Tuy rằng hai người đã làm lành nhưng bọn họ không còn ngồi cùng bàn với nhau nữa, không thể lúc nào cũng nói chuyện với nhau được.
Vài ngày sau, Thẩm Hòe An lại bị giáo viên yêu cầu tham gia cuộc thi vật lý, Đới Giảo cũng đi cùng.
Cuộc thi đang đến gần, thời gian cấp bách, chủ nhiệm lớp cho phép bọn họ không cần học những tiết học không quan trọng, vì thế những người tham gia cuộc thi vật lý vào mỗi tiết thể dục sẽ trốn trong phòng học nhỏ làm đề vật lý.
Khi bọn họ thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi đến phòng học nhỏ, Trần Nhất Chu ở bên cạnh Đường Sùng Ninh thình lình nói: "Này, Đới Giảo cũng thích Thẩm Hòe An đấy."
Đường Sùng Ninh trừng mắt nhìn cậu ấy, "Thật à?"
"Thật, bọn họ cũng là bạn học cấp hai của nhau, cũng có thể nói hai người chính là thanh mai trúc mã."
"Thanh mai trúc mã?" Đường Sùng Ninh hỏi lại.
Trần Nhất Chu gật đầu, "Đúng vậy."
Cô ngẩng đầu nhìn Đới Giảo, cũng vừa đúng lúc Đới Giảo đi đến bên cạnh Thẩm Hòe An nói chuyện...
Đới Giảo cười nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào Thẩm Hòe An, môi lúc đóng lúc mở.
Đường Sùng Ninh cảm thấy cô ta có thể đang nói mấy câu thần chú hút hồn gì đó, vì thế nắm tay cô càng siết chặt, càng thêm cảm thấy bồn chồn không chịu nổi.
Thật ra Đường Sùng Ninh có thể cảm giác được Thẩm Hòe An đối với cô rất đặc biệt, cũng là vào những lúc anh bị cô trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng mà hoài nghi có phải anh cũng có ý tứ kia với cô hay không.
Cô không muốn dọa Bồ Tát sợ hãi chạy trốn, vốn còn muốn chậm rãi khiến anh có cảm giác với cô, nhưng sự xuất hiện của Đới Giảo làm cô lo lắng.
Bởi vì Đới Giảo không có thiện ý gì với cô, cô cũng không thích Đới Giảo, tự nhiên cũng không thích Thẩm Hòe An có dính dáng gì đến Đới Giảo, hơn nữa Đới Giảo còn thích Thẩm Hòe An.
Nhưng không thể nóng vội mà ăn hết miếng đậu hủ nóng hổi này.
Sắp tới Thẩm Hòe An phải thi vật lí, cô cũng rất hiểu chuyện nên không đi làm phiền anh cả ngày.
Cô chỉ tìm anh nói hai ba câu sau tiết tự học buổi tối, lại lấy ra một vài câu hỏi mà cô không hiểu trong tiết tự học buổi tối đó, nhờ anh giảng cho cô.
Anh rất vui lòng, cũng rất kiên nhẫn, nhưng nét mệt mỏi hiện ra giữa hai hàng lông mày của anh làm Đường Sùng Ninh đau lòng không thôi.
Có đôi khi anh sẽ tháo mắt kính ra rồi xoa trán, vào lúc ấy Đường Sùng Ninh thật sự muốn ôm anh vào lòng, cho anh một chút sự động viên đầy tình yêu, nhưng cô không muốn dọa anh chạy mất, vì thế cô chỉ có thể lo lắng hỏi: "Mệt sao? Vậy ngày mai lại nói tiếp."
Cô cầm sách vở của mình định bỏ vào balo, nhưng Thẩm Hòe An đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô, độ ấm của lòng bàn tay anh hơi nóng, cô sững sờ, ngượng ngùng rút tay mình lại.
Anh buông cổ tay của cô ra, "Không mệt, câu này cũng không khó, tớ sẽ nói nhanh thôi." Nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hình tượng của Bồ Tát trong lòng cô lại càng lớn hơn.
Tâm tư muốn chinh phục Bồ Tát kia cũng càng thêm to lớn.
*
Gần đây Đường Sùng Ninh không gặp Lương Chí Hoằng, xem trên trang cá nhân của cậu ta mới biết được thì ra cậu ta lại tái hợp với Lam Kỳ.
Dáng vẻ tình tứ ngọt ngào đó làm cô cực kỳ hâm mộ, cô cũng rất muốn ôm ấp hôn hít với Thẩm Hòe An, nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhìn dáng vẻ học tập không ngại gian khổ kia của anh mà nuốt nước miếng.
Khi cuộc thi đến gần, cô cũng quyết định bỏ đi cái tôi vì tập thể, không còn quấn lấy Thẩm Hòe An cả ngày để bồi dưỡng tình cảm nữa, một mình tiêu hóa nỗi khổ khi tình yêu không thể nắm lấy.
Đã ba bốn ngày rồi hai người chưa nói chuyện riêng với nhau.
Vào một ngày sau tiết tự học buổi tối, khi cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì vừa lúc gặp được Thẩm Hòe An trở về từ phòng học nhỏ.
Cô thuận miệng hỏi: "Học xong rồi sao?"
Anh gật đầu, trả lời: "Ừm."
"Thế... nghỉ ngơi sớm một chút." Cô mím môi, chuẩn bị nhấc chân rời đi thì bị anh lên tiếng ngăn cản lại: "Chờ... chờ đã, bài tập mấy ngày hôm nay cậu đã làm được hết sao?"
Sao có thể chứ, bài nào không biết làm thì cô sẽ không làm, định trở về nhà tra cứu bằng điện thoại.
Cô lắc đầu, nói: "Có mấy bài không làm được."
"Tớ chỉ cho cậu." Anh nhìn cô.
"Không cần, cậu về sớm nghỉ ngơi đi." Đường Sùng Ninh cảm thấy bản thân mình vừa chu đáo vừa ngoan ngoãn.
"Không sao, tớ không mệt."
Vì thế, không biết làm thế nào mà Đường Sùng Ninh lại bị Thẩm Hòe An kéo lại học phụ đạo.
Buổi tối sau khi trở về, Đường Sùng Ninh mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào.
*
Vào ngày thi đấu, Trần Nhất Chu nói với Đường Sùng Ninh: "Hai nữ sinh kia đang nói cậu làm ảnh hưởng đến việc học tập của Thẩm Hòe An."
Vừa nghe thấy tên Thẩm Hòe An, trái tim Đường Sùng Ninh lập tức thắt lại, sau khi nghe rõ lời của cậu ấy, cô lại cảm thấy khó hiểu: "Có ý gì?"