Thường Trường gục mặt, nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, giống như một cái xác.
Thảm khách sạn cứu xương cậu, nhưng ma sát cũng khiến khuôn mặt cậu bị mài mòn, máu sắp chảy thành sông luôn rồi.
Mặc dù cơ thể rất đau, nhưng tâm trí vẫn đang suy nghĩ về cách đối phó. Hồi tưởng lại lời lão Đảng nói với cậu lúc trước, mơ hồ có một câu "Ở yên đừng nhúc nhích", cho nên cũng không quan tâm nữa, dứt khoát duy trì tư thế rơi xuống đất giả chết.
“Hừm, ta đã nói ngươi tại sao không muốn đổi người, hóa ra là giấu đồ ăn.” Minh Minh khinh thường nhìn Thường Trường trên mặt đất, nhất thời mất đi hứng thú.
Lão Đảng im lặng ngồi xổm xuống, tỏ vẻ ảo não khi bí mật của mình bị phát hiện, thật ra là đang thu dọn khăn vương vãi trên mặt đất, cũng lặng lẽ che mặt Thường Trường: Kéo cậu lên một nửa rồi lôi cậu vào phòng.
Ngay khi hắn sắp mở cửa phòng nghỉ 1301, Minh Minh đi được một nửa lại gọi hắn lại: "Chờ một chút. ”
Lão Đảng quay lại, mặt không chút thay đổi nhìn gã.
Trái tim Thường Trường dưới khăn cũng treo lên, chẳng lẽ Minh Minh phát hiện ra điều gì?
Cảm thấy cánh tay bị nắm đến hơi đau, lúc này cậu mới ý thức được, thì ra lão Đảng cũng căng thẳng như cậu.
Cũng may Minh Minh quan sát lão Đảng trong chốc lát, không phát hiện cái gì dị thường, mới nói: "Làm xong qua đây. Hiện tại trong bếp không có đủ người."
Lão Đảng gật đầu nhẹ, mở cửa, ném Thường Trường vào. Sau đó thô bạo nâng chiếc xe dọn vệ sinh trên mặt đất lên, ánh mắt nhìn về phía Minh Minh tràn ngập khó chịu.
Dáng vẻ cực kỳ không vui khi Minh Minh phát hiện mình cất giấu "thức ăn".
Minh Minh ngược lại rất hài lòng với việc này, vui vẻ đi ra ngoài. Vừa bởi vì Lão Đảng ăn tức mà cao hứng, cũng bởi vì lát nữa sẽ tổ chức tiệc.
Chỉ cần nhà bếp tăng tốc, bữa tiệc rất nhanh có thể bắt đầu.
Lão Đảng nhìn bóng dáng Minh Minh biến mất ở góc đường, lúc này mới vội vàng mở cửa phòng, muốn xác nhận tình huống của Thường Trường.
Hắn vẫn còn nhớ một số chuyện của sơn trang, chẳng phải là ký ức tốt đẹp gì cho cam.
Đây là "nhà bếp", kết hợp với cảnh tượng đỏ rực sau khi bước ra khỏi cửa thang máy...
Lão Đảnh nhìn vào những vết máu loang lổ trên giày và ống quần, buộc mình ngừng suy nghĩ.
Hắn đẩy cửa ra, ấn công tắc, thấy Thường Trường vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn.
Một mùi hôi thối xộc thẳng vào lỗ mũi, nhưng hắn không dám ho, kẻo miệng lại hít thêm mùi hôi thối.
Hắn gian nan thích nghi vài giây sau đó đi về phía Thường Trường, suýt chút nữa đã vấp phải thứ gì đó.
Lão Đảng dừng lại, nhìn kỹ, trên vật thể hình tròn tóc dính cả vào, dưới túi da khô xụi hiện ra đường nét xương cốt.
Nó giống như một... Thây khô?
Hơn nữa bên cạnh thây khô hình như còn có gì đó...
Lão Đảng ngây ngẩn cả người, một thây khô khác.
Lúc này hắn mới hiểu được vì sao Thường Trường lại hoảng sợ: toàn bộ căn phòng này đều là thây khô! Trên bàn, trên ghế, sàn nhà, tất cả đều bao phủ toàn là xương khô.
Đây vốn là phòng nghỉ, hoặc là một thư phòng khổng lồ, nhưng bây giờ hầu như không thể nhìn thấy cấu trúc ban đầu.
Khi Thường Trường bị lão Đảng cố tình ném vào, lại cắn phải môi, đau đến nước mắt cũng sắp chảy ra. Vừa định xoa thì cậu đụng phải “người anh em” ngồi bên cạnh - ánh sáng quá mờ, cậu sờ thử mấy lần rồi mới xác nhận được đó là thứ gì.
Đó là chưa kể, lúc cậu phát hiện ra ngoài "người anh em" này còn có rất nhiều " người anh em" khác, cậu bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Ở cùng một đám thây khô trong một căn phòng kín ba phút, có thể nói là một trong những bóng ma suốt đời của cậu.
Càng làm cho cậu tuyệt vọng chính là, bởi vì cậu quá sợ hãi, thế nhưng lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện khác: Trong một căn phòng lộn xộn như vậy, cậu làm sao có thể tìm được đồng hồ Linh bảo cậu tìm?
Và quên hỏi, là đồng hồ treo tường, đồng hồ cổ điển hay đồng hồ điện tử?
Thẳng đến khi lão Đảng tiến vào, Thường Trường mới khôi phục vẻ mặt sợ hãi vừa rồi.
Lão Đảng chán ghét dùng mũi chân dời một bàn tay chặn đường, đưa tay muốn kéo Thường Trường lên.
"Cậu muốn tìm cái gì?" Lão Đảng nhìn một vòng, cảm thấy thật sự không có chỗ đi, dứt khoát động thủ: "Tôi giúp cậu dọn, cậu qua cái bàn kia tìm đi.”
Nói xong cầm đám thây khô như đồ chơi chất thành đống ở một góc.
Thường Trường nhìn động tác điêu luyện của lão Đảng, âm thầm kinh hãi. Cậu có một loại cảm giác kỳ quái, rồi lại không thể nói ra —— lão Đảng hình như cũng không sợ lắm, thậm chí còn không có lòng kính sợ và sợ hãi đối với thi thể.
Giống như...
Vẫn là chính sự quan trọng hơn, Thường Trường cắt đứt suy nghĩ tứ tán của mình.
Lão Đảng đã nhanh chóng dọn dẹp xung quanh bàn làm việc, Thường Trường đi qua, ngồi xổm xuống kiểm tra ngăn kéo.
Khi cậu ngồi xổm xuống, cậu nhìn thấy mặt sau của bàn vẽ một hình người nhỏ bằng bút maker đỏ, góc dưới bên phải xiêu vẹo xiêu vẹo viết một chữ. Cậu muốn nhìn kỹ hơn, chợt nghe lão Đảng hỏi: "Có không?"
Thường Trường phục hồi tinh thần, kéo ngăn kéo đầu tiên ra, trống rỗng.
Ngăn hai, ngăn ba, tất cả đều trống rỗng.
Thẳng đến ngăn cuối cùng, Thường Trưởng đã có chút không ôm hy vọng mở ra.
Khi nhìn thấy thứ bên trong, cậu hiểu ngay Linh đang ám chỉ điều gì.
Trong ngăn kéo dưới cùng, có một chiếc đồng hồ quả quýt cũ bằng vàng.
Cậu lấy nó ra đặt cẩn thận vào tay mình. Lão Đảng cũng tới gần, muốn xem họ đã dày công tìm kiếm thứ gì.
Ngón tay Thường Trường vuốt ve bề mặt đồng hồ quả quýt, có loại cảm giác hoài niệm xẹt qua trong lòng. Cậu mở đồng hồ ra phát hiện đây là một chiếc đồng hồ quả quýt có hình người.
"Mẹ." Nhìn thấy người bên trong, Thường Trường kinh ngạc nói.
Lão Đảng cũng kinh ngạc không thua Thường Trường: "Bà mẹ nó….Mẹ cậu đẹp thật”.
Thường Trường nhìn chằm chằm đồng hồ không chớp mắt, không biết nên phản ứng như thế nào.
Đã lâu rồi, câu không nhìn thấy hình mẹ nữa.
Lão Đảng tinh mắt nhìn thấy trong ngăn kéo còn có cái gì đó, lấy ra, là một tấm ảnh cũ ố vàng.
Chỉ có một tấm ảnh này, cũng là người trong chiếc đồng hồ quả quýt kia.
"Phía sau còn có chữ gì nữa? Lạnh à? Lạnh vào năm 1993? "Lão Đảng nhìn chữ viết tay đằng sau bức ảnh, nghi hoặc nói.
Thường Trường nhận lấy ảnh, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Không phải Lạnh, mà là Linh. Bạch Linh, tên mẹ tôi, rất dễ nghe. ”
Lão Đảng trừng mắt to: "Linh! Là người trong mộng cậu vẫn thường gọi... Thì ra là vậy. Tôi còn tưởng đó là bạn gái cũ của cậu, không dám hỏi."
Thường Trường thấp giọng cười: "Mẹ tôi cực kỳ tốt, cực kỳ dịu dàng. Kể cho tôi nghe những câu chuyện mỗi tối."
Khi lão Đảng nghe được lời này, vẻ mặt của hắn không đúng lắm.
Thường Trường tiếp tục: "Khi tôi còn bé, 2 chúng tôi và một con mèo sống trong một ngôi nhà rất nhỏ, nhưng đó là kỷ niệm đẹp nhất của cuộc đời tôi. ”
Lão Đảng im lặng hồi lâu không nói.
Mãi cho đến một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói.
"Nhưng mà... lúc trước cậu nói với tôi, mẹ cậu khó sinh, chết lúc cậu ra đời mà?”
______________
Tác giả có lời muốn nói: Chương 2 có nhắc đến ó, có muốn xem lại hông?
Edit: Thật ga lúc edit tui cứ thấy cấn cấn chỗ mẹ mất này. Cứ nghĩ là tui edit sai cơ, dè đâu là tác giả gài hàng.