Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 120




 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Chương 69: Giới thương nghiệp não tàn này (9)
 

Diêu Thiên Thiên quả thực không thể tin nổi, lúc này đây cô lại có thể thành công ăn sạch Tề Lỗi… Khụ khụ, dùng quy tắc ngầm với Tề Lỗi… Khụ khụ khụ, cùng Tề Lỗi cầm sắt hòa minh* mà không bị ai quấy rầy, ngay cả phục vụ cũng không hề xuất hiện!
 
*琴瑟: tên hai loại nhạc khí là cây đàn cầm, đàn dài 3 thước, 6 tấc, căng 7 dây; và cây đàn sắt, loại đàn có 25 dây. Khi hai loại này cùng đàn tấu lên, âm sắc của chúng mười phần hòa điệu với nhau. Từ đó, cầm sắt được dùng để tỷ dụ cho sự hòa hợp tốt đẹp của vợ chồng với nhau.
 
Hôm nay cô nhất định phải đi mua vé số, tuy rằng chỉ có trên dưới mấy trăm vạn (lời này khiến người ta đố kỵ thật sự), nhưng ít nhất cũng là tiền mà!
 

Nghĩ đến sức chịu đựng của Diêu Thiên Thiên – đóa hoa yêu kiều hàng thật giá thật, Tề Lỗi chỉ ăn một lần liền bày ra dáng vẻ nhẫn nại buông tha cho cô, sau đó ôm cô vào lòng rồi lẳng lặng nằm đó.
 
Diêu Thiên Thiên vừa đau vừa mệt, rất muốn ngủ nhưng đầu óc và tinh thần lại không muốn, lăn qua lộn lại trong lồng ngực của Tề Lỗi, nhưng làm thế nào cũng đều cảm thấy khó chịu. Cuối cùng cô đành bất đắc dĩ nhổm người dậy nói: “Em muốn đi tắm.”
 
Cả người mồ hôi đầm đìa không nói, Tề Lỗi còn không dùng bao, làm cho Diêu Thiên Thiên có hơi lo lắng. Tuy rằng hôm nay là ngày an toàn, nhưng việc mang thai luôn đến một cách kỳ diệu.
 
Bây giờ Tề Lỗi ước gì có thể nâng niu Diêu Thiên Thiên trong lòng bàn tay, căn bản là không nỡ bắt cô chịu một chút khổ sở nào. Thấy cô cau mày vẻ mặt đau khổ ngồi dậy, biết rằng bây giờ cơ thể cô không thoải mái, anh lập tức dùng một tay bế người bên cạnh lên, dịu dàng nói: “Anh giúp em tắm.”
 
Cảm giác được người ta ôm kiểu công chúa thực sự rất tuyệt, nhưng Diêu Thiên Thiên lại không dám tiếp xúc thân mật với Tề Lỗi nữa. Cô là một đóa hoa mỏng manh, hiện tại các cánh hoa đều sắp bị bầm dập hết, nhỡ đâu tắm uyên ương tắm đến Tề Lỗi nổi lên thú tính ôm lấy đóa hoa rồi khiến nó trở nên điêu tàn, thì lại mất nhiều hơn được.

 
Vì thế cô đẩy nhẹ ngực Tề Lỗi ra, thì thào nói: “Không cần, anh là cầm thú, chút nữa lại định bắt nạt em.”
 
Tề Lỗi:…
 
Người phụ nữ vừa rồi nằm dưới người anh nhanh chóng lột sạch quần áo của anh, là người trước mắt sao? Thật sự rất muốn nói rằng Diêu Thiên Thiên mới giống cầm thú hơn ấy chứ? Chẳng lẽ sau khi bị quy tắc ngầm xong, anh liền bị chủ tịch ghét bỏ?
 
“Anh sẽ không làm gì em đâu, chỉ là thấy em quá mệt, muốn giúp em tắm rửa thôi.” Tề Lỗi vô cùng ôn nhu săn sóc nói, bất chấp sự phản đối của Diêu Thiên Thiên, anh ẵm cô đi vào phòng tắm, dịu dàng thả người nọ vào trong bồn tắm, sau đó anh cũng bước vào, ôm lấy cơ thể Diêu Thiên Thiên từ phía sau, giúp cô tắm rửa sạch sẽ. Từ chiếc cổ duyên dáng đến bộ ngực mềm mại, từ bụng nhỏ bằng phẳng đến hai chân thon dài, cuối cùng đầu ngón tay của anh thâm nhập vào chỗ kia, lấy ra hết những thứ mà bản thân đã để lại trong lúc kích động nhất thời.
 
Diêu Thiên Thiên:….
 
Đậu má cái thứ vô cùng có tinh thần ở phía sau vẫn luôn chọt vào mông cô là cái gì! Bạn trai vừa thô vừa dài đúng là vừa có mặt mũi lại vừa hạnh phúc, nhưng người trẻ tuổi vẫn nên tiết chế một chút, đồ thường xuyên sử dụng thì phải bảo vệ tỉ mỉ kỹ càng mới được!

 
Tắm rửa sạch sẽ cho cô xong, Tề Lỗi ôm chặt lấy eo của Diêu Thiên Thiên từ phía sau, hô hấp càng thêm nặng nề, hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ Diêu Thiên Thiên, khiến cô nổi hết cả da gà. Diêu Thiên Thiên giãy dụa trong lòng anh, mông cô cọ xát chỗ đó, thân thể lập tức trở nên cứng đờ.
 
Lẽ nào, lại thêm một lần nữa chăng? Cô suy nghĩ sâu xa.
 
“Thiên Thiên…” Tề Lỗi hôn lên cổ Diêu Thiên Thiên, cơ thể anh áp sát cô, rất tình cảm gọi tên cô, trong giọng điệu còn có chút làm nũng.
 
Thế nên Tề Lỗi đang bắt đầu đi vào con đường tỏ vẻ đáng yêu để được lợi sao? Nội tâm Diệu Thiên Thiên không khỏi trở nên tê dại, nhưng thân thể đau nhức vẫn kiên định ngăn cản sự dụ dỗ trong lòng. Cho nên, cô suy nghĩ xong bèn nói: 
 
“Hay là, dùng tay nhé?”
 
Tề Lỗi:… 
 
Nói thật là anh không định sẽ quấn lấy Diêu Thiên Thiên nữa, chỉ muốn ôm cô thêm một chút thôi. Đối với phản ứng ở chỗ đó, dù sao thì anh cũng đã quen rồi, một lát thì một lát thôi. Ai ngờ vợ của anh lại quá mạnh mẽ, thẳng thắn dùng tay giúp anh luôn.
 
Diêu Thiên Thiên hey yo hey yo dùng hết sức để kéo củ cải, Tề Lỗi bị hành động thô bạo của cô làm cho nghẹn lời, đành phải giơ tay ra nắm lấy tay Diêu Thiên Thiên, tay cầm tay dạy cô nên làm thế nào mới đúng. Cũng là dùng tay, nhưng tay của Diêu Thiên Thiên và tay của mình lại có sự khác biệt hoàn toàn, ít ra Tề Lỗi còn cảm nhận được cảm giác hai bàn tay nhỏ trắng nõn ấy sờ vào thứ đó của mình, thực sự là thoải mái cực kỳ. Vì thế anh để Diêu Thiên Thiên vuốt ve một lúc lâu rồi mới bắn ra.
 
Diêu Thiên Thiên xoa xoa bàn tay đau nhức, trong lòng suy nghĩ, ít nhất cũng phải gấp đôi vừa nãy. Xem ra cô phải bắt đầu rèn luyện thân thể thôi, nếu không với loại nam chính ngựa đực có năng lực hung hãn này, có lẽ một mình cô thật sự không thể nào gánh vác nổi trách nhiệm quan trọng của cả một hậu cung đâu.
 
Sau lần này cuối cùng Tề Lỗi cũng cảm thấy thỏa mãn, ôm Diêu Thiên Thiên trở về giường. Hai người im lặng không nói gì, chỉ ôm nhau, cảm thấy vô cùng gần gũi. Diêu Thiên Thiên vốn vẫn đang lo lắng bản thân không cẩn thận sẽ mang thai, nhưng sau đó lại nghĩ, dù sao cô cũng đã đến tuổi kết hôn, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nếu không thì không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào mới làm cho Vương Nhị Nha đồng ý cho cô kết hôn với Tề Lỗi.
 
Tuy rằng chiêu ăn cơm trước kẻng này đã rất cũ rồi, nhưng vào thời đại nào thì cũng đều hiệu quả cả. Cô không tin lúc đứa trẻ đỏ hỏn khóc oe oe chào đời, Vương Nhị Nha còn có thể nhẫn tâm không đồng ý!
 

Nằm một lúc thì Diêu Thiên Thiên lại cảm thấy đói, ngủ cả buổi trưa còn “ấy ấy  thêm một lúc lâu, bây giờ có lẽ đã là chín giờ tối. Dù trưa cô đã ăn rất nhiều nhưng bây giờ thực sự là vẫn đói muốn chết. Tề Lỗi cũng cảm thấy nên gọi đồ ăn, lúc này điện thoại của khách sạn đột nhiên vang lên, Tề Lỗi nhíu mày, cuối cùng vẫn nhấc máy.
 
“Chào ngài, tôi là phục vụ của khách sạn, xin hỏi ngài có cần gọi đồ ăn tới không? Nếu ngài không cần, thì xin hỏi vị tiểu thư kia có cần gọi xe cứu thương không ạ?” Một giọng nói vô cùng bình tĩnh truyền tới.
 
Bởi vì không muốn đứng dậy nên Tề Lỗi đã mở loa ngoài, thế nên lúc ấy cả Diêu Thiên Thiên và Tề Lỗi đều nghe thấy được.
 
Kế hoạch Hằng Nga gì đó không biết có thiếu người muốn đi lên cung trăng định cư không (⊙_⊙).
 
Đợi một lúc thấy cả hai người đều không ai trả lời, nhân viên phục vụ tiếp tục nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ gọi hai chiếc xe cứu thương.”
 
Diêu Thiên Thiên Tề Lỗi:…
 
“Xin đưa một kiến nghị chân thành, để đảm bảo cho sự phát triển bền vững, tôi sẽ đi gọi xe cứu thương.”
 
“Gọi cơm!” Tề Lỗi hét to vào điện thoại.
 
Con mẹ nó, phải đưa người phục vụ nhân tài này về nhà mới được!