Song Cảnh Phá Án

Chương 14: Án Mạng Liên Hoàn Những Cô Gái Váy Đỏ (Tt)



Trên ghế sô pha màu xám lông chuột, một thân người dài lười biếng nằm ườn ra không có ý định di chuyển. Tuy đã tỉnh được hơn 30 phút nhưng Mạnh Cường vẫn nằm gác tay lên trán, mắt nhìn trần nhà ra chiều suy nghĩ mông lung. Cuối cùng, cậu đã phán đoán được điều gì đã xảy ra với bản thân lúc ở nhà Lương Thùy Linh, chuyện này mà bại lộ thì sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ sở cảnh sát mất, cậu dùng tay đấm mạnh vào ngực mấy cái tự trách.

"Dậy rồi? Vào rửa mặt rồi ra ăn cơm." Hùng Dũng trên người mang cái tạp dề sọc ca rô, tay bưng dĩa thức ăn nghi ngút khói đi ngang.

"Ờ." Mạnh Cường trả lời một cách lười biếng, nâng người đi về phía nhà vệ sinh.

Cậu máng cái khăn lông vừa lau mặt lên thành ghế rồi ngồi xuống bàn.

"Nhiều cơm hay ít cơm." Hùng Dũng một tay dùng vá xới cơm nóng trong nồi, tay còn lại cầm cái chén sứ.

"Nhiều cơm đi." Mạnh Cường đi mũi gần dĩa sườn xào chưa ngọt hít một hơi, "Đói muốn chết đây."

Hùng Dũng đặt chén cơm đầy xụ ra trước mặt cậu, rồi quay sang múc cho mình một chén cơm khác.

"Ăn thịt nhiều vô." Hùng Dũng với tay gắp thịt bò xào củ hành bỏ vào chén bạn mình, "Làm cảnh sát vất vả lắm à, lúc rày thấy cậu ốm đi nhiều, mặt còn xanh xao."

"Cũng khá vất vả." Mạnh Cường và một đũa lớn thức ăn vô cái miệng rộng của mình.

"Nghỉ đi về phụ tôi, tiệm xăm đang làm ăn khấm khá lắm, dư sức trả lương cho cậu." Hùng Dũng cắn khúc dưa leo lớn giòn tan.

"Được, mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ." Mạnh Cường tếu táo nói, "Có bao ăn ngày ba bữa không ông chủ?"

"Có luôn, bao cậu ăn cả đời." Hùng Dũng cho nốt đoạn dưa leo vào trong miệng, nhai ngấu nghiến.

Mạnh Cường chợt đặt chén cơm xuống bàn, dùng ánh mắt mờ ám nhìn người bạn thân.

"Cậu là đang thích tôi." Mạnh Cường giơ đũa xoay xoay mấy vòng trước mặt Hùng Dũng.

"Tôi thích cậu lâu rồi, giờ mới biết sao?" Hùng Dũng đánh bốp vào cánh tay đang lượn lờ trước mặt.

"Đau." Mạnh Cường chà sát mu bàn tay.

Chuông tin nhắn Hùng Dũng vang lên, anh vội đưa tay mở ra xem, miệng cười tủm tỉm.

"Nhìn gì?" Anh giật mình khi thấy Mạnh Cường đang chồm đưa mặt lại ngay sát mặt mình.

"Bồ mới phải không?" Mạnh Cường cười nhếch mép, đầu cố đưa về trước, mắt hướng về màn hình điện thoại trên tay Hùng Dũng, nhưng anh đã nhanh chóng tắt đi đặt xuống bàn.

"Không phải bồ chỉ là bạn bè thôi." Hùng Dũng đẩy mạnh cái đầu tóc bạn mình văng ra.

"Nhà hàng Elson Meat & Wine, thứ bảy tuần rồi, phát hiện một đối tượng nữ, dáng người cao trên 1 mét 7, đầu đội nón da, khăn choàng dài quấn cổ, áo khác màu xanh đậm đi cùng đối tượng nam cao gần 1 mét 8, áo thun tay dài sọc ngang..." Mạnh Cường lắc cổ tay khiến nước lọc trong ly sóng, giống như phong cách của mấy quý ông đang thưởng thức rượu vang đắt tiền.

"Cậu thấy hết rồi sao?" Hùng Dũng thở dài, "Mà sao lại trùng hợp đến vậy?"



"Không phải trùng hợp. Là tôi cố tình theo dõi cậu." Mạnh Cường uống ly nước trên tay.

"Nhảm nhí quá." Hùng Dũng cắn miếng trứng chiên vàng óng nhai ngon lành.

"Lần này định quen bao lâu? Hai tuần hay hai tháng."

"Bớt lo chuyện của tôi đi. Chuyện của cậu thì sao? Lâu lắm rồi tôi không thấy cậu quen ai."

Mạnh Cường như bị đạp trúng đuôi, mắt cụp xuống, mặt tiu nghỉu, cấm cúi ăn phần cơm trong chén của mình.

Hùng Dũng đẩy điện thoại tới trước mặt cậu bạn.

"Cái gì?" Mạnh Cường nhìn vào màn hình đang bậc sáng.

Là ảnh một chàng trai trông khá khôi ngô, trên người vận bộ vét đen sang trọng, nụ cười sáng ngời thu hút.

"Ý gì?" Mạnh Cường ngã người ra sau đề phòng.

"Đây là khách quen, con nhà khá giả, quan trọng là cậu ta cũng giống cậu." Hùng Dũng thấy mình hơi lỡ lời.

"Cậu ta cũng là gay?" Mạnh Cường thờ ơ tiếp tục nhai miếng thịt bò.

"Thấy sao? Tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt." Hùng Dũng mặt vui tí tởn.

"Không thích." Mạnh Cường cong ngón tay dài búng một cái tách khiến chiếc điện thoại lướt thẳng ra mép bàn hên là Hùng Dũng nhanh tay chụp được.

"Thằng điên này." Hùng Dũng chùi chùi mặt kính chiếc Iphone, "Hay là cậu quay lại thích con gái rồi?"

Chuyện là trước đây Mạnh Cường là một kẻ ăn tạp, trai gái gì cũng quen cả, nhiều khi còn quen cả trai lẫn gái cùng một lúc. Nên cậu hiểu rõ hàm ý câu nói của Hùng Dũng.

"Không phải. Chẳng qua lúc này tôi chưa muốn quen ai thôi." Mạnh Cường thở dài.

"Chuyện này có liên quan đến gia đình cậu không?" Hùng Dũng bỏ phần cùi dưa hấu xuống bàn.

Mạnh Cường lắc đầu, mắt hơi chùng xuống.

"Cậu tìm được quà gì cho lễ mừng thọ của ông nội chưa?" Hùng Dũng chợt đổi chủ đề.

"Chắc là ngày mai ra siêu thị xem có gì phù hợp không?"

"Điên à!" Hùng Dũng cao giọng, "Ông nội cậu là Vua Mỏ Vàng Đồng Văn Thưởng đấy, mấy thứ bán ở siêu thị làm sao xứng được."

"Ông vốn chẳng thiếu gì cả. Nên nghĩ mãi cũng không biết mua cái chi. Đồ đắt quá thì tôi không có tiền, đồ rẻ quá thì không phải lễ." Mạnh Cường thở dài.

Nếu như ông nội cậu cũng giống như người ông bình thường của bao nhiêu gia đình khác thì cậu cũng không phải nhọc công suy nghĩ mấy hôm nay, chỉ cần mua vài hộp trà, ít bánh ngọt là có thể trở thành phần quà mừng thọ. Nhưng ông không phải, ông là Vua Mỏ Vàng Đồng Văn Thưởng người giàu nhất miền Tây, trong tay nắm 8 mỏ vàng của khu lục tỉnh.

"Không phải sầu não như vậy." Hùng Dũng lên tiếng, "Tôi biết một tiệm bán tượng gỗ tuyệt đẹp, ông chủ còn là bạn tôi, sẽ để cho cậu giá phải chăng."

"Mai tôi nghỉ buổi sáng, chúng ta đi luôn được không?" Mạnh Cường phấn chấn.

"Nhưng sáng mai tôi còn phải làm cho khách." Hùng Dũng gãy cánh mũi, "Hay 9 giờ cậu ghé tiệm đi, tôi tranh thủ làm xong, rồi cùng đi mua tượng."

"Nhất trí." Mạnh Cường nịnh nọt nhường miếng dưa hấu to hơn cho cậu bạn, phần mình miếng cuối cùng trong dĩa.

"Tôi no rồi, cậu ăn hết đi."

Mạnh Cường không khách sáo, ăn sạch phần dưa hấu đỏ mông nước chỉ trong một tích tắc, mắt còn mang theo ý cười không dứt.

7 giờ 30 tối Tùng Quân về tới nhà, định qua hỏi thăm sức khỏe Mạnh Cường thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì phát hiện hai người cũng không thân thiết gì mấy, ngoài cái danh phận đồng nghiệp ra thì không còn gì nữa, buổi tối vào giờ cơm gõ cửa nhà người khác thật không mấy lịch sự. Anh bấm bụng mở của nhà mình đi vào trong, đập vào mắt anh là một bình hoa hồng đỏ lớn hơn trăm cành chói chang ngay trên bàn.

"Về rồi đó à?" Giọng phụ nữ vọng ra từ phía nhà bếp.

"Chị hai! Chi ghé lúc nào vậy?" Tùng Quân vội tới đỡ lấy dĩa trái cây lớn trên tay Cao Tùng Vân.

Cao Tùng Vân là một phụ nữ trung niên có nhan sắc vô cùng rực rỡ, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, sống mũi cao thanh tú, mắt sâu đen lay láy tuy hơi có dấu hiệu của thời gian nhưng vẫn rất cuốn hút, dáng người nhỏ hơi gầy. Tóc búi cao điệu đà, bộ váy đỏ quý phái làm tôn lên nước da trắng nõn nà, trông cô không khác gì một nữ công tước đến từ vùng nào đó của nước Anh lạnh giá.



"Chị đi dự sự kiện từ thiện gần đây nên ghé qua thăm hai đứa." Cô thanh nhã chỉnh váy ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn.

Tùng Quân dùng chân hất Tùng Lân một cái, ý muốn cậu nhích vào cho anh ngồi. Tùng Lân lười biếng nhổm người lên rồi đánh phịch người trở lại ghế, tập trung vào chơi game trên diện thoại.

"Hoa đó là của chị?" Tùng Quân chỉ tay về phía bình hoa hồng khổng lồ đang chễm chệ chiếm gần phân nữa mặt bàn.

"Của người hâm mộ tặng chị." Tùng Vân lên tiếng, "Chị rút khỏi giới nghệ thuật cũng mấy năm rồi vậy mà vẫn còn người nhớ tới chị."

"Hay là nhân dịp này chị quay lại đi." Tùng Quân nói, "Chị của em vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp."

"Chị hai quay lại làm ca sĩ đi, em sẽ làm trưởng fan club cho chị, ai đụng tới chị em sẽ ăn thua với người đó." Tùng Lân rời mắt khỏi màn hình điện thoại, chớp mắt mấy cái với chị mình.

"Thằng này." Tùng Vân đưa tay che miệng khi cười, "Nhạc chị giờ không còn hợp với thị hiếu nữa."

Tùng Lân chu mỏ, nhíu mày cảm thán, bóc một quả nho xanh cho vào miệng rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi game.

"Chị ăn tối chưa? Ở lại ăn với tụi em. Lúc nãy em có mua ít vịt quay trên đường về."

"Không được rồi, chị phải đi bây giờ." Tùng Vân nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Lúc 8 giờ bên tổ chức sự kiện có buổi chiêu đãi ở nhà hàng gần đây. Sẵn đường nên đem trái cây qua cho hai đứa, giờ chị phải đi, tài xế đang cho xe đợi dưới nhà."

Tùng Vân đứng dậy kiểm tra xem trang phục mình có gì bất thường không, mở hộp dậm lại ít phấn, tô ít son.

"Hôm nay chị đẹp lắm." Tùng Quân mỉm cười đưa tay phủi cánh hoa vương trên cổ áo chị mình, cầm giúp chiếc ví nhỏ trên bàn.

"Chị Hai của chúng ta là người đẹp nhất thế giới." Tùng Lân nói như hét.

"Chị mới cho nó bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?" Tùng Quân choàng vai, thì thầm vào tai Tùng Vân.

"Cũng kha khá." Tùng Vân đáp.

"Hèn gì?" Tùng Quân cười tủm tỉm.

"Em nghe đấy, hai người đừng có mà to nhỏ như vậy." Mặt Tùng Lân phụng phịu dỗi hờn.

Ra tới cửa Tùng Vân xoay người nói:

"Chị đi đây, hôm khác chị lại ghé qua, em nhắc Tùng Lân hôm nào về thăm nhà, mẹ nhớ nó lắm đấy, cả em nữa bao lâu rồi chưa về nhà."

"Em biết rồi. Chị mau đi đi xe đang chờ."

"Thôi chị đi, không cần em phải đuổi." Tùng Vân nhận lại chiếc ví từ tay Tùng Quân.

"Chị cẩn thận, đang có tên biến thái lởn vỡn ngoài đó, có gì phải gọi ngay cho em."

"Biết rồi! Tạm biệt." Tùng Vân xách váy bước vào trong thang máy, tay vẫy vẫy về phía cậu em trai.

Cửa thang máy đã đóng một lúc lâu nhưng Tùng Quân vẫn đứng yên không động đậy, lòng anh có gì đó lo lắng, nôn nao khó tả.

Mạnh Cường ngồi trước ti vi liên tục đưa tay lên xoa bụng, vì ăn quá no nên cậu cảm thấy có chút khó tiêu. Sau một lúc chuyển kênh nhưng không thấy chương trình gì hay ho nên đành tắt ti vi, hớp một ngụm coca lạnh mát rượi khiến cả người vô cùng sảng khoải, theo sau là một tiếng ợ lớn kinh động trời đất, Mạnh Cường ngoác miệng cười thỏa mãn.

"Cậu mới vừa ợ hơi à." Hùng Dũng tay che mũi đi về phía cửa chính, "Mùi kinh khủng thật."

"Đi đâu đấy?" Mạnh Cường chú ý tới cái túi lớn màu đen Hùng Dũng đang vác trên vai.

"Tôi ra ngoài có chút việc." Hùng Dũng quay người lại đáp, "Chắc tối nay ngủ lại trong tiệm không về nhà, cậu không cần chờ cửa."

"Ờ." Mạnh Cường cảm thấy có chút mờ ám trong cử chỉ của Hùng Dũng, nhưng việc cậu ta qua đêm bên ngoài cũng không có gì mới lạ cả nên cậu mau chóng quên đi, tập trung lướt điện thoại.

Đối với nhiều người, nhìn lá thu rơi mà chợt buồn man mác, nhưng lại cũng có thể chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhẹ tênh như chính chiếc lá đang rơi. Đâu có ai biết rằng, một chiếc lá rơi xuống là vơi đi những nỗi muộn phiền trong lòng, chiếc lá rơi là để trút bỏ những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế bằng một cái mới tốt hơn, đẹp hơn. Mạnh Cường đứng dưới cây bàng đang thay lá thưởng thức món kem ốc quế mua từ một xe hàng rong bên đường. Anh bán kem to béo mặc trên người bộ đồng phục màu trắng, đội mũ có chữ W lớn màu tỏ, tươi cười gật đầu chào khi lái xe ngang qua chỗ cậu đang đứng. Mạnh Cường vội đưa tay lên vẫy đáp lại thái độ nhiệt tình có phần thái quá của người bán kem. Mà cũng đúng thôi chỉ riêng cậu đã ăn tới năm cây kem, nếu hôm nay người khách nào cũng như vậy thì anh ta chắc sẽ dọn hàng về nhà trước 12 giờ trưa.

Hùng Dũng mở một cửa hàng xăm nghệ thuật trên đường Cách Mạng Tháng 8, quận 10, với một cái tên rất là củ chuối "Tại Đây Có Tha Thu", lần đầu nghe Hùng Dũng giới thiệu về cái tên, cậu đã không nhịn được cười mà phun hết nước trong miệng ra. Tuy cái tên không ra gì nhưng việc làm ăn ở cửa hàng lại vô cùng phát đạt, chưa tới 3 tháng Hùng Dũng đã trả hết số tiền đã mượn Mạnh Cường khi tu sửa lúc đầu còn kèm thêm một chầu ăn cua hoàng đế hoành tráng.

Nữ nhân viên lễ tân dẫn Mạnh Cường lại ghế ngồi, còn mang ra một ly nước lọc có thêm ít đá.

"Anh ngồi chờ một chút, anh Dũng đang bận làm cho khách." Nữ nhân viên thân thiện nhìn Mạnh Cường cười e thẹn.



"Cám ơn em." Mạnh Cường nở nụ cười lộ răng đáp lại.

Nữ nhân viên mặt đỏ bừng quay người tránh đi chỗ khác, miệng cắn hờ môi trên có chút ngại ngùng, tay vô thức vò hai gấu áo vào nhau.

"Tới sớm thế, mới 8 giờ 30 thôi mà." Hùng Dũng ló cái đầu ra nhìn Mạnh Cường, trên tay đang cầm máy xăm bằng nhôm, mắt đeo kính không độ.

"Lo làm việc của cậu đi, tôi ngồi đây đọc báo chờ cậu." Mạnh Cường giơ điện thoại trong tay lên.

Hùng Dũng thụt đầu vào trong kéo cửa kính đóng lại.

Lướt điện thoại một lúc cũng chán, thấy có mấy cuốn catalogue, Mạnh Cường thuận tay mở ra xem thử, bên trong là hình chụp các khách hàng đã tới đây xăm, ai cũng thích thú với các tác phẩm trên da của mình.

Tùng Quân cau mày, tập trung nghiên cứu các manh mối của vụ án Lương Thùy Linh, có vẻ càng suy nghĩ thì anh lại càng mất tập trung. Đức Chinh từ đâu hớt hãi chạy tới, mặt đầy mồ hôi.

"Sếp Quân, cảnh sát quận 10 vừa phát hiện thêm một xác nữ mặc váy đỏ ở công viên Lê Thị Riêng, theo đánh giá sơ bộ cũng là giết xong rồi hiếp."

"Váy đỏ... Chị hai..." Tùng Quân đứng phắt dậy nắm lấy cổ áo Đức Chinh, "Có xác định được thân phận nạn nhân chưa?"

"Không nghe bên kia nói gì, chắc là chưa xác định được. Theo cách ăn mặc họ đoán hình như là nghệ sĩ." Đức Chinh hoang mang nhìn Tùng Quân, đầu hơi nghiêng ra phía sau.

Buông cổ áo Đức Chinh, Tùng Quân gắp rút bước ra khỏi phòng đội vừa đi vừa liên lạc số điện thoại của Tùng Vân.

"Sao không ai nghe máy." Anh tức giận bấm nút gọi lại.

Tùng Quân đánh lái hướng xe ra phía cổng sở cảnh sát.

"Nghe máy đi, nghe máy đi chị hai." Anh run rẫy gõ ngón tay lên vô lăng, mong chờ một tiếng trả lời từ chị của mình, nhưng đầu dây bên kia vẫn bặt vô âm tính.

"A lô, a lô, mẹ chị hai về nhà chưa, cho con gặp với." Tùng Quân gọi vào số điện thoại mẹ mình.

"Tùng Quân hả, con hai nó đi từ tối qua vẫn chưa về. Đêm qua nó bảo có việc nên ở lại nhà bạn."

"Mẹ có biết bạn chị ấy là ai không?" Giọng anh gắp rút.

"Không nghe nó nói, có chuyện gì sao Tùng Quân?"

"Không có gì đâu mẹ, khi nào rãnh con gọi lại sau." Tùng Quân dập máy không để cho mẹ anh nói thêm gì.

Hai tay xiết chặt, Tùng Quân đập đầu mình mấy cái vào vô lăng xe, đôi mắt anh đã chuyển qua màu đỏ lừ, mạch máu hai bên thái dương giật liên hồi, miệng cầu xin:

"Chị tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì! Xin chị đấy."

Mạnh Cường nhíu chặt mày, hơi thở có chút khó nhọc, cậu vừa phát hiện bức ảnh của Lương Thùy Linh trong cuốn catalogue, nhắm mắt nhớ lại đêm Lương Thùy Linh bị sát hại quả thật Hùng Dũng không có ở nhà. Đây chỉ là sự trùng hợp hay phía sau đó ẩn chứa bí mật nào khác. Hai bàn tay Mạnh Cường đã ướt dẫm mồ hôi, khóe môi có chút run rẩy.