không có thấy, Dương Thái phó thì sao?"
"Không hề thấy tiểu bệ hạ."
Cả ngày hôm nay, các ông đi cùng với cảnh sát Tiểu Lưu, được nhận phỏng vấn.
Khi phỏng vấn kết thúc, đã là chạng vạng.
Cảnh sát Tiểu Lưu muốn đưa họ trở về, nhưng bọn họ từ chối, sau khi nghiên cứu đường đi, họ thuần thục bắt xe buýt một cách, đi đến gần khu của cô nhi viện.
Đã một ngày không nhìn thấy tiểu bệ hạ, các ông rất nhớ cậu.
Chỉ cần có thể nhìn từ xa một chút, bọn họ liền có thể yên tâm rồi.
Vệ Bình Dã nghiến răng cố gắng nhảy thật cao: "Tất cả đều mặc giống nhau y đúc, tất cả đều là mấy nhóc con màu xanh lam! Hàng rào này mẹ kiếp thật là cao!"
Hành vi của họ quá kỳ quái, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những cụ già khác.
Họ nghi ngờ hỏi: "Đây là phương pháp tập thể dục gì vậy?"
"..."Ba người ông ngừng nhảy, quay đầu lại: "Nhảy...nhảy cao?"
Thông qua việc không ngừng nhảy lên, có được cơ hội nhìn thấy tiểu bệ hạ, để an ủi cảm giác nhớ nhung tiểu bệ hạ.
Dương Biện Chương tiến lên phía trước một bước, đứng phía trước hai vị đồng liêu, hắng hắng giọng: "Trong sách cổ "Dương thị y phương" có nói: 'Vi khiêu hoạt lạc, viễn thiếu dưỡng thần.'"*
*Dịch tạm: Hoạt động nhảy lên, nhìn xa dưỡng thần.
Dáng vẻ giống như rất có đạo lý.
Một nhóm người như chợt nhận ra phương pháp thể dục mới, được lan truyền ngay lập tức.
Bên hàng rào, một hàng cụ già, sôi nổi nhảy lên.
Thành công công hỏi: "Xin hỏi Dương Thái Phó, "Dương thị y phương" là quyển y thư nào?"
Vệ Bình Dã bĩu môi: "Là hắn tự mình bịa ra, ngươi thử nghĩ xem, hắn trước đó bị giáng chức, hoặc là đang trên đường bị giáng chức, nếu không tìm chuyện gì làm, không đem hắn ngột ngạt chết à."
Hai người ông khác nhìn hàng cụ già đang sôi nổi nhảy bên hàng rào, rồi quay sang nhìn Dương Biện Chương.
Dương Thái phó, ngài dường như đã gây ra một trào lưu không tốt lắm nha.
Dương Biện Chương nắm chặt nắm tay, để ở bên môi, ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi, hôm nay chỉ sợ là sẽ không gặp được tiểu bệ hạ."
Ba người vừa định rời đi, đột nhiên có một người đàn ông trung niên từ phía sau chạy tới: "Vị tướng quân râu xồm kia... Không phải, ngài chờ một chút! Xin chào, xin chào, tôi là người tổ chức chương trình của Đào Viên cổ trấn, tôi họ Đỗ!"
Vệ Bình Dã đột ngột quay đầu lại, kéo hai đồng liêu ra sau, giang rộng hai tay, bảo vệ họ.
Cảnh giác! Kẻ địch tập kích!
Đỗ Sách Hoa khẩn trương dừng lại: "Mạo phạm rồi..."
Ánh mắt hắn dần chuyển từ sợ hãi thành thưởng thức.
Oa, vị tướng quân này, động tác của anh ta cực kỳ lưu loát, cũng đủ để quăng xa đám diễn viên mấy con phố.
***
Trên thực tế, trong khi các ông đang mải nhảy nhót bên hàng rào——
Bên hồ nước công viên, Đỗ Sách Hoa từ Đào Viên cổ trấn, đeo chiếc kính gọng đen phù hợp với khí chất của mình, chống nạnh, nổi trận lôi định với điện thoại.
"Làm sao có loại người như vậy? Chương trình sắp bắt đầu rồi, hắn nói với tôi hắn ta không đến? Đây là một nhân vật lớn, hắn không hợp ý liền không tới, đem cục diện rắc rối này ném lại cho tôi."
"Các bạn nhở ở Mầm Non Nhỏ còn đáng tin hơn hắn, tôi hôm nay thậm chí còn lén lút đến xem buổi diễn tập của các bạn nhỏ, hắn là một diễn viên còn không bằng một bạn nhỏ, để hắn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng! Ngay bây giờ kéo đen hắn!"
"Hiện tại làm sao bây giờ? A? Vương Triều Mã Hán đứng hai bên, Tần Quỳnh, Uý Trì Cung* là hai môn thần, thiếu một người, phải, làm sao?
"Tôi biết rất nhiều người, tôi đến tìm, bảo tôi đến tìm, cậu nghĩ đơn giản như tìm một con lợn sao? Hình tượng, khí chất đều phải phù hợp, chẳng lẽ có thể trên đường cái——"
Đỗ Sách Hoa quay đầu tứ phía, đồng thời chất vấn bên kia điện thoại: "Ở đâu có? Ở đâu..."
Đột nhiên, anh ta dường như nhìn thấy ai đó, câu chất vấn đột ngột dừng lại.
Đỗ Sách Hoa đỡ cặp kính gọng đen nặng trịch, nói nhỏ vào điện thoại: "Trời ạ, thật sự có..."
Lúc này, Vệ Bình Dã đang đứng bên bức tường công viên.
Vệ Bình Dã ở cổ đại là một đại hán thân cao tám thước, vóc dáng cực kỳ cao lớn, có dũng của vạn nam nhân.
Ông cũng đã từng là một người tướng quân, dành hơn phân nửa cuộc đời của mình trên chiến trường, máu tươi cùng cát vàng đã rèn giũa ra khí chất thô bạo của ông.
Đỗ Sách Hoa cảm thán nói: "Tướng quân trời sinh nha."
Quan trọng nhất chính là——
Đỗ Sách Hoa nhìn kinh ngạc: "Hắn còn tiết kiệm được một bộ tóc giả."
Lúc này Vệ Bình Dã đang ở bên hàng rao nhảy lên, muốn xem tiểu bệ hạ ở cô nhi viện thế nào.
"Ừm..." Nụ cười của Đỗ Sách Hoa đông cứng lại, "Chỉ là người hình như có chút ngốc. Nhưng cũng không sao, vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được, tuyệt vời, trong toàn bộ vòng vẫn chưa có hình mẫu như này..."
Khi ba người ông quay người chuẩn bị rời đi, Đỗ Sách Hoa cuối cùng cũng hoàn hồn đuổi theo.
"...Thưa ngài, chờ một chút! Xin chào, xin chào, tôi là người tổ chức chương trình của Đào Viên cổ trấn, tôi họ Đỗ!"
Vệ Bình Dã quay đầu lại: "Cái gì?"
Đỗ Sách Hoa lấy danh thiếp của mình từ trong túi ra: "Xin chào, tôi là người tổ chức chương trình của Đào Viên cổ trấn, tôi họ Đỗ. Cổ trấn sắp khánh thành. Tôi vừa vặn có một nhân vật lớn ở đây, phù hợp với ngoại hình cùng khí chất của ngài, ngài có hứng thú với diễn kịch không?"
Cầm tấm danh thiếp nhỏ, Vệ Bình Dã trao đổi ánh mắt với hai người ông còn lại.
Hắn là đã làm tướng quân, nhưng mà hắn chưa từng diễn tướng quân nha.
Vệ tướng quân không hiểu ra sao.
Anh ta thật lòng nói: "Tôi lần đầu đến đây, chưa diễn kịch bao giờ."
"Cái đó thì không có vấn đề gì? Chủ yếu là phụ thuộc vào cách đóng hàng, có diễn kịch hay không không quan trọng, cái chính là biết...."
Vệ Bình Dã nhíu mày: "Hả?"
Đỗ Sách Hoa đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, anh ta căng da đầu nói tiếp: "Chủ yếu là thiết huyết lòng son."
Đỗ Sách Hoa khuôn mặt tươi cười: "Yên tâm đi, tôi không phải là kẻ lừa đảo. Đào Viên cổ trấn vài ngày nữa sẽ mở cửa. Chúng tôi hợp tác với bộ phận tái định cư và cô nhi viện Mầm Non Nhỏ..."
Vừa nghe đến "cô nhi viện", Vệ gia gia liền kích động: "cô nhi viện?"
"Đúng vậy, chúng tôi đã mời những bạn nhỏ ở cô nhi viện, các bạn nhỏ có thể tham quan miễn phí cổ trấn vào ngày khai mạc, còn có thể biểu diễn trên sân khấu. "
"Được, ông đây đi..."
Giây tiếp theo, Vệ tướng quân nóng nảy đã bị hai người ông khác giữ lại.
Bình tĩnh một chút! Coi chừng bị lừa!
Trên bức tường của công viên phía sau các cụ có treo băng rôn: Nâng cao nhận thức và cảnh giác với những trò lừa đảo của người nổi tiếng.