Sói Cạnh Nhà

Chương 12: Suýt Chút Nữa



"Nhiên Nhiên!"

Nghe tiếng gọi của mẹ, Mạc Nhiên Nhiên giật mình ngồi bật dậy, hoang mang đảo con ngươi qua lại kiểm tra, không có quần áo vứt lung tung, cũng không có gì khác lạ, cô lén đưa tay sờ dưới chăn, may mà Từ Tuấn Vỹ còn chút lương tâm mặc đồ lại cho cô trước khi rời đi.

"Mười giờ đến nơi còn chưa dậy" Mẹ Mạc Nhiên Nhiên từ ngoài vào đi thẳng đến giường, dùng vẻ mặt dò xét nhìn chằm chằm vào cô, hùng hổ hỏi: "Có phải tối qua con giấu mẹ chuyện gì không?"

Mồ hôi lạnh đổ ướt lưng Mạc Nhiên Nhiên, lo đêm qua phát ra âm thanh lớn tiếng đã bị nghe thấy, cô căng thẳng bấu chặt bắp chân dưới chăn không để cơ thể run lên.

Mặt Mạc Nhiên Nhiên bỗng chuyển từ từ sang trắng bệt, mẹ cô lập tức biết ngay mọi chuyện là thật, bà nghiêm nghị tra khảo: "Bao lâu rồi?"

Mạc Nhiên Nhiên dù biết không thể qua mặt nhưng vẫn chối cãi: "Bao lâu là sao vậy mẹ?"

"Cái con bé này, mẹ hỏi con với Tuấn Vỹ lén lút sau lưng mẹ hẹn hò bao lâu rồi?"

"Kh... không có" Mạc Nhiên Nhiên không chớp mắt, lo lắng đến lắp bắp.

"Còn nói dối?" Mẹ Mạc Nhiên Nhiên lên giọng: "Sáng nay mẹ đi chợ nghe bà Thu nói tối qua con bà ấy thấy con với Tuấn Vỹ ôm nhau ở cửa hàng tiện lợi"

Còn tưởng bị mẹ phát hiện chuyện "người lớn", Mạc Nhiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bình thản mặt dày phủ nhận, bịa ra một câu chuyện như thật: "Không phải đâu, là vì... cậu ấy biết con buồn vì người con thích có bạn gái nên mới an ủi con thôi"

Mẹ Mạc Nhiên Nhiên ngẫm nghĩ lại, sắp xếp biểu hiện của con gái từ chiều hôm qua quả thật buồn bã ra mặt, bà vẫn nửa tin nửa ngờ: "Con thật sự không hẹn hò với Tuấn Vỹ?"

"Chẳng phải mẹ không muốn con hẹn hò với cậu ấy sao?"

Mẹ Mạc Nhiên Nhiên ngồi xuống giường, gác một chân lên đệm, từ tốn giải thích: "Đó cũng là chuyện trước kia, lâu như vậy rồi, Tuấn Vỹ nó càng ngày càng trưởng thành, nếu một ngày nào đó con gả cho nó, mẹ cũng không phải lo con lấy chồng xa"

Cơn xúc động dâng trào, Mạc Nhiên Nhiên vừa định mở lời nói sự thật thì mẹ cô bỗng thở dài chán nản: "Tuấn Vỹ bây giờ điều kiện tốt như vậy, con vịt cổ lùn như con đừng mộng tưởng, sáu năm rồi nó có thèm để ý đến con đâu"

Mẹ Mạc Nhiên Nhiên lắc đầu đứng dậy đi ra ngoài không cho cô có cơ hội lên tiếng.

Học hết buổi sáng Từ Tuấn Vỹ về nhà cùng Mạc Nhiên Nhiên và mẹ cô ăn trưa. Trong lúc ăn, mẹ cô bỗng hào hứng gợi hỏi: "Tuấn Vỹ, con có bạn gái chưa?"

Từ Tuấn Vỹ liếc nhanh qua Mạc Nhiên Nhiên ngồi phía đối diện, rồi lại nhìn sang mẹ cô cười không đáp.

Mẹ Mạc Nhiên Nhiên cất tiếng cười gian, nhiệt tình giới thiệu: "Dì có biết một cô gái tầm tuổi con, chịu khó nhìn cũng rất dễ thương, nếu con thích dì sẽ làm mai cho"

"Mẹ, mẹ định chuyển sang nghề mai mối sao? Gặp ai cũng làm mai" Mạc Nhiên Nhiên lên tiếng cằn nhằn.

Bỏ ngoài tai lời nói của Mạc Nhiên Nhiên, mẹ cô chăm chú nhìn Từ Tuấn Vỹ chờ đợi câu trả lời.

"Con có bạn gái rồi" Từ Tuấn Vỹ mỉm cười, dõng dạc đáp.

Mẹ Mạc Nhiên Nhiên tiếp tục liên khúc thở dài trong nửa ngày, quay sang con gái mỉa mai: "Con thấy chưa? Tuấn Vỹ ở bên cạnh con lâu như vậy cũng không thấy con có điểm tốt, cả đời này xem như không gả đi được"

Cả Mạc Nhiên Nhiên lẫn Từ Tuấn Vỹ đều ngỡ ngàng, cô nghi hoặc xác nhận: "Mẹ làm mai con cho Tuấn Vỹ?"

"Còn ai nữa?"

Mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mạc Nhiên Nhiên và Từ Tuấn Vỹ, cả hai im lặng nhìn nhau, không ai nói lời nào. Anh khẽ nhướng một bên mày ra dấu cho cô mau chóng nói cho mẹ cô biết mối quan hệ của cả hai, nhưng đổi lại cô lắc đầu cùng với biểu tình khổ sở.

Từ Tuấn Vỹ từng hứa sẽ đợi Mạc Nhiên Nhiên chủ động công khai, cô không muốn anh không thể ép. Ngay khi trở về phòng, anh liền sang tìm cô hỏi cho ra lẽ, chỉ còn cách một bước nữa anh và cô đã có thể đường đường chính chính ở bên nhau, vậy mà cô lại gạt bỏ cơ hội tốt.

Mạc Nhiên Nhiên ngồi trên bàn học trong phòng, vừa nhìn thấy Từ Tuấn Vỹ mặt mũi hầm hầm xuất hiện bên cạnh khiến cô đổ mồ hôi hột. Anh bất ngờ lôi cô đến giường ngồi xuống, nghiêm chỉnh đối mặt thẳng thắn tranh luận.

"Tại sao lúc nãy em không nói cho dì biết chúng ta đang hẹn hò?"

"Anh cũng thấy mẹ em đang trông gả em đi, nếu chúng ta công khai trong lúc này không chừng sẽ bị mẹ em ép cưới"

"Vậy thì đã sao? Chẳng lẽ em muốn lén lén lút lút cho tới khi da nhăn nheo, tóc hai màu mới chịu nói ra?" Từ Tuấn Vỹ bức xúc lên giọng.

Thấy Từ Tuấn Vỹ bắt đầu trở nên kích động, Mạc Nhiên Nhiên phải xuống nước dập tắt cơn lửa trong anh, ra sức nài nỉ: "Một thời gian ngắn nữa, xin anh mà"

Từ Tuấn Vỹ quay mặt giận dỗi không đáp, Mạc Nhiên Nhiên đành phải mang hết khả năng để lay chuyển anh: "Chúng ta đâu phải che giấu với tất cả mọi người, chỉ là tạm thời không nói cho bố mẹ biết. Đợi khi chúng ta có thể tự lo cho tương lai lúc đó nói ra vẫn chưa muộn"

Quanh đi quẩn lại cũng phải chịu thua trước lý lẽ của Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ đành phải chấp nhận sự thật là tiếp tục giấu người lớn chuyện hẹn hò.

"Xem như anh yếu lòng, em nói gì cũng cảm thấy đúng"

Mạc Nhiên Nhiên bật cười nhẹ nhõm, chồm người đến ôm Từ Tuấn Vỹ thay cho lời cảm ơn vì đã kiên nhẫn trước yêu cầu của cô.

Cánh tay Từ Tuấn Vỹ ôm ngang thắt lưng Mạc Nhiên Nhiên kéo cô áp sát vào cơ thể anh, anh khẽ thì thầm bên tai cô: "Đợi đến khi công khai với người lớn, chúng ta hãy cứ làm chuyện trong tối"

Mạc Nhiên Nhiên đẩy anh ra, nghiêm mặt nhìn anh, muốn nghe được câu trả lời chính xác nhất: "Rốt cuộc anh yêu em hay chỉ muốn thỏa mãn thể xác?"

Sắc mặt Từ Tuấn Vỹ không đổi, một lời khẳng định: "Vậy em có biết anh yêu em nhiều nhất là lúc nào không?"

"Là lúc nào?" Mạc Nhiên Nhiên nghi hoặc hỏi, trong đầu tự động xuất hiện câu trả lời, anh yêu cô nhất vào lúc cô cười với anh?

Đáp lại sự mong đợi của Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ ghé sát tai cô, chậm rãi nói: "Mỗi khi em "thở", anh lại càng yêu em hơn"

Mạc Nhiên Nhiên nhìn Từ Tuấn Vỹ bằng vẻ mặt kỳ thị, quả nhiên lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hoá.