Ngày hôm sau Đường Sùng Ninh không đi học, trong lòng Thẩm Hòe An rất lo lắng, nhắn tin cho cô, cô cũng không trả lời.
Nếu là ngày xưa, giáo viên chắc chắn sẽ không quản nhiều như vậy, chỉ nói là cô ghét đi học, nhưng gần đây cô rất ngoan ngoãn, luôn tuân thủ kỷ luật, lúc này giáo viên mới cảm thấy kỳ lạ, gọi điện thoại cho ba của cô, Đường Bân lại nói ông cũng không liên lạc được với cô.
Vì thế Thẩm Hòe An ngay lập tức xung phong nhận việc đến nhà cô tìm cô, hai tiết cuối cùng cũng không thèm học, điền giấy xin nghỉ xong thì nhanh chóng chạy đến nhà cô.
Hôm nay thời tiết rất nóng, cây cối lay động xào xạc theo gió nóng, lại không có chút mát mẻ nào, lòng của anh càng thêm lo lắng.
Vội vã chạy đến cửa nhà cô, cả người đã ra đầy mồ hôi, trái tim đập dữ dội, anh gõ cửa, nôn nóng đứng đợi hơn mười phút nhưng trong nhà vẫn im ắng, không có chút âm thanh nào.
Tim anh càng đập nhanh hơn, mồ hôi chảy ở sau lưng làm thế nào cũng không ngăn được.
Cuối cùng, trong tiếng gõ cửa "Bang bang bang" kéo dài, cửa lớn đã được mở ra.
Vẻ mặt của Đường Sùng Ninh mệt mỏi, cô còn mặc áo ngủ, dáng vẻ như còn chưa tỉnh ngủ. Khi cô nhìn thấy anh, hai mắt sáng rực lên, bất ngờ hỏi anh tại sao lại đến đây.
Trái tim Thẩm Hòe An cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, dây thần kinh vẫn luôn căng chặt trong đầu cũng thả lỏng.
Rõ ràng cô khiến tất cả mọi người bị dọa đến xoay vòng vòng, nhưng dáng vẻ hiện tại của cô lại hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Vậy mà anh cũng không tức giận nổi, trong mắt của anh ngập tràn vui mừng, may mắn vì cô không sao cả.
"Em không đi học, anh nhắn tin cho em thì em không trả lời, giáo viên gọi điện cho ba em, ba em cũng không biết có chuyện gì, cho nên anh mới đến nhà em xem em có ở đây không." Anh ổn định lại hô hấp, chậm rãi giải thích.
Đường Sùng Ninh đã hiểu, cô nắm cổ tay anh kéo anh vào nhà, hỏi anh: "Giáo viên gọi điện cho ba em sao?"
"Ừm." Thẩm Hòe An thấy phản ứng này của cô thì cảm thấy kỳ lạ.
Hai người ngồi xuống sô pha, Đường Sùng Ninh bắt đầu giải thích cho anh tại sao mình lại làm như vậy.
"Không phải do dậy trễ, là em cố ý không đi học." Cô nằm xuống, nhẹ nhàng nói.
"Tại sao?"
"Vốn dĩ muốn nói cho anh biết, nhưng anh lại là bạn trai của em. Nếu muốn em nói cho anh, anh phải bảo đảm... vẫn sẽ luôn thích em, không thể có chút thành kiến nào với em." Đường Sùng Ninh chầm chậm tiến vào lòng ngực anh, cả người dựa vào lòng ngực anh, hai tay vòng lấy eo anh, dáng vẻ vô cùng không có cảm giác an toàn, giống như con mèo nhỏ mà dựa vào người anh cầu xin.
Thẩm Hòe An nắm lấy tay cô, "Anh bảo đảm."
"Em đang phản đối." Đường Sùng Ninh nhỏ giọng nói, dưới ánh mắt điềm tĩnh của Thẩm Hòe An, cô tiếp tục nói: "Mẹ em qua đời vì bệnh khi em còn học tiểu học, ba em thì vẫn luôn công tác ở bên ngoài."
"... Nhưng trong mấy năm gần đây, ông ấy đã mấy lần nói với em muốn tái hôn."
"Cho nên em đang phản đối." Cô nhìn vào đôi mắt của Thẩm Hòe An.
Cô rất lo lắng sẽ phải nhìn thấy sự chán ghét và khó hiểu trong ánh mắt của anh, nhưng không, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng bao dung như cũ. Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, cô dần dần lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Thẩm Hòe An lập tức hiểu được nguyên nhân tại sao cô làm như vậy, anh nhìn chăm chú cô hồi lâu, anh hỏi: "Em nghĩ mình có thành công không?"
Đường Sùng Ninh ôm anh, "Yên tâm, cách làm này này lần nào cũng thành công. Ba em cách mấy tháng lại trở về gặp em, em cũng không biết đã phản đối bao nhiêu lần, chắc chắn sẽ thành công."
"Dù sao hôm nay em cũng sẽ không đi học." Cô nở nụ cười không thèm để ý, mở di động đã tắt máy rất lâu ra, toàn là tin nhắn của Đường Bân.
Thẩm Hòe An tận mắt nhìn thấy tin nhắn cô trả lời cho Đường Bân: "Ba muốn một đứa con trai đến như vậy sao? Vậy con sẽ lập tức cút khỏi cái nhà này, dù sao con gái đối với ba mà nói cũng không có tác dụng gì."
Tuy rằng lời nói mang theo sự sắc bén, nhưng cô không tức giận chút nào, thậm chí còn cười, âm dương quái khí [1] đối kháng với ba mình.
[1] Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Cô bỏ di động xuống, nhìn chằm chằm Thẩm Hòe An, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ giọng nói với anh: "Nói không chừng, nếu em cho ông ấy một đứa cháu trai, ông ấy sẽ không cần con trai nữa." Ánh mắt sáng lấp lánh đầy vẻ trêu ghẹo.
Quả nhiên, mặt Thẩm Hòe An nhanh chóng đỏ lên, đôi mắt nhìn về phía cô cũng bắt đầu lập lòe nhấp nháy, anh mím môi không nói ra được lời nào.
Đường Sùng Ninh bò qua, dán vào thân thể cứng đờ của anh, hai tay vòng qua cổ anh, đưa mặt lại gần, lời nói mang theo hơi thở ướt nóng phun lên sườn mặt anh, "Anh có nguyện ý hay không?"
"Cái gì?" Thẩm Hòe An giả ngu, nhưng tay lại bất giác ôm lấy vòng eo của cô, cô mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, cách một lớp vải mỏng, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô.
"Có nguyện ý sinh một đứa con trai cùng em không?" Đường Sùng Ninh còn "Hửm" một tiếng, hỏi càng thêm rõ ràng, trêu chọc nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Anh bị cô trêu đến nghẹn đỏ mặt, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: "Thật ra con gái cũng tốt, chỉ là phải xem ở em."