Hạ Hạm biết chuyện gì tên khốn này cũng có thể làm. Cô không muốn bị anh hôn trước mặt nhiều người như vậy, nên không giãy giụa nữa, chỉ quay mặt sang một bên thể hiện sự bất mãn của mình.
Hàn Mặc Nhiễm đặt cô trên ghế nằm ở bãi cát, sau đó liền rời đi, nhưng lại không nói đi đâu. Lúc anh trở lại, hai tay cầm hai cốc nước hoa quả, sau đó lấy từ trong túi quần ra một lọ kem chống nắng, ném trên người cô.
Hạ Hạm nhìn cốc nước trái cây và lọ kem chống nắng, cuối cùng vẫn không tình nguyện nói một tiếng cảm ơn.
Hàn Mặc Nhiễm không trả lời mà chỉ hừ khẽ một tiếng.
Có lẽ do vừa rồi quá kích thích nên lúc này được thư giãn, Hạ Hạm cảm thấy vô cùng thích thú. Cô yên lặng liếc nhìn Hàn Mặc Nhiễm, liền thấy anh đang cầm một quả bóng màu đỏ, vẫy tay với một cô bé đứng cách đó không xa.
Có lẽ quả bóng kia là của cô bé, không cẩn thận lăn đến đây, bị Hàn Mặc Nhiễm nhặt được. Cô bé hơi ngại ngùng, mút ngón tay nhỏ nhìn Hàn mặc Nhiễm, nhưng không động đậy.
Hàn Mặc Nhiễm quơ quơ quả bóng, dùng tiếng anh hỏi cô bé: “Không muốn?”
Cuối cùng, khát vọng với đồ chơi còn cao hơn cả ngại ngùng, cô bé từ từ đi về phía anh, quơ quơ ngón tay mập mạp: “Hi.”
“Hi.”
“Cái này là của cháu.”
Hàn Mặc Nhiễm đưa bóng cho cô bé, cô bé liền nói với anh: “Cảm ơn.” Sau đó, cô bé đi dến bên cạnh Hàn Mặc Nhiễm, đem khuôn mặt nhỏ dán vào mặt anh, hành động cảm ơn rất đúng mực.
Trước khi cô bé ôm bóng chạy đi, Hàn Mặc Nhiễm mỉm cười xoa đầu cô bé.
Ánh mắt của Hàn Mặc Nhiễm dõi theo bóng lưng cô bé. Hạ Hạm nhìn biểu cảm này của anh thì rất ngạc nhiên, bởi vì Hàn Mặc Nhiễm trong ấn tượng của cô chưa bao giờ cười tran chứa yêu thương như vậy.
Cô không ngờ Hàn Mặc Nhiễm lại có kiên nhẫn với trẻ con như thế, bởi vì phần lớn những người đàn ông có địa vị như anh đều cảm thấy trẻ con rất đáng ghét.
Càng khiến cô không ngờ là anh lại thốt lên một câu.
Dường như đang nói một mình, nụ cười trên mặt bỗng trở nên buồn vô cớ: “Nếu như đứa bé kia vẫn còn thì chắc bây giờ cũng lớn như vậy rồi.”
Câu nói này như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Hạ Hạm, khiến cô đau nhói, lông mày vô thức nhíu chặt lại.
Sau khi phá thai, cô nhanh chóng vùi đầu vào công việc nên không cảm thấy mất mát hay tiếc nuối nhiều. Nhưng bây giờ, khi nghe câu nói này, cô bỗng cảm thấy áy náy vì chuyện đã làm trước đây.
Hai người ở lại đây một lúc, sau đó trở về. Buổi chiều, Hàn Mặc Nhiễm muốn đi bơi. Anh không bơi ở bể bơi phía sau, mà đi ra bờ biển. Anh nói đã đến khu du lịch mà chỉ bơi ở bể bơi thì rất vô vị, đi ra biển bơi mới thoải mái.
Khi lướt sóng, Hạ Hạm đã bị làm cho kinh sợ nên bây giờ chẳng muốn đi đâu hết.
Cô nằm trên giường, lấy điện thoại ra xem tin tức. Hàn Mặc Nhiễm hành động rất nhanh, tư liệu đen tối của người mẫu nhỏ kia đã được tung lên. Quả nhiên, tin tức này vừa được tung ra, chiều hướng liền thay đổi.
“Xem ra người mẫu này là một người thích nói dối, tôi nghĩ cô ta không đáng tin lắm.”
“Tôi đã nói rồi, chắc chắn là có người bày trò. Mọi người nghĩ xem, liệu đây có phải là một âm mưu không?”
“Dám tung tin đồn nhảm về người ta, bảo sao không có con.”
Dù người mẫu kia đã được cứu sống, nhưng phải truyền không ít dịch, đứa bé kia cũng không giữ được. Vì vậy, cô ta còn cố tình đăng video khóc lóc bên giường bệnh để mọi người đồng tình. Vốn là muốn khuấy đảo dư luận, nhưng không nhờ tài liệu xấu của mình liên tục được đăng tải, video khóc lóc cô ta đăng lên cũng chỉ như muốn lăng xê mà thôi.
Hạ Hạm tắt tin tức đi, gọi cho Lý Mỹ Tầm hỏi thăm một chút về tình hình công ty. Tất cả bên Hạ Cảnh đều bình thường, cũng không thấy anh ta có tiếp xúc với người đáng nghi nào.
Hạ Hạm gật đầu, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, liền hỏi: “Còn bên một mét sáu bảy?”
“Bên kia cũng rất bình thường. À đúng rồi, tôi nghe nói hiện giờ một mét sáu bảy đang bắt đầu bàn chuyện thu mua công ty Đức đó.”
Lại bàn chuyện thu mua? Lúc trước, chuyện thu mua Ốc Phái đã bị tổng công ty bác bỏ, bởi vì thu mua gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng bây giờ lại được đưa ra một lần nữa, xem ra một mét sáu bảy này cũng rất có bản lĩnh.
Hạ Hạm muốn điều tra xem rốt cuộc một mét sáu bảy này có lai lịch như thế nào. Nhưng quan hệ của cô không đủ. Hạ Hạm nghĩ đến Hàn Mặc Nhiễm, anh có thể tìm ra tư liệu đen của người mẫu kia nhanh như vậy, có lẽ quan hệ của anh phong phú hơn nhiều, có lẽ anh sẽ giúp một tay.
Hạ Hạm xem đồng hồ, đã sáu giờ chiều, nhưng Hàn Mặc Nhiễm vẫn chưa đi bơi về. Hạ Hạm ở khách sạn cũng không có việc gì làm, liền định đi tìm anh.
Chạng vạng tối, ánh trời chiều nhuộm hồng mặt biển. Sóng biển dập dờn, giống như bị mặt trời đun sôi. Mặc biển vô tận vùng vẫy dâng lên không có gì ngăn trở được, khiến Hàn Mặc Nhiễm say mê, nhất thời quên mất thời gian.
Sắc trời dần tối, bờ biển không còn bóng người. Hàn Mặc Nhiễm nghe thấy thoáng có tiếng người kêu cứu. Anh đeo kính bảo hộ thăm dò trong nước, quả nhiên cách đó không xa có người đang vùng vẫy.
Hàn Mặc Nhiễm vội vàng bơi tới. Người bị đuối nước là một cô gái rất gầy. Anh nhẹ nhàng túm lấy cô ta, không bao lâu liền bơi đến bên bờ. Hàn Mặc Nhiễm đặt cô ta xuống. Cô ta nhất thời không đứng vững, anh vô thức giúp đỡ một chút. Cơ thể cô ta dựa vào cánh tay anh, Hàn Mặc Nhiễm liền nhíu mày.
“Cô không sao chứ?”
Cô gái đứng vững mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy là anh thì hơi sững người, mặt mũi ngập tràn kinh hỉ: “Hàn tiên sinh, lại là anh, anh lại cứu em một lần nữa rồi.”
“Cô biết tôi?”
Khóe miệng Giang Y Viện hơi mấp máy: “Em… Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở buổi tiệc từ thiện, anh quên rồi sao?”
Tiệc từ thiện? Hàn Mặc Nhiễm nghĩ đến gì đó, ánh mắt liền tối sầm. Ngày đó, trong đầu anh đều là chuyện khác, sao nhớ được đã gặp ai?
“Xin lỗi, hôm đó hơi vội, không nhớ rõ.”
Hàn Mặc Nhiễm nói xong liền bước đi. Giang Y Viện vội vàng đuổi theo: “Hàn tiên sinh, khi chúng ta gặp nhau trong buổi tiệc từ thiện đó, em đã nói với anh, ba năm trước anh đã cứu em một lần.”
Hàn Mặc Nhiễm dừng chân, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt: “Ba năm trước?” Anh đưa mắt quan sát khuôn mặt cô ta, nhưng thực sự không thể nhớ nổi.
Thật ra trí nhớ của Hàn Mặc Nhiễm vẫn rất tốt. Những người đã từng hợp tác với anh, hay có liên quan đến sự nghiệp của anh, anh nhìn một chút là đều có thể nhớ rõ. Nhưng đối với những vị khách qua đường, anh chẳng có tâm tư đi nhớ.
Vậy nên, anh thực sự không nhớ ra ba năm trước đã gặp cô ta ở đâu, càng không nhớ nổi đã giúp cô ta chuyện gì.
“Hàn tiên sinh đã cứu em hai lần, đại ân đại đức của anh, đời này em sẽ không bao giờ quên.”
Hàn Mặc Nhiễm nói: “Tiện tay mà thôi, không phải để trong lòng.”
Hàn Mặc Nhiễm nói xong lại muốn đi tiếp, Giang Y Viện vội vàng đi lên trước cản lại, lông mày Hàn Mặc Nhiễm vô thức nhíu lại. Giang Y Viện thấy anh tỏ ra khó chịu, liền hạ giọng mềm nhũn, cẩn thận nói: “Em không có ý gì. Mặc dù chuyện này với Hàn tiên sinh chỉ là tiện tay, nhưng đối với em mà nói lại là chuyện lớn liên quan đến tính mạng. Vậy nên… em nguyện dốc hết tất cả để bày tỏ lòng biết ơn của em.”
“Không cần.”
Cô ta lùi lại một bước, cầu xin việc khác: “Như vậy đi, Hàn tiên sinh có thể cho phép em mời anh một bữa cơm được không?”
Hàn Mặc Nhiễm nói: “Cô đã biết tôi, vậy hẳn phải biết tôi đã kết hôn rồi. Tôi là một người đàn ông đã kết hôn, thật sự không tiện ăn cơm với người phụ nữ khác, hiểu không?”
“Em biết, nhưng em chỉ muốn mời một bữa cơm mà thôi, em nghĩ Hàn phu nhân cũng sẽ không để ý.”
Không biết câu nói này đã chạm đến điều gì, sắc mặt Hàn Mặc Nhiễm bỗng trở nên lạnh lùng: “Vợ tôi không để ý, nhưng tôi để ý.”
“…”
Hàn Mặc Nhiễm rời đi. Có lẽ Giang Y Viện cũng nhìn thấy sự lạnh nhạt của anh, lần này không đuổi theo nữa, càng quấn chặt thì sẽ càng làm anh chán ghét mà thôi. Kế hoạch lần này và tiếp theo của cô ta là ngẫu nhiên gặp mặt.
Hạ Hạm lái xe đến bên bờ biển, đúng lúc nhìn thấy hai người đang ôm kia buông nhau ra, sau đó một trước một sau đi ra khỏi bờ biển, vừa đi vừa nghỉ một lúc, không biết đang nói gì.
Trời chiều chiếu rọi, bóng hai người đó kéo dài trên bờ cát. Trên bờ biển tĩnh mịch chỉ có hai người ở cùng nhau, trông rất lãng mạn và đẹp đẽ, ngay cả Hạ Hạm cũng không đành lòng xen vào, phá vỡ sự đẹp đẽ đó.
Không trách lại muốn đi đến bãi biển bơi, còn nói bể bơi ở khách sạn có thêm nhiều chất hóa học nên bơi khó chịu, thì ra là cố tình kiếm cớ để ra ngoài hẹn hò với tình nhân bé nhỏ.
Hạ Hạm nhớ đến lần trước, Giang Y Viện nói với cô, cô ta tự tin rằng Hàn Mặc Nhiễm sẽ tiếp nhận cô ta, cho nên cô ta thật sự làm được rồi? Xem ra cô đã coi thường cô ta rồi.
Cô và Hàn Mặc Nhiễm đến Barcelona, đúng lúc Giang Y Viện cũng ở Barcelona, cô không tin đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Là Hàn Mặc Nhiễm đưa cô ta tới sao? Đưa vợ tới còn không đủ, lại còn muốn đưa cả tình nhân nhỏ tới?
Hạ Hạm lái xe về khách sạn trước. Trước khi về, cô còn ghé qua tiệm thuốc mua một hộp thuốc. Cách hôm qua đã một ngày, không biết bây giờ thuốc tránh thai khẩn cấp bảy mươi hai giờ này có còn tác dụng hay không.
Sau khi về nhà, Hạ Hạm lấy thuốc ra, sau đó rót nước. Cứ bỏ vào miệng rồi nuốt xuống là được, nhưng khi nhìn viên thuốc, cô lại hơi do dự.
Vốn dĩ, cô đồng ý muốn có em bé không phải vì Hàn Mặc Nhiễm muốn, mà là cô cũng muốn. Anh cần người thừa kế, cô cũng cần. Cho dù cô đã không còn là người quản lý Bắc Việt, nhưng Bắc Việt vẫn còn cổ phần của cô. Nếu như cô không có con cháu, đương nhiên nhà Hạ Cảnh sẽ lấy đi phần thuộc về cô. Sao cô có thể để bọn họ chiếm phần lợi ích này được.
Nhưng Hàn Mặc Nhiễm đã có tình nhân nhỏ rồi. Cô nghĩ nếu đã biết anh có tình nhân, lại còn sinh con cho anh thì thật sự kinh tởm. Không bằng sau khi kết thúc hợp tác rồi ly hôn, cô đi mua t*ng trùng trong kho còn tốt hơn.
Lúc đang do dự, đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, Hạ Hạm không ngờ Hàn Mặc Nhiễm lại về nhanh như thế.
Tay nắm cửa xoay xoay. Thấy anh sắp vào phòng, Hạ Hạm theo bản năng nhét hộp thuốc vào ngăn kéo tủ đầu giường, viên thuốc lấy ra cũng ném xuống mặt đất.
Khi Hàn Mặc Nhiễm đi vào, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn cùng căng thẳng của cô, không biết đang giấu thứ gì.
“Em đang giấu cái gì?”
Hạ Hạm ngồi xuống đầu giường, lấy sách ra đọc: “Không có gì.”
Hạ Hạm không ngờ, lòng hiếu kỳ của Hàn Mặc Nhiễm lại manh như vậy. Anh đi tới. Mắt thấy sắp động đến ngăn kéo đựng hộp thuốc tránh thai, Hạ Hạm liền giữ chặt tay của anh mà không hề suy nghĩ.
“Không được xem trộm việc riêng tư của nhau, quên rồi sao?”
Hàn Mặc Nhiễm rút tay về: “Được, không xem.”
Hạ Hạm thở phào một hơi, sau đó mới nới lỏng tay anh ra. Không ngờ một giây sau, khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã kéo ngăn kéo đó ra.
Hạ Hạm hít một ngụm khí lạnh, nhưng không kịp nữa, anh đã cầm cái hộp kia lên.
“Thuốc tránh thai?”
Một viên đã trống không. Anh nhìn chằm chằm vị trí thuốc rỗng một lúc, ánh mắt càng ngày càng tối, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Em uống rồi?”
Hạ Hạm không nói gì.
“Vì sao?” Anh hỏi.
Cô có thể nghe được lửa giận đang đè nén trong giọng nói của anh.
Hạ Hạm cảm thấy thật buồn cười. Anh dựa vào đâu mà lại dùng giọng điệu này để chất vấn cô? Như kiểu cô mới là người làm sai không bằng. Cho dù là cô uống thuốc tránh thai thật thì cũng đâu thể dùng làm lý do?
Vậy nên, nhìn sắc mặt căng cứng rõ ràng đang kiềm chế cảm xúc của Hàn Mặc Nhiễm, Hạ Hạm vô cảm nói: “Chúng ta không có tình cảm, sinh con làm gì? Anh muốn người thừa kế như thế, vậy tìm người khác sinh thay cũng được, tôi không muốn sinh.”
Anh im lặng, ánh mắt Hạ Hạm rơi vào trang sách, nhưng cô lại cảm nhận được anh đang nhìn mình. Ánh mắt anh sắc bén, khó có thể khiến người khác xem nhẹ.
Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở. Không khí như bị rút đi, đông cứng như muốn người ta bị ngạt thở.
“À.” Anh cười lạnh một tiếng, sau đó từ từ đứng lên. Ngay sau đó, Hạ Hạm nghe thấy một loạt âm thanh loảng xoảng. Cô giật nảy mình quay đầu lại nhìn, là anh đã gạt văng đèn ngủ trên chiếc bàn đầu giường xuống đất, thủy tinh trên đèn chụp lập tức vỡ nát.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm tức giận như thế. Nhưng tức giận đến mất hết lý trí, đập vỡ đồ đạc thì lại là lần đầu tiên. Nhưng anh dựa vào đâu mà muốn nổi giận với cô? Cô là người nên nổi giận mới đúng. Cho dù cô và anh không có tình cảm, nhưng vừa thân mật với cô, vừa bơi cùng tình nhân nhỏ, chuyện này cũng khiến cô cảm thấy như bị làm nhục, bị phản bội.
Hạ Hạm cảm thấy, lúc này mình nên nói rõ với Hàn Mặc Nhiễm một chút.
Hạ Hạm mở cửa phòng tắm ra. Hàn Mặc Nhiễm ở bên trong, lúc này đang đứng dưới vòi hoa sen. Nước lạnh từ trên đầu dội xuống, một tay anh chống vào vách tường, mắt nhắm lại, dường như phải dùng nước lạnh để dập tắt lửa giận trong người, nhưng cũng giống như muốn ngược đãi bản thân.
Nghe thấy tiếng động, cuối cùng anh cũng mở mắt ra nhìn thoáng qua cô, tròng mắt trắng dã nổi đầy tia máu, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân từ trên xuống dưới ngập tràn mùi nguy hiểm.
“Hiện giờ tôi không muốn nói chuyện với em, ra ngoài!”
Giọng nói rất lạnh, hàm chứa ý cảnh cáo rõ ràng. Hạ Hạm cười lạnh, cô mà sợ anh à?
Hai tay cô ôm ngực, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi, tôi mới nhìn thấy anh và Giang Y Viện ở bên nhau trên bờ biển.”
Anh bỏ cánh tay chống trên vách tường xuống, híp mắt lại nhìn cô: “Vậy nên…”
Không hề xấu hổ bối rối khi bị bắt quả tang. Không hổ là lão đại, tố chất tâm lý tốt đến mức này?
“Sao vậy? Mang theo tôi không đủ, còn phải đưa theo cả tình nhân? Một bên muốn tôi sinh con cho anh, một bên cùng tình nhân tình chàng ý thiếp. Vợ thì để sinh con, tình nhân thì để yêu thương. Hàn tiên sinh, anh thật sự rất được, là muốn noi theo người xưa hưởng phúc à?”
“Tình nhân?” Hàn Mặc Nhiễm nhớ đến người phụ nữ gặp ở bãi biển hôm nay: “Tôi còn không biết cô ta tên là gì, em nói cô ta là tình nhân của tôi?”
Ai chà, giả bộ giống thật. Không biết người ta tên là gì mà còn ôm người ta?
Hạ Hạm lười tranh luận tiếp với anh. Cô quay người trở về lấy di động ra, bật cuộc nói chuyện với Giang Y Viện hôm trước đã bị cô ghi lại cho anh nghe. Khi ghi âm lại cuộc nói chuyện này, Hạ Hạm dự định ngày nào đó Hàn Mặc Nhiễm thật sự vượt quá giới hạn với Giang Y Viện, chứng cứ cô thu được chắc chắn đem lại kha khá lợi ích.
Thời gian nói chuyện hơi lâu, biểu cảm của Hàn Mặc Nhiễm biến hóa không ít. Sau khi nghe xong toàn bộ, anh hỏi: “Vậy nên, chỉ bằng cái này mà em kết luận cô ta là tình nhân của anh?”
“Anh là ân nhân của người ta, đã từng gặp nhau mấy năm trước, vậy mà anh còn dám nói không biết cô ta tên là gì?”
“Vì sao anh không dám nói. Anh đúng là không biết tên cô ta thật.”
Hạ Hạm cười lạnh.
“Vừa rồi gặp cô ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Cô ta không cẩn thận bị đuối nước, anh chỉ thuận tay cứu được mà thôi.”
Hạ Hạm híp mắt cười chế giễu: “À… xem ra Hàn tiên sinh lại cứu được người đẹp một lần nữa, lần này không lấy thân báo đáp thì không được.”
Đột nhiên Hàn Mặc Nhiễm bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt của anh như muốn thăm dò điều gì đó.
Hạ Hạm bị ánh mắt của anh làm cho toàn thân run rẩy.
Khóe miệng của anh tràn ngập ý cười thâm sâu khó dò. Hàn Mặc Nhiễm đi từng bước về phía cô. Anh đứng trước mặt Hạ Hạm, mắt đối mắt với cô: “Anh có thể hiểu sự tức giận vừa rồi của em là do ghen không?”
“Ghen?” Hạ Hạm tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi ghen cái gì? Thật sự không hiểu nổi anh, tại sao tôi phải ghen?”
Nụ cười trên mặt Hàn Mặc Nhiễm thật sự quá chướng mắt. Lúc này mà anh còn cười được, hơn nữa hình như tâm tình của anh rất tốt.
Hạ Hạm bị ánh mắt này của anh làm cho khó chịu. Cô chẳng buồn nói với anh nữa, dự định rời đi. Khi cô quay người lại thì cánh tay chống lên vách tường, ngăn cản đường đi của cô.
Hạ Hạm trừng mắt nhìn anh: “Còn muốn gì nữa?”
“Mặc kệ em tin hay không tin, anh không hề có quan hệ với cái cô Giang gì đó, anh có thể chứng minh cho em xem.”
“Chứng minh? Anh chứng minh bằng cách nào?”
“Chuyện này đơn giản thôi. Cô gái kia nghĩ anh giúp đỡ cô ta, liền trở thành người cứu rỗi cô ta. Cô ta sùng bái anh, vậy anh sẽ để cô ta nhìn thấy bộ dạng thật sự của anh, phá vỡ mộng tưởng, mong muốn đơn phương của cô ta, dù sao…” Anh ghé sát vào tai cô: “Em cũng biết rõ là… anh rất xấu.”
Hạ Hạm cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, liền đẩy anh ra nhảy sang một bên, kéo giãn khoảng cách với anh.
“Được rồi, bây giờ anh phải đi tắm. Đương nhiên, nếu em muốn ở đây thưởng thức cơ thể anh, anh cũng sẽ không để ý.”
Ánh mắt Hạ Hạm lướt qua người anh, hiện giờ trên người anh chẳng mặc gì. Cô yên lặng rời mắt đi, kéo cửa đi thẳng ra ngoài.
Hàn Mặc Nhiễm tắm xong đi ra, Hạ Hạm đang ngồi ở đầu giường đọc sách. Dưới đầu giường, đèn ngủ vỡ nát. Ánh mắt Hàn Mặc Nhiễm tối đi một chút. Đây là lần đâu tiên anh nổi giận đến mức đập phá đồ. Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữa kia lén mua thuốc tránh thai uống, lửa giận đã tắt lại bắt đầu nổi lên.
Anh cố kiềm chế, dùng khăn lau mặt lau tóc đi tới nói với cô: “Để anh bảo phục vụ tới quét dọn một chút.”
Hạ Hạm không trả lời anh.
Hàn Mặc Nhiễm sợ mảnh vỡ trên đất cứa vào chân, liền đi dép đá mảnh vỡ vào góc tường. Khi đá chiếc đèn vỡ nát chỉ còn lại nửa vòng cung, anh liền nhìn thấy một nửa viên thuốc trên mặt đất.
Anh nhặt nửa viên thuốc lên, ánh mắt nhìn lướt quanh bốn phía, sau đó nhanh chóng nhìn thấy nửa viên còn lại dưới tủ đầu giường. Anh quỳ rạp xuống mặt đất, duỗi cánh tay dài nhặt lên.
Hạ Hạm ở trên giường, cảm thấy rất ngạc nhiên. Cái gì mà quan trọng như vậy, có thể khiến anh quỳ sấp xuống mặt đất nhặt? Cái tên kiêu ngạo Hàn Mặc Nhiễm này vẫn luôn chú trọng hình tượng của mình cơ mà.
Hàn Mặc Nhiễm cũng đã đoán sơ được thuốc này là thuốc gì, nhưng để kiểm chứng cho kỹ, anh nhặt lên, sau đó lại cầm vỉ thuốc đã ném xuống lúc nãy lên so sánh.
Quả nhiên là thuốc tránh thai.
Sau khi Hạ Hạm nhìn thấy thuốc trên tay anh, liền biết đó là gì.
Viên thuốc có hai mảnh, anh vừa nhặt được hai mảnh, nói cách khác…
Anh lập tức hỏi: “Em chưa uống đúng không?” Giọng nói hơi gấp gáp.
“Còn chưa kịp uống.”
Hàn Mặc Nhiễm nắm chặt viên thuốc trong tay, bởi vì quá chặt nên mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Ánh mắt đỏ ngầy nhìn chằm chằm Hạ Hạm, nhưng khóe miệng lại ngập tràn ý cười.
“Hạ Hạm.” Anh nghiến răng nghiến lợi gọi cô. Nhưng khoảnh khắc khi cúi đầu, ý cười trên khóe miệng anh càng sâu hơn.
Anh ném viên thuốc vào thùng rác, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống. Anh nghiêng người, hai tay chống vào đầu giường, giam cầm cô lại. Anh không nói gì, chỉ đưa môi hướng tới môi cô.
Hạ Hạm vô thức nghiêng đầu tránh đi. Có lẽ Hàn Mặc Nhiễm đã ngờ được cô sẽ làm như vậy, anh đưa một tay đặt sau đầu cô, những ngón tay giữ chặt, một tay khác nắm cằm của cô, ngăn cô quay đi, bờ môi chuẩn xác bao trùm xuống môi cô.
Bá đạo, không cho từ chối.
Hàn Mặc Nhiễm vừa hôn cô, vừa mập mờ nói nhỏ: “Nhóc con xấu xa, để xem anh trai xử lý em thế nào?”
Hạ Hạm nhíu mày đẩy anh ra, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Anh trai? Hạ Hạm cảm thấy toàn thân nổi hết da gà.
Hàn Mặc Nhiễm nói: “Nếu không ăn, vậy vì sao lại không nói thẳng với anh, vì sao lại muốn cãi nhau với anh, cứ muốn khiến anh tức giận sao?”
“…”
Hạ Hạm há miệng, nhưng lại chẳng muốn giải thích nhiều nên chẳng nói lời nào.
Hàn Mặc Nhiễm nói tiếp: “Muốn ầm ĩ với anh, muốn chọc anh giận, có cần phải ghen như thế không?”
Hạ Hạm thật sự không quen nhìn lúc nói chuyện, Hàn Mặc Nhiễm cười thâm sâu đắc ý như vậy, như kiểu cô đã yêu anh nhiều năm, như kiểu cô đang ghen vậy.
Hạ Hạm cảm thấy mình phải giải thích rõ một chút.
“Tôi nói này Hàn tiên sinh, nếu sau khi công ty A ký hợp đồng với anh, nhưng lại lén ký hợp đồng với công ty B thì anh có vui nổi không??”
Hàn Mặc Nhiễm không trả lời, nhưng nụ cười trên mặt nhạt đi rõ ràng.
“Vậy nên… Mặc dù chúng ta là hôn nhân thương mại, nhưng chúng ta cũng đã ký hợp đồng hôn nhân, bất kỳ một ai trong hai người vi phạm hợp đồng đều sẽ khiến đối phương khó chịu. Chuyện này không liên quan gì đến chuyện ghen hay không ghen. Hơn nữa, không phải tôi đã sớm nói rồi sao, Hàn tiên sinh không phải kiểu người mà tôi thích.”
“À.”
Cô nghe thấy anh cười lạnh một tiếng.
Hạ Hạm đưa tay đẩy anh ta: “Được rồi, tôi muốn đọc sách, đừng làm phiền tôi.”
Vừa dứt lời, đột nhiên anh níu tay cô lại, đè cô về phía sau, cúi đầu hung hăng cắn vào môi cô.
Hạ Hạm đau nhói, tức giận nói: “Anh thần kinh à, sao lại cắn tôi?”
“Thiếu cắn.”
“Bệnh tâm thần.”
Không biết có phải ba chữ bệnh tâm thần chọc giận anh không, đột nhiên anh cúi đầu, Hạ Hạm sợ anh lại cắn cô tiếp, liền ngoảnh mặt sang một bên.
Anh dừng động tác lại. Cô nghe thấy anh cười một tiếng, động tác quay đầu dịu dàng hơn, bờ môi nhẹ nhàng cọ lên môi cô, vừa cọ vừa nói khẽ một câu: “Đi ngủ cùng bệnh tâm thần sướng không?”
“…”
Hạ Hạm tiếp tục ngoảnh mặt sang bên khác, nhưng tay lại bị anh trói sau lưng. Cô giãy giụa, cắn răng nói: “Hàn Mặc Nhiễm, cái tên lưu manh này, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hàn Mặc Nhiễm thuận theo cô, nghiêng đầu tìm đến nơi cô quay đi, sau đó dùng miệng cọ lên môi cô: “Lưu manh có thể làm gì? Đương nhiên là bắt nạt em. Lưu manh muốn hôn môi của em, còn muốn hút đầu lưỡi của em.”