Sơn Hà Chẩm

Chương 172: Chương 172:



【1】
 
Sở Lâm Dương sinh ra trong gia đình võ tướng. Tổ tiên Sở gia xuất thân bần hàn. Trong số những vị công thần khai quốc, bọn họ thuộc hàng cuối cùng, không xuất thân thế gia, không quyền thế ngập trời. Lúc Sở Lâm Dương sinh ra, Sở gia cũng không khác gì một quý tộc bình thường ở Hoa Kinh.
 
Cũng may sau này chiến loạn, phụ thân hắn tuy rằng ngốc nghếch, nhưng được cái dũng cảm thật thà, lập được không ít công lao. Hơn nữa hàng năm đều sống ở biên cảnh Tây Nam. Tây Nam không phải ngây ngốc đóng quân quanh năm như Vệ gia. Lâu dần, phụ thân hắn huấn luyện ra một đội quân, có thể miễn cưỡng xem như là quân đội của Sở gia, hàng năm trấn thủ Tây Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì vậy mà người trong Hoa Kinh thường xuyên cười nhạo phụ thân hắn. Địa giới Tây Nam kia, thực chất là “Thời vô anh hùng, sử nhãi thành danh*.”
 
*Thời vô anh hùng, sử nhãi thành danh: dịch là thời đại không có anh hùng, khiến những kẻ vô danh trở thành anh hùng. Nghĩa: Đề cập đến những kẻ bất tài tình cờ trở nên nổi tiếng.
 
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, lúc Sở Lâm Dương lớn hơn một chút, Sở gia của bọn họ ở Hoa Kinh, cuối cùng cũng xem như là người có mặt mũi. Đại muội muội Sở Du của hắn hứa gả cho thế tử Vệ gia, tiểu muội muội Sở Cẩm hứa gả cho Cố gia đại công tử Cố Sở Sinh. Dù sao thì tương lai của nhà hắn, cho dù như thế nào đi nữa, cũng không thua kém ai.
 
Mặc dù cũng không thua kém ai, nhưng so với Tạ gia, đúng là vẫn kém hơn một chút.
 
Mẫu thân hắn chính là người của Tạ gia. Mặc dù mẫu thân hắn chỉ là một đích nữ của thiên phòng*, nhưng là danh gia vọng tộc đã truyền thụ hàng trăm năm ở Hoa Kinh, có sự phong lưu và kiêu ngạo mà người đời ngưỡng mộ. Cho dù chỉ là đích nữ thiên phòng, cũng đều có thể gả cho đích tử chính phòng trong nhà quý tộc bình thường như phụ thân hắn.
 
*Thiên phòng: tức là phòng cho vợ bé, tiểu thiếp.
 
Phụ thân hắn tính tình nóng nảy, mẫu thân hắn tính tình nhu nhược. Một người chỉ biết gầm thét, một người chỉ biết khóc oán giận. Sống trong một gia đình như vậy, hắn cũng không biết mình lớn lên như thế nào nữa. Hơn nữa, không chỉ có trưởng thành, mà bộ dạng còn rất là đoan chính nữa. Mười ba tuổi là Thiếu tướng quân, mười lăm tuổi đã có rất nhiều cửa tiệm ở Tây Nam, người đời xưng là Sở Thần Tài. Có rất nhiều quý nữ theo đuổi, chỉ là tâm tư hắn không ở trên người nữ nhân, cũng không muốn phản ứng với bọn họ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà hắn càng lớn, phụ mẫu hắn lại bắt đầu sốt ruột. Từ lúc hắn mười lăm tuổi, mẫu thân hắn đã hỏi hắn “Có suy nghĩ gì hay không?”. Mặc dù đích tử thế gia ở Hoa Kinh đều là hai mươi tuổi mới thành hôn. Nhưng mẫu thân hắn vẫn thúc giục, nghĩ trước tiên ít nhất cũng phải định hôn. Hắn bị thúc giục đến phiền, khoát tay áo nói: “Con nhìn trúng đích nữ Tạ gia Tạ Thuần.”
 
“Cái gì?!” Mẫu thân hắn sửng sốt, hắn giương mắt, lãnh đạm nói: “Thế nào, con không xứng phải không?”
 
Tạ Vận nửa ngày trời không nói nên lời. Bà không cảm thấy nhi tử của bà không xứng với Tạ Thuần. Thế nhưng... Điều này không ngăn được Tạ Thuần chướng mắt nhi tử của bà.
 
【2】
 
Tạ Thuần, người này là đích nữ Tạ gia. Phụ thân là nội các Đại học sĩ, cô cô là đương kim Hoàng Hậu, những huynh đệ khác, người nào cũng đều là nhân vật phong vân.
 
Mà bản thân nàng, mặc dù dung mạo không bằng Sở Du Sở Cẩm là đệ nhất Hoa Kinh, nhưng lại có mấy phần tiên khí không thể diễn tả được. Cộng thêm tài trí nhạy bén, cầm kỳ thi họa không gì không biết. Cho nên mặc dù dung mạo không phải là đệ nhất, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Đại phu nhân trong lòng các vị công tử thế gia.
 
Lúc nói ra câu này, thực ra Sở Lâm Dương chưa từng gặp qua nàng. Nhưng mà những lời này vẫn khiến cho Tạ Vận kinh hoàng. Sau khi Tạ Vận suy nghĩ kỹ, bà cảm thấy để cho nhi tử ôm lấy kỳ vọng không có khả năng thì không bằng giúp nó mở mang tầm mắt. Nữ tử Hoa Kinh nhiều như vậy, nhìn nhiều thêm vài người sẽ có tâm tư thôi.
 
Vì thế bà và Sở Kiến Xương thăm dò lộ trình của Sở Lâm Dương, giả bệnh dụ dỗ Sở Lâm Dương trở về, sau đó khóc nháo buộc Sở Lâm Dương phải đến tham gia xuân yến.
 
Trước đây Sở Lâm Dương vẫn luôn ở Tây Nam, hầu như chưa từng đến mấy nơi như thế này. Hắn cầm một gốc hoa đào, cảm thấy người trong yến hội này thật ngu ngốc, đánh đàn vẽ tranh, viết thơ chơi cờ. Mấy thứ này, có kiếm được bạc lúc chiến tranh không?
 
Hắn ngồi ở vị trí của mình, thấy ngột ngạt, dự định chờ yến hội kết thúc, lập tức về nhà rời khỏi Hoa Kinh.
 
Nhưng mà ngay vào lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng: “Vương Nhị công tử đưa thiếp mời luận chiến với Tạ Đại tiểu thư!”
 
Tán dóc về luận chiến, chính là thú vui tao nhã của mấy người văn nhân. So với viết thơ đánh đàn, Sở Lâm Dương cảm thấy, chuyện này có lẽ có ý nghĩa hơn nhiều. Thế là hắn cầm ly rượu, đi theo đám người qua đó. Rồi sau đó hắn nhìn thấy trên đài cao, nữ tử bạch y, búi tóc dùng trâm ngọc bó cao, gương mặt trầm tĩnh bình thản. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự dịu dàng cùng với sự quý khí của thế gia, làm cho người nhìn không thể rời mắt được.
 
Nàng và Nhị công tử Vương gia Vương Tuyên luận bàn chính là tranh cãi giữa nho giáo và pháp lý. Sở Lâm Dương hầu như không có kiên nhẫn nghe, cũng nghe không hiểu lời mà bọn họ nói. Hắn nhìn nữ tử ngay thẳng nói. Chỉ có duy nhất một câu hắn nghe hiểu -- 
 
Nho giáo hay đạo giáo đều là chính đạo. Lấy nho giáo để truyền dạy cho bách tính, lấy đạo giáo để làm đạo trị quốc. Thuận dân dưỡng tức, thuận trời mà làm. Nếu bách tính cầu khai thương, tại sao lại không làm?
 
Hắn có chút kinh ngạc khi có một nữ tử lại nói ra những lời như vậy. Cho dù cuối cùng nàng nhận thua, nhưng lúc rời đi, hắn vẫn lựa chọn đặt cành hoa đào lên mặt bàn của nàng.
 
Sau khi trở về, Sở Du chạy tới hỏi hắn: “Ca, xuân yến ai đẹp nhất?”
 
Sở Lâm Dương suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tạ Thuần đi.”
 
“Ca, huynh đã có người muốn thú hay chưa?”
 
Sở Lâm Dương lại suy nghĩ, chần chừ chốc lát, sau đó nói: “Còn chưa có.”
 
【3】
 
Lần thứ hai nhìn thấy Tạ Thuần, không phải là trên xuân yến.
 
Năm ấy Tây Nam lũ lụt, ngân lượng cứu tế thiên tai không đủ, sổ con hắn dâng lên triều đình đều bị giữ lại. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể hồi kinh. Hắn mở tiệc chiêu đãi người của Hộ Bộ, uống say như chết, nhưng cũng không moi được một xu nào từ đám người này. Một mình hắn quỳ trên mặt đất ở tửu lâu nôn. Sau khi nôn xong, hắn ngẩng đầu lên, thấy một cô nương đang đứng trên hành lang, gương mặt nàng lãnh đạm, giống như tiên tử trên cung trăng hạ phàm.
 
Hắn ngẩn người, đối phương từ hành lang đi xuống, khom lưng đưa một chiếc khăn lụa cho hắn.
 
“Ta thấy ngươi mời người của Hộ Bộ.” Nàng nhíu mày: “Tây Nam đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Nàng biết ta?”
 
Sở Lâm Dương nhận khăn tay của nàng, chống người tự mình đứng lên. Tạ Thuần bình thản nói: “Ta đều nhận biết hết những thiếu niên ở Hoa Kinh đi đến sa trường.”
 
Sở Lâm Dương có hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, nói: “Cảm tạ.”
 
Sau đó hắn muốn rời đi. Tạ Thuần kéo hắn lại.
 
“Tây Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 
Nàng nhíu mày. Sở Lâm Dương vốn không định nói, nhưng mà một khắc nàng lôi kéo hắn kia, hắn lại cảm thấy, người này giống như một cọng rơm cho hắn bám víu vào trong lúc tuyệt cảnh. Vì vậy hắn không nhịn được nói: “Tây Nam lũ lụt, không đủ ngân lượng.”
 
Hắn nói ngắn gọn tình huống cho nàng nghe, theo sau thở dài nói: “Tạ Đại tiểu thư, đây không phải là chuyện nàng nên quản, trở về đi.”
 
“Thiếu bao nhiêu?”
 
Nàng đột nhiên mở miệng. Sở Lâm Dương ngẩn người. Hắn báo một con số, Tạ Thuần gật đầu, nói với hắn: “Ta hiểu rồi, bảy ngày sau, ta đưa cho ngươi.”
 
Sở Lâm Dương mở to mắt, đây không phải là một con số nhỏ. Tuy rằng, hắn đã điền vào phần lớn số ngân lượng thiếu hụt, nhưng phần còn lại tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
 
Hắn không biết làm cách nào mà nữ nhân này kiếm được số ngân lượng đó cho hắn. Thẳng đến ngày hôm sau, hắn nghe nói Tạ Thuần đang quyên góp trong hội thơ của nàng.
 
Nàng bán thơ của mình, bán tranh của mình. Hắn nghe nàng đứng ở trên đài nói năng hùng hồn, sau đó nhìn tranh nàng vẽ bán sạch không còn một bức. Chưa đến bảy ngày, nàng đã mang bạc đến gặp hắn. Vẫn là một bộ dạng lãnh đạm kia, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, chỉ nói: “Sở Tướng quân, trên đường cẩn thận.”
 
Sở Lâm Dương không nói gì. Một lúc sau, hắn chắp tay nói: "Nếu ngày sau Đại tiểu thư có bất kỳ yêu cầu gì, Sở mỗ cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
 
“Quân chiến sa trường, đã đủ rồi. Tạ Thuần tay trói gà không chặt, không thể chiến đấu cùng với tướng quân, chỉ có thể bỏ chút sức lực nhỏ bé này, mong tướng quân không chê.”
 
Sở Lâm Dương nhìn xuống bờ vai đơn bạc của nàng. Nàng không giống như Sở Du. Sở Du sống trên chiến trường, cho dù thân là nữ tử, nhưng cũng sẽ không khiến cho người khác cảm thấy nhu nhược thương tiếc. Nhưng mà nữ tử trước mắt này, giống như cây lau, nhìn qua yếu ớt không chịu được, nhưng lại mang theo một loại sức mạnh vô hình.
 
Hắn đã từng tự hỏi tự bản thân mình vô số lần, chiến đấu vì đám người Hoa Kinh này có đáng giá hay không, nhưng mà từ ngày nữ tử này tiễn đưa, hắn cuối cùng cũng biết được đáp án.
 
Đáng giá.
 
【4】
 
Hắn mang theo bạc đến Tây Nam. Sau đó lại càng thường xuyên nhớ đến nàng. Tính tình hắn từ trước tới nay muốn cái gì thì phải có được cái đó, nhưng lần đầu tiên trong đời lại sinh ra cảm xúc “không dám”. Nữ tử kia quá mức tốt đẹp. Thực ra chính hắn cũng biết, nàng sẽ không thích hắn, mà hắn cũng không xứng với nàng.
 
Lúc đầu hắn luôn luôn hỏi thăm tin tức về nàng, cho người mang lễ vật đến tặng cho nàng. Vậy mà thỉnh thoảng nàng hồi âm, cũng chỉ là hỏi thăm một chút chuyện ở Tây Nam.
 
Hắn phái người đi dò hỏi tin tức về nàng, nhận được rất nhiều tin tức.
 
Giống như là, nàng và Vương Tuyên tình đầu ý hợp, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, rất có thể hai nhà sắp sửa kết thông gia.
 
Lúc nhận được tin tức này, hắn lăn lộn. Cuối cùng hắn cách xa nghìn dặm trở về Hoa Kinh. Đứng đợi trước cửa Tạ gia một đêm. Hắn vốn muốn đến hỏi nàng một chút, nếu hắn tới cửa cầu thú nàng, có phải hắn cũng sẽ có cơ hội hay không. Nhưng mà đến sáng sớm nàng bước ra khỏi phủ, xa xa hắn nhìn thấy nàng cười dịu dàng với Vương Tuyên đang đứng chờ trước cửa phủ. Trong nháy mắt đó, hắn mất đi tất cả dũng khí.
 
Hắn lặng yên không một tiếng động đến Hoa Kinh, lại lặng yên không một tiếng động quay về Tây Nam. Sau khi trở về, nửa năm sau, truyền đến tin tức Vương Tuyên cưới công chúa. Hắn ngẩn người, không chút do dự cưỡi ngựa trở về. Sau khi trở về, hắn cho người trông coi trước cửa Tạ gia, cũng không biết phải làm cái gì.
 
Sau đó, hắn nhìn thấy nha hoàn bên người Tạ Thuần truyền tin cho Vương Tuyên. Hắn lặng lẽ đi theo, trốn ở phía trên xà nhà, nghe thấy Vương Tuyên thấp giọng  mắng nha hoàn đến đây, tức giận nói: “Tiểu thư nhà ngươi làm cái gì vậy? Lấy công chúa là chuyện ta có thể quyết định sao? Đây là Bệ hạ tứ hôn, ta còn có thể làm gì bây giờ? Nếu như ta bỏ trốn với nàng, người của hai phủ chúng ta phải làm sao bây giờ?”
 
“Nhưng mà...” Nha hoàn đỏ mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tiểu thư hoài thai hài tử của ngài...”
 
Vương Tuyên hơi sửng sốt. Một lát sau, mặt hắn ta đỏ lên nói: “Ngươi... Ngươi đừng nói càn, ai mà biết đó là hài tử của ai?”
 
“Vương công tử!” Nha hoàn bị lời nói này làm cho tức giận, ngẩng đầu lên nói: “Tiểu thư chỉ qua lại với một mình ngài, lời này của ngài...”
 
“Ta cùng nàng cũng chỉ là một lần sau khi say rượu kia.” Vương Tuyên nóng nảy, tức giận nói: “Sao có chuyện như vậy được? Ngươi trở về nói rõ ràng với nàng, hài tử này không phải là của ta, nàng đừng có mà vu cáo ta!”
 
Nói xong, Vương Tuyên cho người đuổi nha hoàn trở về. Nha hoàn khóc lóc chạy về Tạ phủ, cũng không dám trực tiếp nói những lời đó ra, chỉ nói: “Vương công tử nói chuyện liên quan đến hai nhà, hắn không muốn đến...”
 
“Hắn có nguyện ý đến hay không, là chuyện của hắn.”
 
Tạ Thuần dường như có chút mệt mỏi: “Nhưng ta chờ hay không chờ, lại là chuyện của ta.”
 
Nàng nói xong đứng dậy, nói nha hoàn mang áo choàng đến cho nàng, cầm theo kiếm và bọc áo quần, thừa dịp ban đêm, nàng trốn đi ra ngoài.
 
Sở Lâm Dương sợ nàng gặp chuyện không may, vẫn luôn đi theo nàng.
 
Chỉ thấy cô nương ra khỏi thành, sau đó đứng chờ trên quan đạo.
 
Nàng chờ một đêm, từ ban đêm cho đến bình minh. Nàng chờ người kia, nhưng người đó thủy chung vẫn không có đến.
 
Lúc bình minh, cuối cùng nàng nói với nha hoàn: “Ngươi trở về trước đi.”
 
“Tiểu thư...”
 
“Ta chờ thêm một lát nữa. Nếu hắn không đến, ta sẽ trở về. Ta muốn yên tĩnh một mình một chút.”
 
Nói xong, nàng đưa bọc áo quần cho nha hoàn, khàn giọng nói: “Ngươi về trước đi, về dọn đồ đạc lại.”
 
Nha hoàn nghe nàng nói, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng đi.
 
Chờ nha hoàn đi rồi, nàng xuống xe ngựa, leo lên núi.
 
Sở Lâm Dương lẳng lặng đi theo phía sau nàng. Sắc mặt nàng rất bình tĩnh, vẫn trước sau như một, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì. Lúc này trên mặt nàng chỉ có chút tiều tụy, giơ tay nhấc chân, vẫn không giấu nổi sự tao nhã khắc sâu trong xương.
 
Nàng thật vất vả mới leo lên đỉnh núi, đi đến bên cạnh vách núi, gió thổi ống tay áo nàng tung bay. Mặt trời từ từ mọc lên. Hắn thấy nàng mở tay áo về phía trước. Cuối cùng Sở Lâm Dương cũng không thể chỉ đứng nhìn, hắn đột nhiên tiến lên. Trong nháy mắt nữ tử nhảy xuống vách núi, hắn đột nhiên bắt được tay nàng.
 

Tạ Thuần ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Buông tay.”
 
Nam nhân không nói gì. Sở Lâm Dương cầm lấy tay nàng, một tay chống trên mặt đất, chợt quát to một tiếng, kéo nàng lên, ngã lên người hắn.
 
“Ta không cần ngươi cứu.”
 
Tạ Thuần chống người đứng dậy. Sở Lâm Dương nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại: “Vậy nàng cứ vì người khác mà đi tìm chết.”
 
Tạ Thuần dừng lại, nghe Sở Lâm Dương nói: “Phụ mẫu nàng sinh ra nàng, nuôi nấng nàng, nàng lại vì một tên cặn bã mà tìm cái chết. Thân giả thống cừu giả khoái*, nàng vứt những thứ mà nàng đã học ra sau đầu hết rồi sao, như vậy nàng mới hài lòng?”
 
*Thân giả thống, cừu giả khoái: người thân đau xót, kẻ thù mừng reo.
 
Tạ Thuần không nói gì, Sở Lâm Dương đứng thẳng người lên, một tay chống người, một tay phủi đầu gối, nhìn nàng: “Cả đời này của nàng chỉ có chút phân lượng như vậy sao? Ngủ với một tên nam nhân một lần, có hài tử, hắn không cần nàng, nàng vội đi tìm chết? Tạ Thuần, ta vốn nghĩ nàng là người thông minh, sao cũng giống như những nữ nhân khác, ngốc nghếch như vậy? Cả đời nàng, sinh ra chỉ vì nam nhân hay sao?”
 
“Không phải...”
 
“Nếu không phải, nàng tìm chết làm gì?”
 
“Ta làm cho gia tộc phải hổ thẹn...”
 
“Sao nàng lại hổ thẹn rồi?” Sở Lâm Dương trào phúng: “À, thích một người, sau khi bị người say bá vương ngạnh thượng cung, mang thai hài tử, bị người vứt bỏ, nàng khiến cho gia tộc hổ thẹn? Thích một người là sai sao? Chuyện còn lại, nàng là người bị hại, Vương Tuyên hắn không cảm thấy hổ thẹn, thì nàng hổ thẹn cái gì? Nào có đạo lý như vậy!”
 
Tạ Thuần sửng sốt. Sở Lâm Dương nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Thế đạo này không có công bằng, nhưng trong lòng nàng đối với bản thân nàng công bằng là được. Nàng thích một người, muốn thân cận với người đó, nàng không sai. Mà hắn làm bẩn nàng, là hắn sai. Ta biết nàng đau khổ, ta là đứng nói không đau thắt lưng*. Nhưng mà Tạ Thuần, trên đời này, mỗi người đều có khó khăn riêng của mình. Chết rất dễ, nhưng sau khi chết, đau khổ lại chính là người khác.”
 
*Đứng nói chuyện không đau thắt lưng: ý chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác loác.
 
“Nàng có nghĩ đến phụ mẫu huynh trưởng của nàng không? Nàng có nghĩ đến tất cả những người yêu thương nàng không? Nàng có nghĩ đến những chuyện mà nàng muốn làm nhưng vẫn chưa làm được không? Tạ Thuần, nàng đừng nói với ta, đời này nàng sinh ra, ngoại trừ tìm một nam nhân để gả, thì không có chuyện gì khác muốn làm nữa. Nếu như vậy, nàng đọc nhiều sách như vậy, nàng học nhiều như vậy, nàng nỗ lực nhiều như vậy, là vì cái gì?”
 
Tạ Thuần không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn hắn. Sở Lâm Dương thở dài, nói với nàng: “Được rồi, để ta đưa nàng về.”
 
Tạ Thuần rũ mắt không nói gì. Sở Lâm Dương tiến lên phía trước, cầm lấy cành cây nàng vừa mới ngắt xuống, hắn nói với nàng: “Đi thôi, ta đưa nàng trở về.”
 
“Ta không thể trở về.”
 
Tạ Thuần khàn giọng nói: “Chuyện hài tử, không giấu được.”
 
“Vậy nàng muốn làm gì?”
 
Sở Lâm Dương nhìn nàng. Tạ Thuần mím môi, nàng không nói gì. Sở Lâm Dương thở dài, cuối cùng nói: “Bỏ đi, để ta nói thật với nàng.”
 
Hắn quay đầu sang một bên, nhìn qua rất bình tĩnh, nói: “Thực ra lúc nghe nói nàng và Vương Tuyên ở bên nhau, ngày đó ta đã đứng trước cửa Tạ phủ đợi cả đêm. Ta vốn muốn hỏi nàng một chút, ta thú nàng được không, nhưng ta không dám.”
 
“Thực ra bây giờ ta không nên hỏi nàng, nàng gả cho ta, cũng là phải do nàng nguyện ý, mà không phải là ai ép buộc nàng. Tạ Thuần, thật ra thì cho dù nàng có một hài tử, nhưng người thích nàng, vẫn sẽ rất thích nàng. Có điều ta cũng chỉ là cho nàng một chủ ý..." Sở Lâm Dương rũ mắt: “Nếu nàng muốn giữ lại đứa bé này, ngày mai ta sẽ đến cửa cầu thân. Đến lúc đó, ta sẽ đối đãi với nó như chính hài tử ruột của chính mình.”
 
Tạ Thuần hơi sửng sốt. Sở Lâm Dương nói tiếp: “Nếu nàng không muốn vì hài tử này mà gả cho ta, vậy cũng có thể, ta vẫn sẽ ở bên nàng. Chờ ta tích góp đủ quân công, xứng đôi với nàng, ta vẫn sẽ đến cửa cầu thân. Chỉ là chậm một vài năm mà thôi.”
 
Tạ Thuần không nói gì, nàng ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
 
Rất lâu sau, nàng mới khàn giọng nói: “Chuyện này đối với ngươi... Không công bằng.”
 
Sở Lâm Dương cười cười.
 
“Trên đời này làm gì có công bằng hay không công bằng? Nếu muốn nói công bằng, trên đời này công bằng với nữ nhân các nàng sao?”
 
Tạ Thuần trầm mặc không nói gì. Sở Lâm Dương chờ nàng trả lời. Rất lâu sau, cuối cùng nàng nói: “Hài tử này, ta sẽ bỏ nó.”
 
“Nó ra đời, sẽ phải chịu rất nhiều bất công. Nếu không thể cho nó một cuộc sống tốt đẹp, ta cũng không muốn sinh nó ra rồi vô trách nhiệm với nó như vậy được.”
 
Sở Lâm Dương gật đầu. Tạ Thuần thở dài: “Xin lỗi, Sở tướng quân.”
 
Nàng khàn giọng nói: “Gặp ngài lúc ta chật vật như vậy, là ta thất lễ.”
 
【5】
 
Tạ Thuần trở về Tạ phủ, sau khi trở về Tạ phủ, hắn không nghe thấy tin tức gì của nàng nữa.
 
Tạ gia xử lý tất cả tin tức rất tốt, không lộ ra một chút tin tức nào.
 
Vương Tuyên cưới Ngọc Lâm công chúa. Lúc đại hôn, Sở Lâm Dương gặp được Tạ Thuần.
 
Nàng gầy đi rất nhiều, mỉm cười nhìn tân lang tân nương, trên mặt không có một tia không vui.
 
Sở Lâm Dương vẫn nhìn nàng. Mấy ngày nữa hắn phải khởi hành đi Tây Nam. Hắn sợ đi rồi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
 
Nàng ở trong đám người quay đầu nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu với hắn, mỉm cười. Đó là một nụ cười hiếm thấy, mang theo sự rộng rãi và thong dong chưa từng có trước đây.

 
Lúc ngồi vào vị trí, nàng đi ra ngoài đình viện tản bộ, hắn vội vàng đuổi theo. Hai người gặp nhau ở trong sân. Thật lâu không nói gì, cuối cùng là Tạ Thuần mở miệng nói trước, ôn hòa nói: “Sở tướng quân, lại gặp mặt.”
 
Sở Lâm Dương lên tiếng, thực ra hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Vẫn là Tạ Thuần nói trước: “Nghe nói mấy ngày nữa Sở tướng quân phải đi Tây Nam, không biết lúc nào khởi hành?”
 
“Mười ngày nữa.”
 
Tạ Thuần gật đầu, nhìn hắn: “Sở tướng quân đã đến Hộ Quốc Tự lần nào chưa?”
 
Sở Lâm Dương hơi sững sờ. Một lát sau, hắn phản ứng kịp, giọng nói của hắn trở nên trầm thấp hơn, ngập ngừng nói: “Chưa... Chưa từng đến...”
 
“Không bằng ngày khác ta dẫn đường cho tướng quân đi đến Hộ Quốc Tự một chuyến?”
 
“Ừm...”
 
Sở Lâm Dương đỏ mặt, sau đó vội nói: “Ta sẽ dẫn theo tiểu muội nhà ta.”
 
Tạ Thuần không nghĩ tới Sở Lâm Dương sẽ nói lời này, nàng cười khẽ: “Không ngại.”
 
Bọn họ hẹn nhau vào ngày hôm sau. Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Lâm Dương đánh thức Sở Du và Sở Cẩm.
 
Hai cô nương còn đang ngủ nướng, có chút không tình nguyện bị hắn kéo dậy, cùng nhau đi Hộ Quốc Tự. Sau khi đến Hộ Quốc Tự, Tạ Thuần đã đứng chờ ở đó. Sở Cẩm nhìn ra tình ý giữa hai người, lôi kéo Sở Du cách một khoảng xa, hoàn toàn không đến gần.
 
Tạ Thuần dẫn Sở Lâm Dương đi lên trên núi, thong dong nói: “Lần này tướng quân đi Tây Nam, cũng không biết khi nào mới trở về.”
 
“Cũng sẽ không lâu đâu...”
 
Tạ Thuần gật đầu, tiếp tục nói: “Chuyện ngày ấy, quên cảm kích tướng quân.”
 
“Ừ.”
 
Sở Lâm Dương gật đầu, nhịn đã lâu mới nói: “Thân thể nàng không sao chứ?”
 
“Nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại đang phối hợp phương thuốc điều dưỡng mà đại phu kê cho, cũng không có gì đáng ngại.”
 
Tạ Thuần thẳng thắn trả lời. Sở Lâm Dương nhất thời không biết nên nói cái gì. Tạ Thuần cười nói: “Ngược lại người nhà ta rất lo lắng. Hiện tại luôn muốn để cho ta tìm một người nào đó tùy tiện gả đi. Nếu hôm nay Sở tướng quân nguyện ý đến cửa cầu hôn, sợ là nhà ta sẽ hoàn toàn đồng ý.”
 
Nghe nói như vậy, Sở Lâm Dương nhíu mày. Hắn nhìn ánh mắt đang mỉm cười của Tạ Thuần, muốn nói cái gì đó, lại bị Tạ Thuần cắt ngang: “Nhưng mà ta sẽ không chấp nhận.”
 
“Ngài nói đúng.” Nàng cười nói: “Ta cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà trở nên thấp hèn. Vì vậy, nếu ta phải gả cho Sở tướng quân, cũng phải là bởi vì thích.”
 
Sở Lâm Dương chậm rãi nhíu mày. Hắn mím môi, gật đầu nói: “Ta đã hiểu.”
 
Hắn nói: “Ngày khác ta sẽ đến cửa cầu thân.”
 
Tạ Thuần mở to mắt, sau đó vội nói: “Ta không phải...”
 
“Nàng cự tuyệt đi.” Hắn nghiêm túc nói: “Nàng cự tuyệt, ta lại đến. Chờ đến lúc nào nàng muốn đáp ứng, thì đáp ứng là được rồi.”
 
“Tạ Thuần mà ta muốn thú, là người coi trọng bản thân mình, là Tạ Thuần có thể chống đỡ được gia môn.”
 
【6】
 
Sở Lâm Dương nói được làm được. Năm ngày sau, hắn viết một danh mục tặng lễ vật dài đến hai trượng, sau đó nói Tạ Vận và Sở Kiến Xương đi cầu thân cho hắn.
 
Số lượng hạ sính lễ như vậy, cho dù Tạ gia bị khiếp sợ, thì lúc này Hoa Kinh mới phản ứng kịp, vị Thần Tài đến từ Tây Nam này, mới chân chính là một vị Thần Tài.
 
Tạ gia vốn định hoàn toàn đồng ý, nhưng không biết thương lượng thế nào, cuối cùng vẫn là từ chối.
 
Vương Tuyên ở trong cung nghe thấy tin tức, theo bản năng nói một câu: “Nàng còn dám từ chối?”
 
Lời này truyền đến tai Sở Lâm Dương. Ngày hôm sau, Vương Tuyên liền bị người đánh trong ngõ nhỏ, bị đánh rồi thì coi như xong. Nhưng mà đến ngày hôm sau nữa tỉnh lại thì y quan không chỉnh tề nằm trong thanh lâu, công chúa khí thế ào ào dẫn người xông vào, Vương Tuyên bị thị vệ đánh gãy chân ngay tại chỗ.
 
Lúc Tạ Thuần biết được chuyện này, hơi sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, nhưng cũng chỉ hỏi: “Không điều tra ra là ai đánh sao?”
 
“Không có.” Nha hoàn cười nói: “Vương gia hoài nghi là lão gia phái người đánh, nhưng cũng không dám tới cửa hỏi.”
 
Nghe thấy vậy, Tạ Thuần mím môi cười rộ lên.
 
“Nhà bọn họ không dám.”
 
Nàng ôn hòa nói, sau đó rũ mắt, không nói thêm gì nữa.
 
Sau đó, Sở Lâm Dương đi Tây Nam. Mỗi tháng đều cho người đưa lễ vật đến Tạ gia.
 
Hắn là người thông thấu, biết rõ sở thích của những người Tạ gia, tùy theo sở thích của từng người, tặng không ít thứ.
 
Tạ gia thiếu cái gì, hắn có thể kiếm được cái đó, khiến cho người từ trên xuống dưới của Tạ gia đều khuyên Tạ Thuần.
 
“Gả cho hắn đi.”
 
“Thân phận hắn tuy thấp một chút, nhưng con người quả thật không tệ.”
 
“Gả cho hắn đi.”
 
Tạ Thuần mím môi, không nói lời nào.
 
Mỗi ngày nàng đều nhận được thư của hắn, mỗi ngày nàng đều đọc. Để lấy lòng nàng, hắn đọc rất nhiều sách, nghiêm túc ghi chép lại rồi gửi về cho nàng.
 
Lúc rảnh rỗi hắn từ Tây Nam chạy về, có đôi khi là phải chạy mất mấy ngày nhưng chỉ nhìn mặt một cái đã rời đi.
 

Cuối cùng nàng bắt đầu cũng học biết nhớ nhung, bắt đầu biết buồn vui vì người này. Có một lần hắn đến, nhận được bộ đồ mới và điểm tâm mà nàng làm, Sở Lâm Dương ngẩn người, sau đó mím môi cười rộ lên.
 
Lại qua nửa năm, Vương Tuyên bị phái đến chiến trường Tây Nam, sau đó chết ở trên chiến trường.
 
Lúc nàng nghe được tin tức này thì ngẩn người, nàng cho rằng bản thân sẽ khổ sở, nhưng lại phát hiện nàng không có.
 
Người này giống như một vết thương trong cuộc đời nàng. Thời gian lâu dài, nàng có thuốc hay, dần dần, ngay cả vết sẹo cũng không còn.
 
Nàng nghĩ đến một chuyện khác, Vương Tuyên chết, Sở Lâm Dương cũng ở trên chiến trường, hắn cũng sẽ như vậy sao?
 
Nghĩ như vậy, đêm hôm đó, mưa to gió lớn, có người gõ cửa phòng nàng.
 
Hắn là trèo tường đi vào, mang theo mùi máu tanh nồng đậm và mùi mồ hôi, rõ ràng là sau khi ra khỏi chiến trường lại chạy thẳng đến Hoa Kinh.
 
Tạ Thuần mở cửa, thấy cả người hắn đầy máu, cả người đều ngây ngốc. Sở Lâm Dương nhìn nàng, khẩn trương nói: “Xin lỗi.”
 
“Cái gì?”
 
Nàng có chút không rõ. Sở Lâm Dương nhẹ nhàng thở dốc: “Vương Tuyên bị bao vây, ta thừa nhận, ta không muốn tận lực cứu hắn. Nhưng mà nếu thật sự cứu hắn, hy sinh quả thực sẽ rất nhiều, ta cảm thấy không đáng.”
 
“Chàng sợ ta trách chàng?”
 
Tạ Thuần phản ứng kịp, Sở Lâm Dương rũ mắt.
 
“Ta thú nhận với nàng. Thực ra ta vẫn luôn là một người có lòng dạ hẹp hòi.” Hắn cúi đầu: “Cũng không có làm việc thiện ác quá nhiều. Ta làm việc rất cực đoan. Vương Tuyên... Thực ra nếu hôm nay hắn không chết, ta cũng không thể bảo đảm, ngày sau quay về Hoa Kinh, ta sẽ không tìm cơ hội đi giết hắn.”
 
Tạ Thuần không nói gì. Một lúc sau, nàng vươn tay ra, ôm lấy hắn.
 
Cả người Sở Lâm Dương cứng đờ.
 
Hơn nửa ngày sau, hắn mới nói ra một chữ: “Bẩn...”
 
“Ta không trách chàng không đi cứu hắn.” Tạ Thuần thở dài: “Ta chỉ là sợ hãi, Lâm Dương, cũng may hôm nay bị bao vây, là Vương Tuyên, chứ không phải là chàng.”
 
“Lâm Dương.” Nàng dịu dàng mở miệng: “Ta đã lớn tuổi, bọn họ đều cười ta là gái lỡ thì, chàng thú ta nhé?”
 
“Ai nói nàng là gái lỡ thì?” Sở Lâm Dương nhíu mày, Tạ Thuần bật cười: “Trọng điểm là cái này sao?”
 
“Trọng điểm là để ta thú nàng?”
 
Sở Lâm Dương cúi đầu nhìn nàng: “Nhưng mà chuyện này, không phải đã sớm quyết định rồi sao? Chỉ là chờ nàng đồng ý mà thôi.”
 
【7】
 
Sở Lâm Dương rửa mặt sạch sẽ. Ngày hôm sau, mang theo người đến cầu thân.
 
Tạ gia đã coi chuyện Sở Lâm Dương tới cửa cầu thân giống như chuyện thường, sớm đã thành thói quen. Mời người Sở gia uống trà, Tạ đại học sĩ trò chuyện với Sở Lâm Dương. Sau đó kêu người đi hỏi Tạ Thuần, vốn nghĩ là nàng sẽ cự tuyệt, ai biết lúc nha hoàn trở lại, kích động nói: “Đồng ý rồi, tiểu thư đồng ý rồi!”
 
Tạ đại học sĩ cả kinh phun ra cả ngụm trà.
 
Mà chuyện này, cũng được định xuống rồi.
 
Sở Lâm Dương đã cho Tạ Thuần một hôn lễ chưa bao giờ có. Hôn lễ gần như là dùng cả đống ngân lượng đập vào đó. Người Hoa Kinh không khỏi mắng hắn tục tằn, sau đó nói Tạ Thuần gả cho người như vậy, cũng là mất đi phẩm cách.
 
Mà Tạ Thuần thì được Sở Lâm Dương vén khăn voan lên trong ánh sáng vàng rực rỡ, ngược lại nghĩ, thực ra thẩm mỹ ánh vàng rực rỡ này của Sở Lâm Dương, cũng không có gì là không tốt.
 
Sau hôn lễ Tạ Thuần chủ nội, Sở Lâm Dương chủ ngoại. Tạ Thuần không quá thích Tạ Vận, mà Tạ Vận trời sinh có chút sợ Tạ Thuần, vì thế một người kinh sợ một người lạnh lùng, ngược lại cũng coi như sống yên ổn với nhau.
 
Tạ Thuần xử lý sổ sách, quản chuyện bếp núc cực kỳ thuần thục, cho nên cho dù có một chủ mẫu như Tạ Vận, nội vụ Sở phủ lại chưa bao giờ gặp chuyện trắc trở, sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.
 
Thân thể Tạ Thuần vốn yếu ớt, Sở Du lại là người mạnh mẽ. Có một lần gặp mặt đã vỗ vai một cái, đầu vai của Tạ Thuần hiện lên dấu bàn tay, Sở Lâm Dương lập tức đen cả mặt, lúc trở về hắn luận võ với Sở Du đánh cho nàng đến kêu cha gọi mẹ. Từ đó về sau, hễ nhìn thấy Sở Du, Sở Lâm Dương lại ôm chặt tức phụ vào trong lòng, lùi về phía sau một bước, đề phòng Sở Du động thủ.
 
Sau này, thiên hạ phân loạn, Sở Lâm Dương tự lập vương.
 
Vào cái ngày hắn đưa ra quyết định này, đã nhẫn nhịn rất lâu mới trở về phòng, nói với Tạ Thuần: “Phu nhân, không bằng nàng trở về Tạ gia trước. Nếu như sau này ở chỗ này của ta không xảy ra chuyện gì, ta lại đón nàng trở về. Nếu như ta xảy ra chuyện, nàng ở Tạ gia...”
 
Lời nói còn chưa dứt lời, Tạ Thuần đã lắc đầu.
 
Sở Lâm Dương hơi sửng sốt, thấy Tạ Thuần ngẩng đầu nhìn hắn.
 
“Tạ gia có sự lựa chọn của Tạ gia, ta có sự lựa chọn của ta.” Nàng dịu dàng nói: “Lâm Dương, ta là thê tử của chàng, cũng là mẫu thân của hài tử, lựa chọn của phụ thân ta, ta không thể hiểu được, nhưng mà ta tôn trọng. Và ta tin tưởng, ông ấy cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của ta.”
 
“Ta sẽ ở bên cạnh chàng làm bạn với chàng đến một khắc cuối cùng. Nếu chàng thật sự đi rồi, ta cũng sẽ bảo vệ Sở gia.”
 
Nàng cực kỳ nghiêm túc nói: “Ta là Sở gia Đại phu nhân.”
 
Sở Lâm Dương hơi sửng sốt.
 
Một khắc kia, làm hắn nhớ đến Sở Du.
 
Hắn chợt phát hiện, thì ra cái gọi là Đại phu nhân, không phải ai cũng làm được.
 
Hắn đột nhiên hiểu năm mười tám tuổi, hắn đối với sự kinh diễm của nàng trên xuân yến năm đó là đến từ đâu.
 
Một nữ nhân, không chỉ có hưởng thụ quyền lợi, mà còn phải gánh chịu trách nhiệm của bản thân. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, ung dung tự tại.
 
Cả đời này của nàng bất luận đã trải qua chuyện gì, bất luận trong tay cầm là kiếm hay là cầm bút, trong lòng là giang sơn hay là người nhà, cũng đều làm tỏa sáng lấp lánh.
 
Sở Du như vậy, Tưởng Thuần như vậy, Ngụy Thanh Bình như vậy, Trưởng công chúa như vậy, Tạ Thuần, cũng như vậy.

 


— QUẢNG CÁO —