Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 25



"Hoàng hậu nương nương, bên ngoài.."

A Nhiễm chạy vào, nhưng vừa vào đến trong điện, thì nhìn thấy hai người mặc áo đen, một người kèm bên hoàng hậu, một người kèm bên A Kỳ, nàng ta bỗng nhiên bị dọa thất hồn lạc phách.

"Hoàng hậu nương nương, vô lễ rồi". Người kia đặt đao bảy tấc trên cổ Lạc Thanh, dẫn theo người đi ra bên ngoài.

Lạc Thanh vốn không sợ chết, nhưng cổ A Kỳ đã bị vạch ra một đường máu, nàng giận quá hóa cười, "ngươi có thể thử giết chết tỳ nữ của ta xem, xem xem có thể uy hiếp ta không, dù sao ta cũng không sợ chết, ngươi thương nàng một phần, đối với ta cũng không có chút ý nghĩa nào".

"Nhưng nếu nàng ta vì ta mà chết, ta cũng sẽ không sống hèn mọn, các ngươi có thể xuống tay nặng thêm chút nữa."

Hai người mặc áo đen đối mắt nhìn nhau, hiển nhiên không dám coi lời Lạc Thanh nói là lời nói đùa, hơn nữa bên chính điện, vẫn còn đợi họ mang hoàng hậu đến, để cứu được một cơ hội thay đổi cục diện,

"Chúng ta có thể không làm bị thương cô ta, nhưng hoàng hậu nương nương phải đi cùng chúng ta."

Nói xong, người kia dùng lực ném A Kỳ về phía A Nhiễm, sau đó bảo vệ đồng bọn dẫn Lạc Thanh đi về hướng ngoài cung.

Trong giây phút bước ra khỏi cửa cung, hai mũi tên xé gió lao đến đâm vào giữa lông mày của hai người, đao lướt qua cổ Lạc Thanh rơi xuống đất.

Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đến, nàng gần như quên đi đau đớn.

Trong trong phút chốc, sương mù dâng lên trong mắt nàng, khiến cho tất cả những gì nàng nhìn thấy đều trở lên không chân thực.

A Kỳ từng nhìn thấy Lâm Ngộ Từ trong những bức tranh mà Lạc Thanh vẽ, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc chau mày hoặc cười mỉm, cưỡi ngựa viết chữ, nàng gặp qua rất nhiều hình dạng, nhưng không có lần nào giống lần này

Hắn đứng trước mặt Lạc Thanh, trong mắt tràn đầy đau lòng, bàn tay vừa bắn cung, nay hơi run run, dường như muốn đưa tay sờ mặt Lạc Thanh, lại dường như sợ nàng không đồng ý.

Mà Lạc Thanh lại nhanh như chớp cầm tay hắn, đặt lên mặt mình, đợi xác nhận đôi tay có mang theo độ ấm, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

Ngày đó cả Vị Ương cung đều nhìn thấy, Lạc Thanh khóc bổ nhào vào lòng Lâm Ngộ Từ.

"Sao giờ huynh mới trở về, ta nghĩ rằng huynh chết rồi suýt nữa chết theo huynh, huynh có biết không, Lâm Ngộ Từ ngươi cái tên vương bát đản, sao huynh có thể đối với ta như vậy?"

"Ta nằm mơ cũng mơ thấy huynh không cần ta nữa, ta ở nơi này không vui vẻ chút nào, nhưng huynh chưa chết huynh cũng không về thăm ta."

"Lý Diệp bọn họ suốt ngày bắt nạt ta, hắn còn làm hỏng cái huân huynh tặng ta rồi, ta buồn rất lâu rất lâu."

"Hai người vừa rồi muốn bắt cóc ta, còn làm bị thương tay và cổ ta, rõ là đau oa oa.."

Lạc Thanh vừa khóc vừa nói những lời này, giống như đứa trẻ lạc đường được người lớn tìm về nhà.

A Kỳ từ trước cũng nhìn thấy Lạc Thanh khóc, nhưng trước nay chưa thấy dạng này, không chút nào giấu diếm bản thân tủi thân mà khóc lớn, ngay cả sự mạnh mẽ ngày thường cũng không sót lại gì.

Từ trước, nàng luôn cảm thấy, Lạc Thanh là người kiên cường nhất trên thế gian này, nhưng thì ra, ngươi giống như tỷ tỷ đứng ở trước bọn họ, vì bọn họ gánh vác một khoảng trời, cũng có mặt trẻ con như vậy.

Chỉ là, tất cả những mềm yếu và xấu tính này, chỉ giữ lại vì một người.

Hôm đó A Kỳ đứng phía sau Lạc Thanh, nàng nhìn thấy rõ ràng mắt Lâm Ngộ Từ cũng đỏ, luôn mồm nói" "Xin lỗi, A Thanh, ta đến muộn rồi, khiến muội chịu uất ức rồi."