Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 78




Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 49.1: Cốt truyện này đã thay đổi (9)
Đêm đó Diêu Thiên Thiên không muốn quấy rầy hai người sau bao thử thách cuối cùng cũng nắm tay nhau cùng đi lên con đường tình yêu tràn đầy mật ngọt kia. Cô lén lút chuồn về phòng, không biết vì lí do gì mà nhắn cho Tề Lỗi hai chữ "ngủ ngon" không đầu không đuôi.
Ngay sau đó Tề Lỗi lập tức nhắn lại hai chữ "ngủ ngon", sau đó cứ nhìn chằm chằm vào màn hình di động mà chờ đợi hồi âm từ cô.
Diêu Thiên Thiên suy nghĩ một hồi, lại nhắn thêm một tin ----- "Vì sao anh luôn trả lời tin nhắn nhanh như vậy?"

------ Trong di động chỉ có mỗi số của em, số điện thoại này cũng chỉ có một mình em biết.
Mặt Diêu Thiên Thiên nhất thời đỏ bừng lên, tiện tay nhắn cho Tề Lỗi một tin nữa. Hai người cứ nhắn qua nhắn lại, anh tới em đi, cuối cùng nhắn hết cả một buổi tối. Mãi đến khi điện thoại Diêu Thiên Thiên gần hết pin, cô mới nói với Tề Lỗi điện thoại sắp hết pin, phải đi ngủ rồi.

Chờ một hồi không thấy Tề Lỗi nhắn lại, Diêu Thiên Thiên liền tắt điện thoại. Cô nằm trên giường, trong đầu tràn ngập những đoạn ký ức cùng trải qua với Tề Lỗi từ lúc xuyên qua đến giờ, từng chút từng chút đều hiện ra rõ mồn một, khoảng thời gian nào cũng ngọt ngào vô cùng. Cứ mãi như vậy đến tận khi trời dần sáng, cô mới bắt đầu thấy buồn ngủ, kết quả là ngày hôm sau Diêu Thiên Thiên mang theo gương mặt gấu trúc rời giường. Cô xoa xoa hai mắt, mở điện thoại ra, hấy một tin nhắn hiện lên, thời gian gửi đến là lúc cô chuẩn bị đi vào giấc ngủ lúc tối qua ------
"Ngủ ngon, đừng nghĩ linh tinh nữa. Ps: điện thoại anh luôn đầy pin chờ em."
Diên Thiên Thiên: . . . . . . .
Tề Lỗi đây là đang yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ của một người bạn gái nhắn theo anh sao? Hơn nữa sao anh biết lúc đó mình mới ngủ chứ? Đỏ mặt âm thầm giận dỗi Tề Lỗi một chút, kỳ thật sâu trong nội tâm lại đang nhảy nhót vui sướng không thôi. Cô quyết định cuối tuần này sẽ đi thay pin mới cho điện thoại. . . . . .
Trên bàn ăn cực kỳ yên lặng. Bữa sáng hôm nay do Mộ Dung Cần dậy sớm chuẩn bị. Trong khoảng thời gian này Vương Nhị Nha nôn nghén rất nghiêm trọng, ông đã nghĩ đủ mọi cách để có thể giúp bà cải thiện bữa ăn. Mộ Dung Cần thường xuyên gắp thức ăn cho Vương Nhị Nha, phàm là thứ bà nhìn đến lần thứ hai, ông nhất định sẽ ân cần gắp vào bát của bà. Vương Nhị Nha dịu dàng nhìn Mộ Dung Cần nở nụ cười, ánh mắt hưởng thụ, vô cùng tự nhiên.
Diêu Thiên Thiên: . . . . . .
Vì sao cô lại có cảm giác mình là người dư thừa vậy!
Được rồi, dù sao hai người cũng vừa mới thổ lộ tâm ý, hiện giờ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, cái bóng đèn mười sáu tuổi to xác này chen vào thực sự quá chói mắt. Lần đầu tiên trong đời Diêu Thiên Thiên cảm thấy quyết định ra nước ngoài của mình thật chính xác. Chờ vài năm sau trở về, tình yêu nồng nhiệt của hai vị này cũng qua đi, cô sẽ không còn phải chịu đựng cảm giác này nữa.
Cấp tốc nhét vào miệng một chiếc bánh bao, Diêu Thiên Thiên nhanh chóng xách cặp lên định đi, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên của Vương Nhị Nha vang lên: "Còn một tiếng nữa mới vào lớp, thời gian còn nhiều."
Diêu Thiên Thiên đành phải cam chịu ngồi xuống bên cạnh Vương Nhị Nha, cười lấy lòng với bà.
Vương Nhị Nha không thèm liếc nhìn nụ cười rung động tâm can của con gái lấy một cái, ngón tay quẹt nhẹ một đường ở đuôi mắt cô: “Mới sáng sớm đã đánh mắt?”
Diêu Thiên Thiên: . . . . . .
“Tối qua ra ngoài ăn cơm với Tề Lỗi?” Vương Nhị Nha tiếp tục hỏi.

Diêu Thiên Thiên: . . . . . .

Cô máy móc gật đầu một cái, trong lòng thầm lo lắng không biết hậu quả nếu chuyện mình yêu sớm bị Vương Nhị Nha phát hiện sẽ ra sao. Vương Nhị Nha kết hôn năm mười bảy tuổi, hiện tại mới ba mươi tư tuổi nhưng đã có một cô con gái mười sáu tuổi. Trước kia bà luôn giáo dục Diêu Thiên Thiên rằng không được yêu đương trước hai mươi tuổi, người trẻ tuổi còn chưa nhận thức đầy đủ, kinh nghiệm non nớt.
“Còn nhắn tin đến nửa đêm?”
Diêu Thiên Thiên: . . . . . .
Mẹ Nhị Nha, mẹ lắp đặt máy giám sát vào điện thoại của con có phải không?
“Còn thuận tiện nghe lén mẹ và chú Cần nói chuyện?”
Diêu Thiên Thiên thấy chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng, bằng không tội nghe lén thật sự là quá nặng. Được rồi, thực ra việc đứa nhỏ hiếu kỳ nghe lén ba mẹ nói chuyện là một việc rất bình thường, nhưng chủ yếu là do nội dung câu chuyện tối hôm qua khá oanh tạc, có lẽ dù là Vương Nhị Nha hay Mộ Dung Cần cũng không muốn cho người khác nghe được.
“Kỳ thực là như này… thật ra tối hôm qua con có chuyện muốn hỏi chú Cần.” Diêu Thiên Thiên vội vàng giải thích.
“Hửm?” Vương Nhị Nha hơi nhíu mày, “Hỏi cái gì?”
“Chuyện này. . . . .” Diêu Thiên Thiên suy nghĩ một hồi, cuối cùng đi đến kết luận, tìm mẹ yêu của mình làm chỗ dựa mới là tốt nhất. Cô liền nhịn xuống sự then thùng thì thầm với bà, nói ra chuyện mình và Diêu Doanh Tâm bị trói nhầm và chuyện bị tập kích.
“Con nghĩ con biết người kia là ai, người đó giống như quen biết con, còn. . . . .đùa giỡn con nữa!” Câu cuối cùng, giọng điệu của Diêu Thiên Thiên rất căm hờn. Ngộ nhỡ tên bắt cóc che mặt đó là ông chú đáng khinh kia, vậy thì cô ăn thiệt thòi lớn rồi! (Không lẽ đẹp trai sẽ không thiệt sao? Diêu Thiên Thiên: đẹp là tôi được lời nha!)
Vương Nhị Nha khẽ gật đầu, quay sang hỏi Mộ Dung Cần: “Tên đàn em của Tôn Chí Khôn tên Phi Ca kia là ai?”
Tai của Mộ Dung Cần vốn rất tốt, hai người ngồi bên cạnh thì thầm to nhỏ như vậy ông cũng nghe được một ít. Hơn nữa trước giờ Nam Cung Tiêu Minh luôn thể hiện sự hứng thú đặc biệt đối với Diêu Thiên Thiên, ông cũng mơ hồ đoán ra được đối phương đã làm cái gì. Thật ra. . . . .Nam Cung Tiêu Minh nằm vùng từ đầu tới cuối chỉ vì muốn tìm cách chiếm tiện nghi của Diêu Thiên Thiên mà thôi! Vừa mới gặp lại Diêu Thiên Thiên đã nghĩ tới sự kiện hai người bị bắt cóc trong quá khứ vô cùng mất mặt kia, còn nhịn không được muốn làm cướp lần nữa. Xem xem cô gái nhỏ phản ứng thế nào, liệu có còn thú vị giống như năm đó hay không.
Về phần hành vi lạnh lùng hà khắc trên đường bắt cóc kia, hoàn toàn là bởi vì biết rõ an toàn của hai chị em Diêu Thiên Thiên được đảm bảo nên mới có thể tỏ vẻ lạnh lùng. Còn việc sờ ngực lúc cuối cùng . . . . . bản thân Nam Cung Tiêu Minh bây giờ cũng không biết là vì sao. Lúc ấy anh ta chỉ nghĩ là làm, nhóc béo y chang con trai năm đó sao có thể lập tức lột xác thay đổi thành cô gái mười tám xinh đẹp như này được? Ngực chắc vẫn chưa phát triển đâu nhỉ?
Vì vậy. . . . . . liền gặp bi kịch.
Đã vậy sau khi trở về tên này còn cảm thấy chuyện sờ ngực rất thú vị, thỉnh thoảng lại nghĩ tới, ngày ngày nhìn cái tay sờ ngực người ta ngây ngô cười. Hình tượng lãnh khốc tuyệt tình suýt chút nữa không giữ được!

“. . . . . . Là Nam Cung Tiêu Minh.” Đối diện với hai ánh mắt uy hiếp mãnh liệt của vợ và con gái, Mộ Dung Cần lập tức bán đứng bạn bè, thành thật khai nhận.
“Tên đó? Không phải nhà Nam Cung không thiếu tiền sao? Sao phải liếm giày cho người ta để kiếm sống?” Giọng Vương Nhị Nha rất bình tĩnh, nhưng trong đó lại hàm chứa sự phẫn nộ làm cho người ta không thể bỏ qua.
“. . . . .” Mộ Dung Cần âm thầm lau mồ hôi, vợ mình quá dũng mãnh. Bạn học Tiểu Minh, tên háo sắc dung tục dám khinh bạc cô gái nhỏ kia, mi hãy nhận mệnh đi.
“Năm đó ba của Nam Cung Tiêu Minh bị bỏ tù, cậu ta tra xét các nhà đối đầu với nhà mình bao nhiêu lâu cũng chưa tìm ra manh mối, còn hoài nghi nhà họ Tôn bắt tay với đối thủ của nhà cậu ta. Khi đó nhà họ Tôn bị cảnh sát theo dõi, liền đẩy nhà Nam Cung ra làm kẻ chết thay. Mấy năm nay bọn họ vì tẩy trắng mình mà xuống tay làm không ít chuyện, Nam Cung Tiêu Minh đây là nhân cơ hội muốn trở thành thân tín của Tôn Chí Khôn.” Mộ Dung Cần mở lời giải thích.
Mấy năm nay tuy Nam Cung Tiêu Minh đã xâm nhập được vào nội bộ nhà Nam Cung, bắt tay vào thay đổi mọi chuyện, nhưng anh ta rất ít khi lộ mặt. Bình thường vẫn luôn có một “người phát ngôn” thay anh ta xuất hiện trước mặt người khác. Lúc ấy anh ta chỉ định đợi đến khi nhà Nam Cung thoát được khỏi vòng xoáy kia thì sẽ tự mình ra mặt. Cuối cùng lại không ngờ, trong quá trình nằm vùng còn có thể tìm được chứng cứ minh oan cho ba mình.
“Tên của cậu ta khi làm cho Tôn Chí Khôn là gì?” Vương Nhị Nha hỏi.
“Hà Phi.”
“Được, em biết rồi.” Vương Nhị Nha khẽ gật đầu, sau đó xoa xoa mái tóc Diêu Thiên Thiên dặn dò, “Việc này con không cần phải xen vào.”
Diêu Thiên Thiên và Mộ Dung Cần: . . . . . .
Sao lại có cảm giác Nam Cung Tiêu Minh sắp gặp họa lớn vậy nhỉ?
(⊙_⊙)? Sau lưng hai người không hẹn mà cùng bốc lên luồng khí lạnh ghê người, yên lặng thắp một ngọn nến cho Nam Cung Tiêu Minh.
Thượng lộ bình an.