Sơn Gian Tứ Thực

Chương 1: Thành thân (1)





Tháng sáu, nhiệt độ trong núi bắt đầu tăng cao.

Mặt trời ban trưa cũng không đến mức gay gắt, tức phụ cùng ca nhi trong thôn Vân Khê kết bạn mang theo chậu gỗ cùng chày gỗ đi ra bờ sông giặt đồ.

Một tức phụ buông chậu gỗ nói với người bên cạnh: "Nghe chuyện gì chưa, nhị tiểu tử nhà họ Lục muốn thành thân, chính là cưới ca nhi nhà họ Sầm ở thôn thợ săn bên cạnh."

"Chuyện này ai mà không biết, ta nghe mẹ ta nói, dáng dấp ca nhi nhà họ Sầm đẹp lắm, trong nhà còn có a cha và ca ca đều biết đi săn thú, tới tuổi làm mai, ngạch cửa trong nhà cũng bị đạp vỡ."

"Thế nào mà lại nhìn trúng nhị tiểu tử nhỉ?"

"Coi ngươi nói kìa, nhị tiểu tử Lục gia cũng đâu có kém, lớn lên cao to lại tuấn lãng, tay nghề làm việc cũng cực kỳ tốt, chỉ là chẳng chịu nói chuyện yêu đương, luôn trầm mặc kiệm lời, nhưng mà hán tử như vậy so với mấy kẻ miệng lưỡi trơn tru thì đáng tin hơn."

"Nói hay quá nhỉ, thế sao năm ngoái lúc nhà tỷ muội ngươi làm mai sao không nói cho hắn, còn ra ngoài thôn tìm mối khác?"

"Ơ hay --"

Hai tức phụ kia cười đùa đứng dậy, lúc này bên cạnh có một ca nhi đột nhiên ho khan hai tiếng, hướng sang bên bờ bĩu môi.

Vài người nghe theo tiếng vọng đi qua, bên bờ có một tức phụ đã lớn tuổi ôm chậu gỗ đi tới bờ sông, người phụ nữ này mặc một bộ đồ vải màu lam, trên đầu vừa cài trâm bạc vừa cài hoa lụa, cách ăn mặc so với các tức phụ trẻ trong thôn còn tươi đẹp rạng rỡ hơn vài phần.

Kia đúng là mẹ kế của nhị tiểu tử nhà họ Lục, Vương Phượng Ngọc.

Trong miệng Vương Phượng Ngọc ngâm nga điệu hát dân gian, thả chậu gỗ xuống tảng đá trên bờ sông, thấy nhóm tức phụ đều đang nhìn mình, nói: "Không giặt đồ sao, nhìn ta làm cái gì?"

Vị tức phụ mới vừa cùng người khác đùa giỡn cười nói: "Thẩm, bộ đồ này của người chắc là mới may phải không, ta thấy không phải vải thô, mà là loại vải bông tốt nhất, không rẻ đâu nhỉ?"

Khóe miệng Vương Phượng Ngọc lập tức giương lên, ngẩng cằm vuốt vuốt tay áo nói: "Một bộ cũng mất hơn 300 văn, hôm kia vừa mới lên trấn mua vải."

"Ồ!" Tức phụ kia trừng lớn mắt: "Hơn 300 văn, đủ cho ta may bốn năm bộ quần áo, có điều năm nay còn chưa tới Tết, cũng là do cuộc sống nhà Phượng Ngọc thẩm tốt quá, không tiếc tiền may đồ mới để mặc."

Vương Phượng Ngọc càng đắc ý hơn, nâng nâng trâm bạc bên mái đang muốn nói gì đó, tức phụ kia ngầm huých khuỷu tay chạm chạm tức phụ bên cạnh, đưa mắt ra hiệu với nàng.

Tức phụ bị đụng vào tức khắc hiểu ý, nhướng đầu mày nói: "A tỷ, có chuyện này ngươi chưa biết rồi, nhị tiểu tử Lục gia sắp cưới phu lang đấy, tuy đã phân gia, nhưng Phượng Ngọc thẩm tốt xấu gì cũng là mẹ kế, đương nhiên phải mua đồ đẹp đi ăn cỗ gặp con dâu mới rồi."

"Phu, phu lang nào?" Khóe miệng Vương Phượng Ngọc cười cứng đờ.

"Phượng Ngọc thẩm, ngươi thật sự không biết hả? Xuyên Tử muốn kết hôn, chính là cưới vị ca nhi Sầm gia ở thôn bên cạnh đó."

"Vẫn là vợ thôn trưởng tự mình làm mai, ca nhi Sầm gia kia lớn lên trông đẹp mắt, cuộc sống trong nhà cũng phát đạt, Xuyên Tử đúng thật là có phúc."

"Này, thẩm, không giặt đồ nữa à?"

Mấy tức phụ kia ngươi một lời ta một câu, Vương Phượng Ngọc nghe xong liền ôm chậu gỗ lên, căng mặt ném xuống một câu: "Giờ này sợ phơi nắng, buổi chiều ta lại đến giặt." Rồi vội vã mà rời đi.

Tức phụ lúc trước nhìn bóng lưng bà ta hừ lạnh một tiếng nói: "Đúng là nhìn không nổi cái dạng như bà ta, vì sao ta không đem chuyện của muội muội nói với nhà họ Lục, còn không phải bởi vì có kẻ lòng dạ thâm độc ở đó à, nếu mẹ ruột của nhị tiểu tử còn sống, dù nhà hắn không cho sính lễ, ta cũng nguyện ý đem muội muội gả qua."

Nói về chuyện nhà họ Lục, trong thôn Vân Khê không ai là không biết, ngay cả lũ trẻ con cũng có thể loáng một cái mà nói câu: "Không muốn có dì ghẻ."

Đây đều là do bình thường bị mẹ nhà mình tàn nhẫn nhéo lỗ tai dạy dỗ.

"Con không nghe lời làm mẹ tức chết, rồi cha con tìm về một bà dì ghẻ như Vương Phượng Ngọc, xem con còn sống sung sướng được không!"

Vốn nhà họ Lục ở thôn Vân Khê cũng là một gia đình tốt, nhà ở thì mới, đồng ruộng nhiều, trong nhà có một trai một gái, từ vài năm trước cô con gái đã được hứa gả cho thợ mộc giàu có ở thôn họ Lâm, con trai Lục Đức Hưng thì cưới con gái út của Vệ gia - Vệ Trúc Minh.

Chỉ tiếc thân thể Vệ Trúc Minh không tốt, lúc hai anh em Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên còn nhỏ đã buông tay ra đi, về sau Lục Đức Hưng lại cưới Vương Phượng Ngọc vào cửa.

Hai năm đầu khi cha mẹ chồng còn sống, bề ngoài Vương Phượng Ngọc đối xử với hai anh em cũng không có vấn đề gì, cha mẹ chồng vừa đi, Vương Phượng Ngọc đã hoàn toàn bại lộ gương mặt thật.

Chưa nói việc nặng trong nhà đều giao hết cho hai anh em tuổi còn nhỏ, vì để cho con trai Lục Vân Thụy sinh sau của mình đọc sách, mùa hè nóng bức hay trời đông giá rét vẫn ép hai anh em lên trấn trên làm cu li kiếm tiền.

Thợ làm công trong thị trấn đều là hán tử đã thành niên, hai anh em chen lẫn bên trong di chuyển gỗ, lòng bàn tay bị ma sát đến nát bét, đốc công nhìn thấy cũng không đành lòng, trong lòng hung tợn phun mấy câu, cái loại cha mẹ lòng dạ hiểm độc gì đây!

Nhưng trong thôn trọng hiếu đạo, hai anh em cho dù chịu nhiều đau khổ, vẫn luôn cố chịu đựng, cho đến mấy năm trước, Vương Phượng Ngọc muốn đem cháu ngoại có vấn đề về thần kinh của nhà mình kiên quyết gả cho Lục Vân Lãng, lúc này hai người mới không thể nhịn được nữa, thỉnh thôn trưởng cùng người trong tộc nhà họ Lục đến để phân gia.

Cha mẹ vẫn còn mà phải phân gia đây chính là chuyện vốn bị chỉ trích sau lưng*, nhưng mấy năm nay hai anh em Lục gia sống ở nhà thế nào người trong thôn đều đã thấy tận mắt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn phải mệt nhọc ngày đêm.

(gốc là 戳脊梁骨 - đâm vào xương sống: ý chỉ việc bị chỉ trích, nói xấu sau lưng)

Cuối cùng sau vài ngày cãi cọ ầm ĩ, trong lúc Vương Phượng Ngọc hết nhảy sông lại thắt cổ, nhưng từ đầu đến cuối bà ta cũng không có việc gì, Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên tay không rời khỏi nhà họ Lục đến sống riêng ở căn phòng cũ rách nát đổ vỡ.

Nhà mới của Lục gia ở trong thôn là số một số hai, mấy gian nhà ngói hợp với sân lớn, rộng rãi lại khí thế.

Lục Đức Hưng thảnh thơi mà ngồi uống trà ở nhà chính, thấy Vương Phượng Ngọc từ bên ngoài trở về, nổi giận đùng đùng đem chậu gỗ trong tay quăng ngã xuống đất, Lục Đức Hưng sợ tới mức vội đi thăm dò, sợ nhà mình bị biến thành cái hang lớn.

"Không phải đi giặt đồ à, sao tức giận như vậy?"

Lục Vân Thụy ở phòng bên đọc sách cũng bị quấy nhiễu, không vui mà đi ra cửa phòng nói: "Mẹ, người làm gì vậy? Con đang ôn tập đấy."

Nếu là dĩ vãng, thấy mình làm ồn đến con trai đang đọc sách khảo công danh, mặt Vương Phượng Ngọc liền lập tức cười làm lành, nhưng hôm nay đúng là quá tức, Vương Phượng Ngọc xoa eo hô: "Lục Vân Xuyên muốn thành thân!"

"Thành thân?!" Bàn tay Lục Đức Hưng vỗ bàn một cái, "Sao tôi lại không biết?"

"Ông hỏi tôi rồi tôi hỏi ai đây? Tôi là mẹ kế, nhưng ông là cha ruột, ông đi hỏi hai đứa con ngoan của mình chút đi, chuyện thành thân lớn như vậy mà không đến thưa với cha ruột một tiếng, là đang rắp tâm làm gì?" Vương Phượng Ngọc cả giận nói.

Vài năm trước lúc Lục Vân Lãng đi đón dâu đã không nói với bọn họ, tiệc rượu ngày đó cũng không thèm mời bọn họ qua, để bọn họ ở trong thôn náo loạn một trận lớn mất hết mặt mũi, cuối cùng Vương Phượng Ngọc còn thật sự chạy tới cầm một túi đồ tràn đầy trở về mới nguôi cơn giận.

"Cưới con gái nhà nào?" Sắc mặt Lục Đức Hưng xanh mét.

Lời này mới là trọng điểm, Vương Phượng Ngọc oán hận mà nói: "Là ca nhi nhà họ Sầm ở thôn thợ săn bên cạnh!"

Lục Đức Hưng nghe xong nhíu mày nói: "Sao lại cưới ca nhi?"

"Đó chính là ca nhi nhà họ Sầm! Chưa nói đến diện mạo đẹp đẽ, ông có biết nhà nó có ba hán tử biết săn thú kiếm được bao nhiêu tiền không? Ca nhi như vậy, sao lại lấy Lục Vân Xuyên."

Vương Phượng Ngọc hận đến mức muốn cắn một ngụm, cháu trai nhà mẹ đẻ bà ta năm nay mười sáu, đúng cái tuổi để làm mai mối, bởi vì trong nhà nghèo khó, nên muốn tìm một cuộc hôn nhân tốt, cưới một người vợ có thể giúp đỡ.

Nhìn qua rất nhiều nhà, cháu trai bà ta liếc mắt một cái liền nhìn trúng Sầm Ninh của Sầm gia, kêu Vương Phượng Ngọc giúp mình hỏi thăm, Vương Phượng Ngọc cũng rất vừa lòng.

Tuy rằng y so với cháu trai bà ta lớn hơn một chút, nhưng bộ dáng đẹp, có thể ràng buộc cháu trai bà, điều kiện trong nhà cũng tốt, về sau không cần lo cháu trai bà ta không có nhà vợ hỗ trợ, nhà mình được ăn thịt, sao có thể trơ mắt nhìn ca nhi ở nhà chồng ăn trấu?

Vì thế, Vương Phượng Ngọc đặc biệt lấy ra mười lượng bạc, cho nhà mẹ đẻ gian nhà mới, đem sính lễ gom góp kha khá rồi, lại xây một cái nhà mới, việc hôn nhân này nhất định có thể thành.

Ai ngờ Sầm gia lại từ chối, cháu trai vì bày tỏ thành ý mà tự mình chạy tới xin cưới còn bị đuổi ra khỏi cửa.

Vừa nghĩ đến cháu trai nhà mình thương tâm đến mức nằm trên giường rồi còn nhớ thương ca nhi Sầm gia, lòng Vương Phượng Ngọc liền đau vô cùng.

Bây giờ nghe thấy Sầm gia đem ca nhi gả cho Lục Vân Xuyên, bà ta vừa hận cháu trai mình mất mối hôn sự đẹp, vừa khó chịu khi Lục Vân Xuyên lấy được phu lang tốt.

"Không được, tuyệt đối không thể để ca nhi kia cứ như vậy mà gả vào." Vương Phượng Ngọc nghĩ ở trong lòng, gả cho Lục Vân Xuyên rồi, cháu trai bà ta làm sao bây giờ, lại đào đâu ra nhà nào có mối hôn sự tốt như vậy?

Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Lục Đức Hưng bên cạnh, Vương Phượng Ngọc nói: "Việc cưới xin của con cái từ trước đến nay đều là nghe lệnh của cha mẹ, theo lời người mai mối, ông là cha ruột của nhị tiểu tử, dù phân gia thì nó vẫn là con ông, ông không gật đầu, việc hôn nhân này liền không thể thành."

Lục Vân Thụy đứng ở một bên nghe từ lâu, làm sao không hiểu ý của mẹ mình.

Vốn dĩ hắn lười quản cái việc nhỏ này, ca nhi nhà họ Sầm kia cho dù tốt thì cũng chỉ là người nhà quê, có thể tốt đến mức nào được nữa. Thằng cháu trai của mẹ gã lại càng chướng mắt, trên đường đi nhìn thấy quả phụ đẹp một chút cũng đã chảy nước miếng, thật sự tục tĩu.

Nhưng trong lòng gã cũng rõ ràng, mấy năm nay vì chuyện phân gia, trong thôn có không ít người sau lưng chỉ vào cha mẹ gã mà mắng, đều dựa vào việc mình là người đọc sách, mới không có ai dám ở trước mặt người nhà gã bày ra chút sắc mặt.

Nếu mẹ gã làm hỏng hôn sự của Lục Vân Xuyên, sau này ở trong thôn thật sự không dám ngẩng đầu, chủ yếu còn ảnh hưởng thanh danh của mình.

Cho nên Lục Vân Thụy đi đến bên người mẹ của gã khuyên nhủ: "Mẹ, chỉ là một ca nhi thôi mà, Lục Vân Xuyên muốn cưới thì cứ cưới, cuộc sống sau này như thế nào còn chưa biết đâu, mẹ gấp cái gì?"

"Còn nữa, con lập tức phải lên phủ thành thi cử công danh, mẹ không vì cái gì, thì cũng nên vì con trai mà ngẫm lại, không thể làm loạn rồi hỏng thanh danh của con."

"Nhưng, nhưng nhị biểu ca của con......"

"Chờ con thi đậu tú tài, biểu ca muốn cưới dạng tức phụ như thế nào còn không cưới được sao?" Lục Vân Thụy thuận miệng nói cho có lệ.

Vương Phượng Ngọc uống ly trà, nghĩ rằng con trai nói không sai, tóm lại chuyện Vân Thụy nhà mình thi cử công danh vẫn quan trọng nhất.

Sầm gia kia chê nghèo yêu giàu không muốn gả ca nhi cho cháu trai mình, nhưng tiểu tử Lục Vân Xuyên kia có bao nhiêu tiền, thành thân xong rồi còn chẳng biết sẽ ầm ĩ như thế nào đâu, đến lúc đó bà ta sẽ vui vẻ xem trò cười.

Giọng điệu trong lòng xuôi lại, Vương Phượng Ngọc vội vỗ tay Lục Vân Thụy nói: "Con của ta, vẫn là con có tiền đồ, mau vào phòng đọc sách đi thôi, mẹ không làm phiền con nữa."

Khi nói chuyện dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thấy Lan tỷ nhi* mới vừa tiến vào cửa sân, sắc mặt trầm xuống trách mắng: "Cái con nhỏ này, cho mày đi tưới rau trong vườn, mày lại đi đâu lười biếng hả? Lúc ăn cơm thì gắng sức lắm, có chuyện liên can thì liền bỏ chạy, nuôi mày có ích lợi gì!"

(*Tỷ nhi/a tỷ = chị, cách gọi con gái chưa chồng ở trong truyện, không phải tên riêng)

Lan tỷ nhi năm nay mười tuổi, lớn lên đen gầy, bị mẹ mắng liền rụt rụt bả vai, nhỏ giọng nói: "Rau đã tưới hết rồi, tam ca nói giữa trưa muốn ăn đậu hũ chiên, nên con ra cửa thôn mua đậu hũ."

Nói xong đem chén đậu hũ trong giỏ tre lấy ra đưa Vương Phượng Ngọc xem.

Nghe thấy là con trai bảo, Vương Phượng Ngọc hòa hoãn sắc mặt, nói: "Sao còn chưa mang vào nhà bếp để, mua đậu hũ hết mấy văn tiền, nói rõ ràng một chút?"

Lan tỷ nhi vội lắc đầu: "Không có, cha cho con hai văn tiền, con liền mua hai văn đậu hũ."

Vương Phượng Ngọc không lý sự với con gái mình nữa, quay đầu nói với Lục Vân Thụy: "Con trai à, đậu hũ có gì ngon đâu, giữa trưa mẹ thịt con gà cho con tẩm bổ."

Nghe thấy muốn giết gà, Lan tỷ nhi nuốt nuốt nước miếng, nhưng không dám nói gì, cúi đầu đi ra hướng phòng bếp cất đậu hũ.

Nhà cũ họ Lục nằm ở cuối thôn, dựa vào núi, ban đầu là một gian nhà tranh rách nát.

Hai anh em họ Lục mới vừa phân gia sẽ không có tiền không có đất, một đoạn thời gian sinh sống hẳn là rất cực khổ, sau khi bà bác Lục Vọng Nguyệt nghe được, từ nhà chồng khóc lóc vội vàng trở về, đưa cho hai đứa cháu trai một lượng bạc.

Việc đầu tiên sau khi hai anh em kiếm được tiền, chính là mang theo trứng gà cùng bánh ngọt đi đến nhà bác trả lại số tiền.

Hai anh em cần mẫn, ngày mùa mấy năm nay thì hỗ trợ người ta cắt lúa, thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ thì lên trấn trên làm công, giờ không chỉ mua được đồng ruộng còn cất được nhà mới, cuộc sống càng ngày càng tốt.

Nhà cũ đã đổ nát, nhưng dựa vào chỗ chân núi rộng mở, bốn phía cũng không có nhà nào ở gần, nên hai anh em một trước một sau xây nhà, đều là nhà ba gian gạch xanh, cả nhà Lục Vân Lãng ở đằng trước, phía sau là Lục Vân Xuyên luôn ở một mình.

Trước hôm thành thân một ngày, gian nhà phía sau cực kỳ náo nhiệt.

Mấy thím được mời đến hỗ trợ ở trong phòng bếp kiểm kê đồ đạc, Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên thì vội vàng đem cái bàn mới cùng tủ dọn vào tân phòng.

Đều là tìm thợ mộc dùng gỗ tốt để làm, tức phụ Lục Vân Lãng - Diêu Xuân Linh sờ sờ, vừa lòng gật gật đầu.

Thêm cái bàn cùng cái tủ, trên cửa sổ dán lên chữ hỉ đỏ chói, trên án kỉ* cuối giường đất đặt một bộ đệm chăn gọn gàng ngăn nắp, ngay cả đệm lót trên giường đất cũng đã đổi mới, Diêu Xuân Linh lại đặt thêm gương đồng cùng hộp gỗ đựng đồ lên bàn, là đặc biệt mua từ trong thị trấn về cho tân phu lang dùng.

Vốn chỉ dọn dẹp nhà ở đơn giản như vậy, nhưng thật sự vui mừng.

"Đêm nay Xuyên Tử ở nhà trước ngủ tạm một đêm, còn tấm chăn đơn mới mua này thì chờ đêm mai đắp cùng phu lang." Diêu Xuân Linh cười nói.

Lục Vân Xuyên lớn lên cao to, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuy rằng tuấn lãng, nhưng khó tránh hiện ra vài phần lạnh lùng, rõ ràng còn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng nhìn lại trầm ổn, suốt ngày chỉ lao đầu vào làm việc.

Nhưng giờ phút này khi nghe lời nói đùa của trưởng tẩu, nghĩ tới phu lang của mình, Lục Vân Xuyên nhịn không được lộ ra vẻ mặt cười cười.

Hắn đã gặp mặt phu lang một lần, vào mùa đông năm ngoái, hắn cùng đại ca đi bán củi lửa ở thôn kế bên, trên đường trở về trời đột nhiên đổ tuyết lớn, có vị thợ săn hảo tâm nhìn thấy, kêu bọn họ vào trong nhà tránh một chút, lửa cháy rừng rực ấm cả thân mình.

Bởi vì bản thân còn chưa thành thân, trước khi vào nhà, Lục Vân Xuyên cố ý hỏi thợ săn một câu trong nhà có con gái hay ca nhi nào không, sợ mình gặp mặt lại ảnh hưởng đến thanh danh cô nương hoặc ca nhi.

"Trong nhà có đứa út là ca nhi chưa xuất giá, nhưng mà trời lạnh, nó chắc chắn chỉ ở trong phòng một mình, không có gì đáng ngại."

Mặc dù là như vậy, sau khi Lục Vân Xuyên vào nhà cũng chưa từng nhìn ngó khắp nơi, chỉ nhìn chằm chằm chậu than trước mặt.

Chờ đến khi tuyết ngưng, hai anh em mới nói lời cảm tạ với người thợ săn rồi về nhà, đưa tiền nhưng người thợ săn không lấy, liền để lại hai bó củi coi như tạ lễ.

Đi ra vài bước, Lục Vân Lãng sờ ngực, nói mình không cẩn thận bỏ quên túi tiền, Lục Vân Xuyên mau chân, lập tức quay đầu trở lại lấy.

Đi đến cổng sân, Lục Vân Xuyên đang định kêu một tiếng, lại thấy một ca nhi mặt mày như họa từ căn phòng bên hông đi ra, cả sân đầy tuyết trắng xóa, ca nhi kia bên đóa mai hồng đang nở rộ, càng làm tôn lên thân người sáng trong như ngọc.

Lục Vân Xuyên lập tức quay lưng tránh né, hắn dựa vào bức tường ngoài sân, nghe thanh âm của ca nhi trong veo mà mềm mại nói: "Cha, mì giữa trưa con nấu ăn có ngon không? Khách nhân có vừa lòng không?"

Lục Vân Xuyên buông bàn tay dày rộng đang nắm chặt bên người, khóe mắt nhìn thấy thân ảnh Lục Vân Lãng ở nơi xa, Lục Vân Lãng chạy về phía trước vài bước, chỉ chỉ cái sọt phía sau, ý bảo túi tiền ở bên trong.

Trên đường trở về, gió lạnh hỗn loạn từ trên ngọn cây đập vào mặt thổi rơi bông tuyết, Lục Vân Lãng cảm thấy đệ đệ cực kỳ trầm mặc, tưởng là hắn bị đông lạnh, nghĩ về đến nhà để tức phụ nấu nồi canh gừng nồng đậm uống.

Mà Lục Vân Xuyên nhìn gian nhà dựa núi tuyết đọng trắng tinh, nhớ bát mì canh suông nóng hầm hập giữa trưa mới ăn ở nhà vị thợ săn kia, nước canh tươi ngon, phía trên sợi mì trắng mảnh rải chút hành thái, đáy bát còn đặt một quả trứng gà cùng một chút tóp mỡ.

- --------------------------

*gốc là 案几 - án kỉ: một món đồ nội thất mà người cổ đại sẽ dựa vào khi ngồi, có thể sử dụng khi ăn, đọc và viết