Các ông thu dọn hành lý, cảnh sát Tiểu Lục lái xe xuống dưới của ký túc xá, lại nghĩ đến các ông sống ở tầng 3, cô cố ý gọi một nhóm đồng nghiệp đến giúp họ khuân vác hành lý.
Kết quả bọn họ còn chưa kịp đi lên___
Vệ Bình Dã một mình bê hai cái hộp lớn, ổn định vững vàng từ trên lầu đi xuống: "Không còn, không còn nữa, không cần làm phiền đến mọi người."
Cảnh sát Tiểu Lưu cùng các đồng nghiệp của cô đều sợ ngây người.
"Đây mà là ông? Các ông bây giờ đều như thế này sao?"
"Tôi rất muốn được làm đồng nghiệp với anh ấy."
Sau đó, Dương Biện Chương cầm thiệp mời đi đến trước mặt bọn họ: "Tân gia, ngày mai sau khi tan làm mời mọi người đến thăm nhà nhỏ* ăn bữa cơm xoàng."
(*光临寒舍-guānglín hánshè- quang lâm hàn xá: Quang lâm: thăm nom, đến dự; hàn xá: chỉ ngôi nhà, nơi mình ở một cách khiêm tốn. Ở đây Dương Biện Chương nói hơi hướng cổ đại lịch sự một chút)
Mọi người hoàn hồn, tiếp nhận thiệp mời: "Cảm ơn ngài ạ."
Họ mở thiệp mời ra, chữ trên thiệp như chữ được in trên báo, nhưng mực còn còn chưa khô.
"Cái này xưởng máy in này in có chút kém chất lượng."Bọn họ không nhịn được đưa ngón tay sờ lên vết mực trên đó, bỗng nhiên phản ứng lại: "Chờ một chút! Cái này không phải chính ngài viết đấy chứ?"
Lúc này Dung Dung nắm tay Thành công công đi tới: " Đây là Dương gia gia tự mình viết, xưởng in đòi tiền, nhưng gia gia không muốn tiêu tiền."
Tay cầm thiệp mời của cảnh sát Tiêu Lục khẽ run: "Tôi nhớ lúc trước khi đăng ký thông tin, hình như ngài còn không biết đọc chữ?"
Dung Dung trả lời thay ông: "Ông đọc báo nên đã học được."
Mọi người há hốc mồm.
Các ông của Dung Dung tay không khuân vác rương và tự học kiểu chữ in.
Qúa khủng bố!
***
Các cảnh sát đến hỗ trợ đều đã về hết, Cảnh sát Tiểu Lưu chở Dung Dung cùng các ông và hành lý của họ đến Thành phố mới Đào Viên.
Cảnh sát Xiao Liu có công việc khác, vì vậy cô ấy đưa họ đến liền đi về.
Các ông xách đồ lên lầu xem thời gian đã gần mười một giờ, trong nhà mới nên vẫn chưa có đồ ăn, bọn họ quyết định đi mua đồ ăn về sau đó trở về nấu cơm.
Tiểu khu bọn họ đang sống là một tiểu khu được bộ phận tái định cư đặc biệt để an trí cho những người không có hộ khẩu ở vùng núi, gần đó có công viên, siêu thị và nơi tập thể dục, đầy đủ mọi thứ.
Chỉ là tiểu khu vẫn chưa đầy đủ dân cư do sự phản kháng của những người không có hộ khẩu vùng núi còn cao.
Ở cửa siêu thị, các ông quan sát một lúc sau đó thuần thục mà đi vào, đẩy ra một chiếc xe đẩy hàng.
Dương Biện Chương nhân cơ hội dạy dỗ Dung Dung: "Tiểu bệ hạ, đây gọi là hành động có tính toán*."
(*谋定后动-Móu dìng hòu dòng- Mưu định hậu động: Bày mưu, tính toán trước sau đó mới hành động.)
Dung Dung vẻ mặt mơ hồ lắc đầu: "Ông ơi, cháu nghe không hiểu."
Vệ Bình Dã hỗ trợ phiên dịch thành những từ dành cho người lớn: "Có nghĩa là 'xem trước rồi mới làm'."
Dung Dung cái hiểu cái không gật gật đầu.
Lúc này, Dung Dung nhìn thấy đối diện có một đứa trẻ trạc tuổi mình đang ngồi trong xe đẩy hàng được bố mẹ đẩy đi.
Dung Dung đột ngột giơ tay: "Ông nội, cháu muốn 'Mao mao động động'!"
Dương Biện Chương nhíu mày: "Cái gì cơ?"
Vệ Bình Dã lại lần nữa làm phiên dịch viên: "Tiểu bệ hạ cũng muốn ngồi xe."
Hắn bế Rong Rong lên đặt vào chỗ ngồi của xe đẩy hàng.
Aizo, không có hắn làm phiên dịch ở giữa, tiểu bệ hạ cùng Dương thái phó giáo tiếp làm sao đây?
Vệ Bình Dã gật gật đầu, lão Vệ ta đây quá quan trọng rồi!
Dung Dung và các ông mua sắm——
Dương Biện Chương cùng Thành công công cầm một danh sách và so sánh với đồ họ mua: "Gạo, dầu, muối..."
Dung Dung ngồi trong xe đẩy hàng, Vệ Bình Dã phụ trách đẩy cậu, ông cháu chậm rì rì đi ngang qua các kệ hàng: "Tiểu bệ hạ, có muốn bánh gạo Vượng Vượng không? Có muốn sô cô la không? Có muốn màn thầu nhỏ Vượng Tử không?"
Hai ông còn lại:???
Bọn họ hình như không ở cùng một siêu thị.
Nửa tiếng sau, các ông xách túi lớn túi nhỏ từ siêu thị đi ra.
Các túi nhỏ là thực phẩm, gạo, dầu, muối, rau,...
Các túi lớn cũng là thực phẩm, chẳng hạn như bánh gạo Wangwang, sô cô la và đồ ăn vặt khác.
Thực sự mua quá nhiều rồi, trên lưng Dung Dung còn đang cõng một túi đồ ăn vặt nhỏ.
Cậu có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Ông ơi, cháu không ăn hết."
Vệ Bình Dã xua tay: "Không sao, tiểu bệ hạ ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không hết được thì ông ăn."
Dung Dung dừng một chút, thanh âm càng nhỏ hơn: "Nhưng mà tốn rất nhiều tiền nha."
"Không sao, ông có rất tiền."
"Vâng ạ..."
Dung Dung cùng các ông đi ra khỏi siêu thị, đột nhiên ở cửa siêu thị truyền đến âm thanh: "Bố của bố gọi là ông nội!"
Rong Rong sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Đó là chiếc xe bập bênh trẻ em của Uông Uông đội, các bạn nhỏ trên chiếc xe bập bênh đang tự do đung đưa theo điệu nhạc.
Mẹ của đứa trẻ đang mang một thứ gì đó, ở bên cạnh nói: "Đây là lần cuối cùng nhé, mẹ của con không có tiền, xe này mỗi lần đi là 100 tệ, một lần cuối? Con có nghe mẹ nói không? "
Một trăm tệ?!!!
Dung Dung quay lại phát hiện các ông đều đang nhìn mình.
"Tiểu bệ hạ muốn ngồi sao?"
Dung Dung vội vàng lắc đầu, chiếc xe này ngồi một lần 100 tệ, hôm nay ông đã mua đồ ăn vặt cho cậu, tiêu rất nhiều tiền rồi.
Cho dù là... cho dù là đội Uông Uông, cũng không thể.
Dung Dung đi đến giữa các ông, nắm tay họ: "Dung Dung đói quá, ông ơi, chúng ta mau về nhà đi."
***
Về đến nhà mới, Thành công công phụ trách làm cơm trưa, hai người ông còn lại trước tiên dọn dẹp phòng khách một chút.
Dung Dung cũng lấy một miếng giẻ nhỏ, chạy tới chạy lui ở trong phòng, lau chỗ này chỗ kia.
Vệ Bình Dã trèo lên ghế treo rèm, quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt "từ ái".
Một giây tiếp theo, sắc mặt Vệ Bình Dã đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ kinh hãi: "Tiểu bệ hạ, không thể lau sàn sau đó lại lại lau bát đĩa!"
Dung Dung mơ hồ ngẩng đầu lên: "A?"
Đúng lúc này, Thành công công đồ ăn đi ra, lấy đi giẻ lau trong tay Dung Dung: "Có thể ăn cơm rồi, tiểu bệ hạ đi rửa tay đi, hai vị đại nhân cũng không cần vội, chúng ta ăn cơm trước đi."
Nhà không lớn lắm, cũng không có phòng ăn riêng, bọn họ liền dùng bàn ở phòng khách ăn cơm.
Các ông phụ trách việc bày bát và bưng đồ ăn ra.
Dung Dung phụ trách bày đũa, sau đó cầm điều khiển lên, bật TV, chuyển sang kênh thiếu nhi.
Đợi khi dọn xong hết mọi thứ, liền bắt đầu ăn cơm.
Thực đơn hôm nay: Trứng xào cà chua, sườn non cà chua, thịt lợn chua ngọt cà chua, canh thịt viên cà chua.
Vệ Bình Dã khiếp sợ: "Chúng ta mới tới đây không bao lâu, chẳng lẽ phải đem cà chua ăn đến mức tuyệt chủng?"
——Sự trả thù của người cổ đại đối với cà chua hiện đại.
Dương Biện Chương ngẩng đầu nhìn hắn, trầm giọng nói: "Người ta đặc biệt làm đồ ăn cho bệ hạ, cũng không nói cho ngươi ăn."
Thành công công không nói gì, đút cho Dung Dung một thìa trứng xào cà chua.
Vệ Bình Dã lúc này mới phản ứng lại rằng tiểu bệ hạ sẽ sớm đến cô nhi viện cậu thích ăn cà chua, vì vậy Thành công công đã làm nhiều cà chua để cậu có thể ăn nhiều hơn một chút.
Mọi người đều mặc thường phục, xắn tay áo chen vào phòng bếp phụ giúp các ông.
Các ông bà đã làm xong tất cả các món ăn, chỉ còn một chút nữa là hoàn thành, mọi người chen chúc trong bếp ba chân bốn cẳng bưng các món ăn ra, không bao lâu toàn bộ đều chuẩn bị xong.
"Đủ rồi đủ rồi, cũng không phải hoàng đế ăn cơm, không cần nhiều đồ ăn như vậy."
"Ăn cơm, ăn cơm!"
Mọi người ngồi quanh bàn tròn.
Dung Dung bị ôm đến một chiếc ghế cao, ngồi cùng mọi người, nâng sữa Miêu Tử của mình lên: "Cụng ly!"
"Ồ, Dung Dung, đồ ăn ngon nhiều như vậy, nhưng em vẫn thích ăn trứng xào cà chua." Cảnh sát Tiểu Lưu nhéo cái mũi nhỏ của cậu "Đến đây, ăn cái chân vịt lớn này đi."
Chân vịt thật to nha, Dung Dung duỗi bàn tay nhỏ của mình ra, còn lớn hơn cả tay của cậu!
Dung Dung giữ chặt chân vịt, gặm thịt vịt.
Nhân lúc cậu đang tập trung ăn chân vịt, cảnh sát Tiểu Lưu lặng lẽ hỏi các ông: "Thế nào rồi? Hai ngày nay Dung Dung có gì không vui sao?"
Cô vẫn rất lo lắng, Dung Dung và các ông ở nhà mới mấy ngày, mấy ngày nữa sẽ xa nhau, cô sợ Dung Dung sẽ càng thêm khó chịu.
Các ông còn chưa kịp trả lời, Dung Dung nghe thấy bọn họ nói chuyện liền ngẩng đầu lên từ chân vịt lớn, lớn tiếng đáp: "Không có ạ, Dung Dung không có không vui, Dung Dung ở bên cạnh các ông rất vui vẻ!"
Cảnh sát Tiểu Lưu mỉm cười và xoa đầu cậu: "Chị biết rồi."
Những người khác cũng mỉm cười phụ họa nói, "Em thật lợi hại nha."