Nhưng Thường Trường nhanh chóng nhận ra rằng niềm vui của mình thật ngu ngốc. Bởi vì lần gặp nhau cuối cùng hắn đã nói với cậu - Đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ giết cậu.
Vì vậy, bây giờ anh ta xuất hiện để giết mình?
Người đàn ông nhìn Thường Trường ngồi xổm trên rương vẻ mặt đau khổ đề phòng, một lúc lâu sau mới vươn một tay ra.
Thường Trường vẫn cầm cây chổi kia không buông: "Anh rốt cuộc là ai? Bên ngoài còn có ai không?"
Người đàn ông không trả lời, vẫn duy trì tư thế như cũ.
Một lát sau, Thường Trường ma xui quỷ khiến lại nắm lấy bàn tay hắn.
Cậu biết làm như vậy có thể có chút mất mặt, nhưng biểu cảm của người đàn ông không giống như là chuẩn bị giết cậu.
Ừm... Bàn tay của hắn hơi khô, nhưng ấm áp.
Không biết vì sao, Thường Trường có chút kinh ngạc. Cậu vốn tưởng rằng khuôn mặt lãnh khốc như vậy, nhiệt độ lòng bàn tay cũng phải rất thấp.
Sau đó người đàn ông lại đưa một tay ra, Thường Trường không rõ đây là có ý gì, lại ngây ngốc đưa tay kia qua.
Người đàn ông im lặng hồi lâu cuối cùng cũng nói: "Đưa máy nhắn tin cho tôi."
Thường Trường lúc này quả thực muốn tìm một cái lỗ chui vào, cúi đầu lấy máy nhắn tin trong túi ra, nhét vào tay người đàn ông như một củ khoai nóng bỏng.
Xấu hổ làm sao!!
Người đàn ông nhận lấy máy nhắn tin, lúc sắp bước ra khỏi nhà vệ sinh thì ngừng lại, thì thầm: "Từ bây giờ, đứng đằng sau tôi. Đừng nói chuyện, cũng đừng buông tay tôi ra. ”
Nhịp tim Thường Trường không hiểu sao đập nhanh một nhịp, cậu đổ lỗi tất cả là do trận kinh hoảng vừa rồi
"Ò….ò." Cậu dừng lại một chút mới đáp.
Người đàn ông cao hơn cậu rất nhiều, bờ vai rộng chặn tầm nhìn của cậu.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, Thường Trường phanh không kịp đâm mạnh vào tấm lưng rắn chắc của người đàn ông.
Thường Trường xoa trán vụng trộm nhìn thoáng qua, xuýt chút nữa hét lên.
Minh Minh và Thiên Thiên đang đứng cách đó không xa, như thể họ đã đợi họ từ lâu.
Người đàn ông kia quen biết Minh Minh và Thiên Thiên! Cậu bị lừa ra ngoài, cậu bị lừa, cậu sẽ bị giết!
Thường Trường còn chưa quên nỗi kinh hoàng lúc nãy bị một lũ mồm mép đuổi giết đâu, cậu lúc này có chút thối lui.
Bỗng nhiên lòng bàn tay cậu bị người đàn ông khảy một cái, xúc cảm tê dại làm cho cậu tỉnh táo lại. Dù sao dù sao cũng chết, không bằng làm theo lời người đàn ông này nói đi.
Nhỡ bọn họ bị mù thì sao —— dù sao ngay cả mắt cũng thành miệng rồi còn gì. Thường Trường may mắn nghĩ.
"Sao? Cậu ta ở bên trong à?"
Người đàn ông không trả lời trực tiếp, mà ném máy nhắn tin trên tay, nói: "Còn một ngày nữa, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người. ”
Thiên Thiên thét chói tai: "Ta lừa cậu ta tới đây! Đó là đồ ăn của ta! Ta vốn là muốn chặt cậu ta thành mười mấy miếng, giống như khi đó ngươi đối với ta!"
Minh Minh phiền não xoa xoa tóc: " Cũng 7,8 năm rồi, sao ngươi nhớ kĩ thế. Hắn nói đúng, chỉ còn một ngày nữa, đến lúc đó muốn làm gì thì làm. ”
Sau đó gã nhìn về phía sau người đàn ông một cách đầy thâm ý.
"Linh, cẩn thận sau lưng ngươi."
Mặc dù Thường Trường cho rằng gã không nhìn mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh bốc lên. Cậu cúi đầu xuống, tay kia nắm lấy quần áo của người đàn ông.
Người đàn ông trầm mặc không trả lời, cho đến khi Minh Minh và Thiên Thiên đi vào căn phòng ban đầu đóng cửa lại, người đàn ông mới đưa cậu vào một căn phòng khác.
Chờ vào phòng, Thường Trường mới phát hiện cấu tạo nơi này giống hệt căn phòng không tồn tại lần trước.
Căn phòng tối tăm oi bức, khe cửa bị băng dính dán kín mít.
Bây giờ… nên nói gì đây?
Thường Trường ấp ủ thật lâu mới nói: "Anh chính là, là anh để bảng tên vào túi em à?."
Người đàn ông tên Linh thuận tay bật đèn lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi tự hỏi tại sao cậu lại ở đây, một người sống".
Trong đầu Thường Trường đã não bổ ra hình ảnh đáng sợ bị xé nát thành mấy trăm mảnh, giọng nói của cậu run rẩy: "Anh ơi anh muốn giết em à? Nhưng em không muốn chết. ”
"Nhìn ra cậu không muốn chết. Nhưng nếu cậu thực sự muốn sống sót, hôm nay rời khỏi đây, chạy được bao xa thì chạy. ”
Thường Trường nhìn người đàn ông càng ngày càng gần, khí thế có chút không đủ: "Anh nói gì thế? Sao em không hiểu gì cả! Sao lại bảo em là người sống? Anh chết rồi sao?".
Linh nắm lấy bờ vai cậu, tư thế giống như một cái ôm: "Những điều này cậu không cần phải biết, nếu cậu có thể sống sót ra ngoài vào ngày mai, vậy thì tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến cậu. Nếu cậu ở đây mãi mãi, thì cuối cùng cậu sẽ biết hết mọi chuyện."
“Nhưng em vẫn không biết tất cả những chuyện này là thế nào…” Thường Trưởng còn chưa nói xong,Linh đã tiến lại gần, hơi thở nóng rực phả vào cổ cậu khiến cậu run lên một hồi.
Hắn nói: "Đừng tò mò về mọi thứ."
Dứt lời, nhẹ nhàng cắn một cái lên cổ Thường Trường. Lực cắn cực kỳ nhẹ, làm cho cậu nhớ đến trước kia khi mẹ còn sống, ở nhà bọn họ nuôi một con mèo. Con mèo luôn thích cắn nhẹ vào lúc cậu đang ngủ, lưu lại một dấu vết không đậm cũng không nhạt.
"Nhớ kỹ lời anh nói, sáng sớm ngày mai đi ra ngoài."
Không đợi Thường Trưởng trả lời, câu đã bị đẩy ra ngoài cửa.
Mà giống như lần trước, ngoài cửa không còn là khu vực phòng dành cho khách nữa mà là cửa sắt có khóa an toàn. Cậu đi ra ngoài, hóa ra đây là cửa phụ thoát hiểm.
Não Thường Trường lúc này còn đang chết máy, không thể xử lý những chuyện vừa xảy ra. Vì vậy, cái tên đàn ông kia hắn hắn hắn ở trên cổ... Thường Trường ôm cổ, mặt có chút đỏ.
"Thường Trường!!" Một người hét lên, Thường Trường theo tiếng nhìn lại, chính là lão Đảng
Thường Trường hiếm thấy vẻ mặt hắn hoảng loạn như vậy, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ở phía trên có chút chuyện chậm trễ."
Lão Đảng sắc mặt âm trầm đi tới, thanh âm tràn đầy trách cứ: "Cậu có biết cậu mất liên lạc bao lâu không? 10 tiếng đồng hồ! Cậu có biết vừa rồi chúng tôi tìm cậu vất vả như thế nào không?"
Gì? 10 tiếng?
Lúc này đến lượt Thường Trường kinh ngạc, cậu nhìn về phía đồng hồ lớn ở quầy lễ tân, con số xác nhận đã là 5 giờ chiều. Nhưng sao điều này có thể xảy ra? Chẳng qua cậu mới đi lên được vài phút, sao đã qua 10 tiếng rồi?
Lão Đảng lập tức gọi điện thoại cho Vương Tự và Nhậm Lục, sau đó bọn họ gặp nhau ở ký túc xá.
Thường Trường không cách nào giải thích hết thảy chuyện phát sinh vừa rồi, chỉ có thể miễn cưỡng nhận sai, nhưng thái độ mơ hồ của cậu ngược lại làm cho đồng bạn càng tức giận.
Toàn bộ căn phòng im lặng. Thường Trường cố gắng giải thích lần thứ ba: "Xin lỗi, có thể do tôi ngủ ở đâu đó, hoặc ngất xỉu. Tôi thực sự không biết thời gian trôi qua lâu như vậy. Điện thoại di động... Điện thoại của tôi không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào. ”
"Bọn mình đã gọi ít nhất vài chục cuộc điện thoại cho cậu, " Vương Tự hiếm khi nói ít, một lúc sau mới lên tiếng: "Mấy ngày may cậu lạ lắm".
Thường Trường suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục mở miệng: "Xin lỗi các anh em, tôi dự định ngày mai trở về. ”
Vừa dứt lời, ba người còn lại đều nhìn về phía Thường Trường, mà lão Đảng lập tức đứng lên.
Hắn có vẻ tức giận: "Thường Trường, chúng ta đi ra ngoài và nói chuyện." ”
Vương Tự giữ chặt cánh tay của lão Đảng, lại bị hắn hất đi, cau mày: "Bọn tôi không đánh nhau, chỉ là thật sự cần nói chuyện. ”
Không khí quỷ dị lan tràn trong im lặng, Thường Trường hít sâu một hơi, ôm tâm lý sớm chết sớm siêu sinh đi theo ra ngoài.
Trên hành lang, lão Đảng ôm hai vai, mắt nhìn xuống đất nói: "Thường Trường, cậu nói thật đi, cậu rời đi có phải vì tôi hay không? ”
Thường Trường biết sự bình tĩnh giả dối lúc trước không còn nữa —— những chuyện bọn họ cực lực giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đã xảy ra.
Cậu trả lời ngắn gọn: "Không."
Lão Đảng không tin lời cậu nói: "Nếu lời tỏ tình của tôi làm cậu xấu hổ như vậy, thì cậu cứ từ chối tôi là được. Nhưng tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tôi sẽ không bỏ dễ dàng từ bỏ. ”
Thường Trường cảm thấy cổ họng có chút cay đắng: "Chúng ta không thể làm bạn sao? ”
Lão Đảng nhẹ giọng bỏ lại một câu: "Cậu chẳng lẽ không biết câu trả lời của tôi à? ”
Vừa trở về phòng, hai người vểnh tai kia liền giả bộ làm chuyện riêng. Thường Trường không nói một lời bò trở lại giường.
Nằm trên giường, Thường Trường suy nghĩ rất lâu.
Cậu nhớ lại khi cậu mới nhập học quen biết lão Đảng, họ đã có một thời gian tuyệt vời như vậy, họ là anh em tốt nhất.
Nhưng một ngày nọ, lão Đảng đột nhiên tỏ tình với cậu.
Cậu có điều muốn che giấu tất cả mọi người: Cậu biết mình là người đồng tính lúc học trung học. Nhưng cậu vẫn không có bất kỳ thay đổi nào. Chỉ bình thản đón nhận rồi chôn chặt trong lòng.
Có lẽ lão Đảng đã nhìn ra, vì vậy hắn đã tỏ tình.
Bọn họ lâm vào bế tắc, Thường Trường không muốn mất đi người bạn này, chỉ có thể không ngừng trốn tránh.
Nhưng bây giờ có vẻ như mọi thứ đang rối tung lên.
Nôn nóng xoay người, cậu lại lờ mờ nghe được phòng bên cạnh có tiếng động gì đó. Chính xác mà nói, thì là ở hành lang bên ngoài. Như có thứ gì đó đang đập xuống đất, từ từ tiến lại gần họ cho đến khi dừng lại trước cửa phòng bên cạnh.
Có lẽ nó gần đến mức cậu có thể cảm nhận được những thứ bên ngoài. Nhưng như thế thì sao? Ngày mai mình sẽ rời đi, Thường Trường nghĩ như vậy, ý đồ bỏ qua tiếng động quái dị.
Có thứ gì đó đang nói chuyện ở phòng bên cạnh, giọng nói trong đêm tĩnh lặng này nghe cực kỳ rõ ràng.
Cuối cùng cậu cũng nghe thấy tiếng người đó, hoặc vật thể nói.