Sơn Hà Chẩm

Chương 45: Chương 45:



Vệ Uẩn dẫn theo Vệ Thu, Vệ Hạ tới phòng Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh đang ngồi quỳ trước bàn uống cháo. Hắn đã băng bó tốt miệng vết thương, miệng vết thương không quá sâu, chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Hắn đã quá quen với việc được người chú ý, hiện giờ Sở Du không ở đây, hắn không cần tỏ ra yếu đuối, đoan đoan chính chính ngồi ăn cơm. Lúc này nghe thấy thanh âm Vệ Uẩn tiến vào, Cố Sở Sinh vội vàng đứng dậy, Vệ Uẩn bước nhanh vào, đỡ lấy Cố Sở Sinh đang chuẩn bị hành lễ nói: “Cố đại nhân không cần đa lễ, ngài có thương tích trong người, không cần như thế.”
Cố Sở Sinh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ho khan xong liền lúng túng nói: “Nhìn thấy hầu gia, lễ nghĩa vẫn phải có.”
Hắn nói đứt quãng, giọng điệu thành ý mười phần. Vệ Uẩn thở dài, đỡ Cố Sở Sinh ngồi xuống nói: “Thành ý của đại nhân, Vệ mỗ đã rõ ràng, thỉnh đại nhân chớ nên chà đạp bản thân mình, tính toán cho ngày sau mới là việc cần thiết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được lời này, Cố Sở Sinh thở dài: “Khiến hầu gia thêm phiền toái rồi.”
Vệ Uẩn lắc đầu, sau khi đợi Cố Sở Sinh ngồi ổn định, lúc này Vệ Uẩn mới ngồi xuống bên kia bàn nhỏ, lẳng lặng chờ đợi hơi thở Cố Sở Sinh trở nên vững vàng hơn. Đợi một lát, Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên: “Hầu gia tới đây, là muốn hỏi Cố mỗ về việc ở Côn Dương sao?”
“Vấn đề của Cố đại nhân, Vệ mỗ đã nghe được một vài điều.” Vệ Uẩn ăn ngay nói thật: “Nhưng đó đều là tin truyền miệng, không bằng Cố đại nhân chính miệng nói ra. Chỉ khi hiểu rõ Cố đại nhân đã trải qua cụ thể chuyện gì, chúng ta mới có thể tính toán bước tiếp theo.”
Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng, Cố Sở Sinh gật đầu, hắn đã sớm chuẩn bị tốt cho việc này: “Có lẽ nên bắt đầu nói từ nửa tháng trước khi Vệ gia gặp nạn.”
Vệ Uẩn nghe được bốn chữ “Vệ gia gặp nạn”, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh lùng, trên mặt lại bất động thanh sắc, giơ tay mời người trước mặt tiếp tục: “Xin chăm chú lắng nghe.”
“Hạ quan vốn là huyện lệnh Côn Dương, là người chịu trách nhiệm gánh vác việc áp giải lương thảo từ Côn Dương đến Bạch thành trong khoảng thời gian xảy ra chiến tranh. Nửa tháng trước khi Vệ gia gặp nạn, số lượng lương thảo được hạ quan áp giải đột ngột tăng lên, từ số lượng lương thảo cho thấy, hạ quan phán đoán, lúc ấy tướng sĩ ở Bạch Thành, trước sau có gần hai mươi vạn.”
Lúc đó trên chiến trường có tổng cộng mười chín vạn nhân mã, số lượng ước tính của Cố Sở Sinh không chênh lệch quá nhiều.
Lúc ấy Diêu Dũng bí mật tới đây, hơn nữa còn dẫn theo chín vạn nhân mã, không hề công khai với bên ngoài nửa lời.
Cố Sở Sinh chỉ dựa vào số lượng lương thảo áp giải mà có thể ước lượng được số lượng tướng sĩ thực tế trên chiến trường, đúng là một người tài ba.
“Sau trận chiến ở Bạch Đế Cốc, hạ quan nghe nói bảy vạn người Vệ gia chết trận, Diêu Dũng tạm thời quản lý ấn soái. Hạ quan liền biết ở đây có điều kỳ quặc, vì thế suốt đêm chạy tới Bạch Đế Cốc điều tra tình hình, sau đó trên núi Bạch Đế Cốc hạ quan tìm thấy ấn ký vó ngựa của đội quân Thanh Châu.”

Cố Sở Sinh nói xong, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài. Vệ Uẩn chậm rãi siết chặt nắm tay, Cố Sở Sinh nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Lòng ta biết việc này không tốt, tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước nay hạ quan là người luôn thích phỏng đoán, nếu Diêu Dũng xảy ra tranh chấp với Vệ đại nhân, như vậy trong trận chiến ở Bạch Đế Cốc, tất cả tội danh tất nhiên sẽ rơi xuống người Vệ gia, mà binh lực Vệ gia còn dư lại, chắc chắn cũng sẽ bị Diêu Dũng nỗ lực tiêu hao hết. Nhưng nếu tội danh rơi xuống người Vệ gia, một khi Vệ tiểu hầu gia bị bỏ tù, các tướng sĩ còn lại của Vệ gia tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu(*), lúc này nếu không giở chút thủ đoạn thì làm gì có ai cam tâm làm quân cờ, bán mạng thay người?”
(*): Cam tâm tình nguyện
Vệ Uẩn không nói chuyện.
Lúc bấy giờ, tại Bạch thành có mười vạn tướng sĩ của Vệ gia đóng quân, chết bảy vạn, dư lại ba vạn, từ ngày hắn bị bắt vào nhà giam thì không còn liên hệ, mệnh lệnh đầu tiên sau khi hắn ra ngoài dành cho tướng sĩ Vệ gia chính là: Tích mệnh, giấu tài.
Cố Sở Sinh có thể nắm bắt được tâm tư của mọi người bên trong thế cục, Vệ Uẩn không khỏi có chút kính nể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ngồi thẳng thân mình, nhấp ngụm trà, tiếp tục nói: “Nhiều thế hệ Vệ gia đều là trung thần, dưới đời Vệ Uẩn tuyệt đối sẽ không trở thành loạn thần tặc tử.”
Cố Sở Sinh không nói chuyện, hắn cười cười, nhìn thiếu niên thần sắc lãnh đạm trước mặt, không cho là đúng.
Đời trước Vệ Uẩn nào có một chút dáng vẻ trung thần? Đế vương nhẹ giọng phế lập, nếu không phải có Cố Sở Sinh hắn ngăn cản, chỉ sợ Vệ Uẩn đã sớm xanh mộ rồi.
Thậm chí Vệ Uẩn còn có thể ở Ngự Thư Phòng mạnh mẽ lên án đế vương: “Vệ gia ta trung thành với lê dân bá tính, bảo hộ sự an nguy của Cửu Châu, thiên tử như ngươi thì tính là cái gì!” Hiện giờ nói chuyện “Trung nghĩa” với người này, Cố Sở Sinh cảm thấy đúng là vô cùng buồn cười.
Chỉ là trên mặt Cố Sở Sinh không thể hiện, hắn tiếp tục nói: “Chiến tranh giữa hai nước, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới bá tính. Sau này hạ quan đều tự mình áp giải lương thảo, luôn quan tâm tới hướng đi của Bạch Thành. Trên sườn núi trước Bạch thành, hạ quan từng tới quan sát tình hình chiến đấu, lúc ấy với tình trạng trấn thủ trong thành, e rằng Bạch Thành không chống đỡ được. Cùng ngày đó, nửa đêm hạ quan tìm tới phủ đệ của Tần tướng quân, nói rõ ý đồ đến đây, khi thành bị phá, Tần tướng quân lưu hai ngàn binh mã cho hạ quan, mai phục một vài điểm mấu chốt trong thành. Trước tiên hạ quan liên lạc với bá tính, luôn thực hiện công tác chuẩn bị kháng địch.”
Tần tướng quân trong lời Cố Sở Sinh chính là thủ lĩnh của ba vạn tướng sĩ Vệ gia lưu lại Bạch thành, tả tướng quân Tần Thời Nguyệt.
Tần Thời Nguyệt là gia thần Vệ gia, nhưng chuyện Cố Sở Sinh đã từng liên lạc với hắn ta, hắn ta lại chưa từng nói cho Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn nhíu mày, Cố Sở Sinh nói tiếp: “Là hạ quan dặn Tần tướng quân trước tiên không cần nói với Vệ đại nhân, tại hạ sẽ không làm việc mình không nắm chắc, chờ thiết kế xong thiên la địa võng, lại nói cho đại nhân cũng không muộn.”

Vệ Uẩn giương mắt nhìn hắn, Cố Sở Sinh thần sắc lạnh nhạt, phảng phất như đó chỉ đơn giản là giăng lưới bắt cá, hắn bình tĩnh nói: “Sáng sớm khi hạ quan tìm thấy Tần tướng quân, bởi vì quân lính dường như không thể chống cự thêm được nữa, ta mang theo hai ngàn binh mã của Vệ gia cùng bá tính tổ chức sơ tán. Bởi vì lúc ấy trên người quân lính Vệ gia mặc thường phục, tất cả mọi người đều cho rằng, một mình ta tổ chức sơ tán bá tính.”
Nói như vậy, mọi việc dần trở nên rõ ràng, đại khái Vệ Uẩn đã hiểu suy nghĩ của Cố Sở Sinh, hắn giơ tay ra hiệu ý bảo Cố Sở Sinh tiếp tục nói.
“Công lớn như thế, Diêu Dũng nhất định sẽ không dễ dàng giao cho ta.” Cố Sở Sinh nhìn thủ thế của Vệ Uẩn, nói tiếp: “Hạ quan đoán được hắn ta tất nhiên sẽ có ý đồ một mình ôm công. Sau khi chiếm công, đối với ta đơn giản chỉ có hai loại thái độ, một là ta quy thuận hắn, hai là hắn đuổi tận giết tuyệt ta. Nếu là vế đầu tiên thì quá tốt, ta có thể trộn lẫn vào đám thủ hạ của hắn, thu thập thêm một chút chứng cứ sau này động thủ cũng không muộn. Nếu là vế sau cũng không sao, tất nhiên ta đã chuẩn bị phương án tiếp theo để chờ hắn.”
Cố Sở Sinh nói xong lời này, vẻ mặt bất giác mang theo chút đắc ý, hắn nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tư thái phong lưu hào phóng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng của người vừa mới bị đuổi giết, hắn tiếp tục nói: “Vì thế đầu tiên hạ quan đưa nhân chứng đã chuẩn bị tới một nơi khác, một khi ta xảy ra chuyện sẽ có người đưa bọn họ chạy về Hoa Kinh. Đồng thời phái người lặng lẽ tặng lễ cho thủ hạ mưu sĩ của Diêu Dũng là Công Tôn tiên sinh, ý đồ thăm dò ý tứ Diêu Dũng. Từ thái độ của Công Tôn, ta đoán được Diêu Dũng muốn giết ta, chỉ là ta không nghĩ tới hắn lại động thủ nhanh tới như vậy, vì vậy ta chỉ có thể để Trương Đăng mang chứng cứ đi trước, sau đó làm bộ thuận theo Công Tôn tiên sinh đi gặp mặt Diêu Dũng, tiếp theo nửa đường bắt cóc Công Tôn tiên sinh, nhảy vào giữa sông, ẩn nấp dưới sông ước chừng một ngày.”
Nghe được lời này, trên mặt Vệ Uẩn lộ ra thần sắc vi diệu: “Nghe nói khi đại nhân nhảy xuống sông đã bị thương?”
“Đúng vậy.” Cố Sở Sinh không hề phủ nhận, hắn thẳng thắn thành khẩn nói: “Hạ quan võ nghệ không tốt, khi nhảy xuống sông đã bị trúng tên.”
“Vậy đại nhân còn ẩn nấp dưới sông suốt một ngày?!”
Vệ Uẩn cực kỳ khiếp sợ, nhiệt độ nước sông vào tháng mười hai tuyệt đối không phải dễ chịu đựng, tuy rằng đối với những người tập võ như bọn họ mà nói sẽ không đông chết, nhưng cũng tuyệt đối không phải trải nghiệm tốt đẹp gì. Cố Sở Sinh có chút bất đắc dĩ: “Diêu Dũng người đông, tất nhiên dọc theo hạ nguồn mà tìm ta, đây là cơ hội tốt nhất để bắt ta, nếu ta không trốn ở trong sông một ngày, dù là thời điểm nào đi ra ngoài đều dễ dàng giống như bắt ba ba trong rọ. Ta chỉ có thể chờ bọn họ tìm kiếm xong, thả lỏng cảnh giác mới dám rời sông, chỉ cần có thể đi ra ngoài, bọn họ muốn tìm ta, lúc này khó càng thêm khó.”
Cố Sở Sinh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đám người Vệ Thu nghe thấy, trong lòng lại không khỏi có chút phát run, chỉ cảm thấy người này đối với chính bản thân mình thực sự quá tàn nhẫn.
“Cố đại nhân đúng là bậc đại trượng phu.” Vệ Uẩn cảm khái một tiếng, Cố Sở Sinh biết hắn đang ám chỉ đến điều gì, không khỏi cười khổ.
Hắn đối với mình đã là gì, muốn nói tới tàn nhẫn, sợ rằng Sở Lâm Dương mới là người tàn nhẫn nhất.
“Hầu gia quá lời, hạ quan cũng chỉ bị ép bất đắc dĩ mà thôi.” Cố Sở Sinh cười cười, nói tiếp: “Sau khi ta lên bờ, liền tìm một sơn động để ẩn náu. Bởi vì thời khắc chuẩn bị chạy trốn, trên người mang theo chút lương khô, cộng thêm uống nước trong sơn động, nên cũng không tới mức đói chết. Ta ở đó chờ tới khi đại phu nhân dẫn người đến cứu. Hiện giờ chứng cứ đều đã chuẩn bị tốt, quân sĩ Vệ gia và các nhân chứng cũng đang trên đường đến Hoa Kinh, chỉ chờ hầu gia ra lệnh, Cố mỗ sẽ lập tức tố giác việc này, chọc cho Diêu Dũng một đao.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, chắc hẳn đang suy nghĩ về lời nói của Cố Sở Sinh.

Nếu những gì Cố Sở Sinh nói là sự thật, vậy hành động của Cố Sở Sinh không chỉ giúp Vệ Uẩn vặn ngã Diêu Dũng, thậm chí còn giúp Vệ gia giành được thanh danh tốt.
Vệ Uẩn nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi lạnh lùng, hắn giương mắt nhìn về phía Cố Sở Sinh, bình tĩnh nói: “Hành động của Cố đại nhân, Vệ mỗ thập phần cảm kích, nhưng có một số nghi vấn, Vệ mỗ lại không thể không hỏi.”
“Xin mời.”
Dường như Cố Sở Sinh đã dự đoán được Vệ Uẩn muốn hỏi điều gì, thần sắc vô cùng thản nhiên. Vệ Uẩn nói thẳng: “Tất cả những gì đại nhân làm, đều ẩn chứa suy nghĩ cho Vệ gia ta. Vệ gia và Cố đại nhân không có quan hệ gì đặc biệt cũng chẳng phải bạn cũ, Cố đại nhân cần gì phải hy sinh tiền đồ của mình như thế?”
Cố Sở Sinh nhấp ngụm trà, không lập tức trả lời, chỉ mỉm cười hỏi: “Còn nữa không?”
“Hành động này của ngài, từ đầu tới cuối, hình như đều không hề sợ hãi Diêu Dũng. Thậm chí còn nhảy vào giữa sông ẩn náu, biết chắc sẽ có người tới cứu mình nên đã để lại ký hiệu chỉ đường. Ngài cảm thấy ai sẽ đến cứu ngài? Lưu lại những ký hiệu đó, ngài không sợ bị người phát hiện sao?”
Nghe thấy mấy lời này, Cố Sở Sinh nhẹ giọng cười.
“Thật không dám giấu giếm, sở dĩ hạ quan liều tính mạng và tiền đồ như vậy, làm ra hành động như vậy, kỳ thật có ba nguyên nhân.”
“Thứ nhất, Diêu Dũng là tên tiểu nhân, lần này Bắc Địch thế tới ào ạt, nếu phóng túng cho kẻ này, chỉ sợ rằng giang sơn Đại Sở sẽ diệt vong, cho dù Cố mỗ có tâm tư ti tiện như thế nào thì cũng là con dân Đại Sở, nếu quốc không phải quốc, vậy gia ở đâu ra? Cho nên hạ quan muốn liên thủ với hầu gia chèn ép Diêu Dũng, nguyện làm lính hầu thay hầu gia.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, những lời hoa mỹ này chưa bao giờ là điểm mấu chốt.
Cố Sở Sinh cũng biết Vệ Uẩn không có hứng thú nghe hắn tâng bốc nói nhảm, bởi vậy hắn chủ động chuyển sang nguyên nhân tiếp theo: “Thứ hai, Cố mỗ là nhi tử của tội thần, nếu muốn vững bước trên con đường quan trường, từ vị trí huyện lệnh cửu phẩm quay trở lại vị trí học sĩ hàn lâm như cũ, chỉ sợ cả đời này chưa chắc đã bò lên được, chỉ có thể binh hành hiểm chiêu (1). Hy vọng rằng ngày hầu gia được thăng chức, sẽ không quên một chút thành ý của Cố mỗ ngày hôm nay.”
(1): ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế
“Chuyện này, ngài yên tâm.” Vệ Uẩn gật đầu, đùa nghịch chén trà trong tay, nhìn ánh nến bình tĩnh nói: “Từ trước đến nay bản hầu luôn là người thưởng phạt phân minh, tuyệt đối sẽ không khiến công thần bị thua thiệt.”
“Thật ra hai nguyên nhân trước đều là lời dẫn. Điều khiến Cố mỗ hạ quyết tâm lớn mạo hiểm như thế, tất cả đều bởi vì Cố mỗ muốn hướng tiểu hầu gia, cầu một người.”
Nghe được lời này, Vệ Uẩn dừng lại động tác chuyển động chén trà, chậm rãi nhìn sang.
Dưới ánh mắt sắc bén của Vệ Uẩn, Cố Sở Sinh thần sắc bất động, bình tĩnh nói: “Vệ đại nhân hỏi vì sao Cố mỗ dám lưu lại ký hiệu, bởi vì Cố mỗ đoán được, người tới cứu Cố mỗ chắc chắn là Vệ đại phu nhân, ký hiệu Cố mỗ để lại, khi còn nhỏ tuổi do ta và đại phu nhân đồng sáng chế, chỉ có hai người chúng ta mới hiểu.”

Cố Sở Sinh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm giác được độ ấm quanh thân nhanh chóng hạ xuống. Cố Sở Sinh lui một bước, vén tay áo, chắp tay trên trán, cúi đầu hành đại lễ với Vệ Uẩn, giọng nói vô cùng khí phách.
“Cố mỗ nguyện dùng cả tính mạng để cầu thú Vệ đại phu nhân!”
Vệ Uẩn không nói gì, tất cả mọi người đều cảm nhận được sát khí từ trên người Vệ Uẩn truyền đến. Vệ Uẩn tay nắm chén trà, thần sắc bình tĩnh, Cố Sở Sinh quỳ lạy ở trước mặt Vệ Uẩn, vẫn không nhúc nhích.
Sau một hồi, Vệ Uẩn khẽ cười một tiếng.
“Huyện lệnh cửu phẩm hèn mọn, nhi tử của tội thần, cầu thú đại phu nhân Vệ phủ chúng ta ——”
“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn hơi ngửa đầu, trong mắt tất cả đều là miệt thị: “Ngươi xứng sao?”
Tác giả có lời muốn nói: 【 Đoạn kịch nhỏ 】
Vệ Uẩn: Huyện lệnh cửu phẩm cũng mơ tưởng cầu thân với tẩu tử ta, ngươi xứng sao?
Cố Sở Sinh (trầm ngâm): Ta hiểu rồi
(5 năm sau)
Cố Sở Sinh: Vương gia, hiện tại ta đã là nội các đại học sĩ, ngài thấy đã xứng chưa?
Vệ Uẩn: Cút, tẩu tử là của ta!
Cố Sở Sinh:…… Quy tắc nói sửa liền sửa, ngài có chút nguyên tắc nào hay không?!
Vệ Uẩn: Tình yêu trước mặt, không có nguyên tắc gì đáng nói.
Cố Sở Sinh:……
 


— QUẢNG CÁO —