Chuông báo thức vang lên vào 6 giờ sáng, Hàn Lâm mỏi mệt vươn tay ra khỏi chăn và tắt nó đi.
Như mọi khi, chỉ có mình cô trên giường, Cố Đình Lập đã dậy từ sớm.
Sau một đêm bôn ba và "lao lực", anh vẫn có thể duy trì thói quen dậy sớm của mình. Hôm nay có vẻ tâm trạng của anh rất tốt, bởi vì anh đã làm bữa sáng. Chỉ khi nào trạng thái tinh thần thoải mái thì anh mới vào bếp, dù tài nghệ chỉ dừng ở mức nướng bánh mì và chiên trứng ốp la thôi.
Thoải mái... Tim Hàn Lâm trùng xuống. "Vì tin nhắn kia sao? Anh đã đọc nó chưa? Xử lý thế nào rồi? "
Mang tâm sự nặng nề, cô ngồi thẫn thờ vào bàn ăn. Có lẽ anh nhận ra sự bất thường nơi cô, nhẹ hỏi:
- Còn mệt mỏi?
Cô ậm ừ có lệ. Có lẽ anh nghĩ cô giận dỗi vì sự càn quấy của mình tối qua nên không hỏi thêm nữa, nhanh chóng ăn xong và thay đồ đi làm.
Trong chốc lát, căn nhà rộng thênh thang chỉ còn lại mỗi mình cô. Cố gắng vực dậy tinh thần, Hàn Lâm ngồi bên bàn ăn suy nghĩ về mọi diễn biến tối qua, cả về cái dự định mà cô đã muốn đề cập với anh dịp kỷ niệm này.
Nở một nụ cười tự giễu chua chát, Hàn Lâm cảm thấy may mắn khi mình chưa kịp nói cùng anh.
Phải ngây thơ lắm mới khiến cô có suy nghĩ anh sẽ chấp nhận sự ra đời của một đứa trẻ, rằng anh muốn có một đứa con cùng cô. Trong khi tiền đề hôn nhân của họ là không ràng buộc, nếu như có gì khác thì chỉ là mong muốn và tình cảm đơn phương từ phía cô mà thôi.
Có lẽ cuộc sống hôn nhân bình lặng trong 7 năm đã khiến cô thuyết phục chính mình rằng có khả năng anh đã hoặc sẽ yêu cô.
Nhưng tin nhắn mập mờ rạng sáng nay đã đánh nát những ảo tưởng hão huyền của cô. Hàn Lâm à, chắc đến lúc mình phải đối mặt với sự thật rồi!
Tiếng chuông điện thoại kéo cô về thực tại, đầu dây bên kia là Sở Nhiên
- Hàn đại tiểu thư! Hàn đại mỹ nhân! Tìm cậu ăn một bữa cơm còn khó hơn gặp thị trưởng thành phố nữa. Khi nào mình mới được hân hạnh dùng bữa với cậu đây!?
- Thôi thì hôm nay nhé, mình cũng nhớ cậu muốn chết đây.
- Ừm, vậy ăn trưa nhé. Mình đang cần người nghe mình lải nhải đây, dạo này phiền chết đi được!
Sau cơn mưa tối hôm qua, thời tiết hôm nay trở nên ẩm ướt làm người ta ngán ngẩm.
Chọn một hàng ăn gần khu hành chính thành phố, Hàn Lâm ngồi chờ Sở Nhiên trong phòng riêng.
Sở Nhiên là cô bạn nối khố của Hàn Lâm, họ làm bạn từ thời tiểu học đến cấp 3, chỉ có thời gian từ năm học trung học thứ hai khi cô đột ngột chuyển trường là họ bắt đầu tách ra. Sở Nhiên đã bên cô trãi qua tuổi thơ êm đềm, suốt thời niên thiếu nhiều biến cố u ám và vẫn bên cô đến giờ này.
Đối với Sở Nhiên, ngoài sự gắn kết ấy, Hàn Lâm còn rất cảm kích gia đình cô ấy vì đã yêu thương bảo bọc cô vô điều kiện trong những tháng ngày đen tối.
Mãi mãi cô không quên được vòng tay ôm ghì và những giọt nước mắt xót xa của mẹ Sở năm ấy. Cô có người thân cũng kể như không, còn Sở Nhiên lại cho cô một gia đình giữa lúc tứ cố vô thân.
Lúc Sở Nhiên đến đã qua giờ ăn trưa một chút, có vẻ như cô từ bên ngoài vừa vội trở về. Lau vội giọt mồ hôi trên gương mặt thanh tú, Sở Nhiên vừa ngồi xuống đã cầm cốc nước uống sạch, vừa uống vừa mắng:
- Tên khốn Lục Nam, một hai bắt buộc mình trong buổi sáng phải hoàn thành phỏng vấn cho Tuần san kinh tế lần này. Chẳng phải việc này anh ta nhất định giao cho người khác rồi sao? Êm đẹp ngày nghỉ lại lôi đầu mình giao việc. Tổng Biên tập thì ngon lắm sao? Chờ 10 năm, không, 5 năm nữa thôi, bà đây sẽ đứng trên đầu anh ta.
Rót cho cô cốc nước khác, trong lúc nghe cô càu nhàu thêm một lúc thì Hàn Lâm đã chọn món xong.
Ngồi quan sát Sở Nhiên, cô hiểu vì sao bạn mình lại có phản ứng mạnh như vậy.
Vốn dĩ Sở Nhiên là người có tính cầu toàn rất mạnh, thông thường khi cô xác định mục tiêu phỏng vấn sẽ tìm hiểu rành mạch hoàn cảnh và sở thích của đối phương, từ đó sẽ tìm ra phương pháp khai thác thông tin nhiều nhất có thể mà không làm đối phương cảm thấy khó chịu. Nhất là khi thực hiện phỏng vấn, Sở Nhiên sẽ bày ra diện mạo chỉn chu hợp thời nhất có thể, đây chính là yêu cầu mấu chốt nhất của cô ấy.
Nhìn cách ăn mặc xuề xòa này và vẻ căm phẫn của cô ấy bây giờ, có lẽ là Lục Nam kia đã chặn ngang trên đường bắt cô phải đi phỏng vấn đột ngột. Sở cô nương vì thế mà xù lông thở ra khói.
- Kỷ niệm ngày kết hôn thế nào? Vốn hôm qua định hẹn cậu xem phim, nhưng nhớ ra ngày quan trọng này nên mình không gọi. Cố Bắc Cực đi công tác về chưa?
Cái biệt danh không mấy thân thiện này cô ấy đặt cho Cố Đình Lập từ năm cấp 3, dĩ nhiên là
chỉ dám gọi sau lưng người ta mà thôi.
- Về kịp. Nhưng mà Nhiên à, có việc mình muốn nhờ cậu...
Chia tay Sở Nhiên xong, Hàn Lâm cũng không có tâm trạng làm việc khác, cô quay về nhà.
Lường trước hôm nay uống rượu nên không lái xe đến, trên đường phố giờ này cũng không đông đúc, cô không gọi xe, từ từ đi trên vỉa hè.
Ngày mùa mưa, hơi nước trong không khí nồng đậm, khiến người hít thở cũng ê ẩm.
Rất nhanh chóng, khi Hàn Lâm làm xong bữa tối đã nhận được tin nhắn của Sở Nhiên.
Cô ấy là phóng viên có nhiều mối quan hệ, việc tra danh tính chủ nhân số điện thoại kia không phải việc khó. Đọc xong tin nhắn, cả người cô bỗng chốc như rớt xuống hầm băng.
Người đó tên là Bội Châu. Bội Châu? đây chẳng phải cùng tên của người bạn gái thời đại học của chồng cô sao?
Trong mắt người ngoài như cô lúc đó, họ là một cặp trai tài gái sắc đăng đối. Chỉ là không biết tại sao lúc Hàn Lâm vào năm hai, anh lên năm 4 thì Bội Châu đi du học và có tin đồn họ chia tay.