Vài ngày sau đó người đến xem xét tiệm hoa Ánh Dương không phải là Tần Lập mà là bạn thân của anh ấy Chính Thành.
Cái con người này tính tình không cổ quái như tên bạn trai cũ kia nhưng tính cách khá trầm lắng hầu như chỉ thích ở ngoài đứng xem chuyện vui
Mà vậy cũng tốt đỡ phải mắc công ngày ngày nhìn thấy bản mặt tên đáng ghét kia
Hắn là tên đáng ghét nhất mà cô từng gặp, hắn có cặp mắt đan phụng vừa đẹp vừa cuốn hút, chỉ cần nhìn vào liền bị cặp mắt ấy thu hút. Cô cũng thích hắn vì cặp mắt ấy mãi cho tới tận ba năm trước không hiểu sao cô lại nói lời chia tay trước
Vì không chịu đựng được cảnh cô đơn hay là vì sự vô tâm thờ ơ. Nghĩ lại thì năm đó còn quá non trẻ chỉ nghĩ yêu là phải bên nhau yêu là phải cho nhau những hành động ngọt ngào nhưng nào đâu khi bắt đầu với hắn mọi thứ chẳng giống chút nào
Tần Lập bị mắc bệnh sạch sẽ từ bé tính tình cổ quái đến mức khiến người khác khó chịu chỉ muốn cách xa hắn ra nhưng cô biết hắn rất cô đơn
Hắn hoàn hảo, hắn tài giỏi nhưng đi đôi với nó là sự bất hạnh từ phía gia đình hắn, bố mẹ hắn ly hôn từ khi hắn mới ba tuổi, hắn sống với mẹ mỗi ngày mẹ hắn phải ra ngoài kiếm tiền quần quật đến mức quên đi đứa con nhỏ đang ở nhà chờ đợi
Hắn thấy hiểu sự vất vả của mẹ độc lập từ khi còn là tấm bé cho đến khi hắn bất cẩn bị té đầu đập xuống đất thì mẹ hắn mới dành ra một chút thời gian chăm sóc hắn
Tính tình hắn càng lúc càng khó hiểu hơn rồi dần dần hắn không thể hòa nhập được với mọi người xung quanh, tính khí cũng trở nên cổ quái hẳn
Diệp Mộng nghe được từ mẹ của Tần Lập, lúc đó cô rất buồn cũng khóc rất nhiều càng thương hắn nhiều hơn nữa chỉ là khi cô dỗi hờn hắn chỉ ' ừm ' một cách lạnh lùng, rồi dần cô không còn hay nhõng nhẽo mè nheo với hắn nữa cứ như hai con người độc lập trong căn nhà chỉ là cô chưa từng nghĩ đến sẽ chia tay với hắn. Chưa từng nghĩ tới...
Nghĩ lại thì hắn đáng ghét nhưng cũng có mặt đáng thương
_________________________
Buổi sáng ngày 29 tháng 7 năm 20XX
Trời đẹp nắng ấm, Diệp Mộng thức dậy trên chiếc giường êm ái. Đã một tháng hai tuần trôi qua kể từ ngày tiệm hoa bị cháy. An nhàn ngồi nhà xem tivi, an nhàn nấu ăn dọn dẹp rồi dần cũng bắt đầu chán nên cô đã phải ở nhà nhận nhũng đơn hàng được đặt rồi gọi cho người bên vận chuyển giao hàng
Do là địa chỉ hạng chế chỉ là người trong khu vực nên không được nhiều lắm nhưng cũng phải thức khuya mà làm đến mức ba giờ sáng cô mới lên giường ngủ
Diệp Mộng dụi dụi mắt bước ra, đầu rối bù như tổ quạ lếch cái thân đầy mệt mỏi ra ngoài
Bước đến nhà bếp rót một ly nước nhàn nhã uống, uống hết ngụm này Diệp Mộng lại quay người dựa vào thành bàn uống thêm một ngụm khác
Có lẽ hôm qua quên kéo rèm nên nhìn sắc trời buổi sáng thông qua cánh cửa kính trong rất đẹp mắt, cô liền thở dài ngày đẹp thế này mà lại phải ở trong nhà làm việc, thật buồn chán quá đi mất
Bỗng cô nghe tiếng mở cửa, theo quán tính mà nhìn sang tay vẫn cầm ly nước hốp từng ngụm mắt thì dán vào lối đi
Phụt...
Tiếng phun nước vang lên cả căn phòng, nước bắn tung tóe lên người đối phương
Cô vừa ho vừa dùng mu bàn tay cô gạt nước còn dính trên miệng hét lên
" Sao lại là anh "
Tần Lập đứng đối diện, cả người hứng trọn hết tất cả quần áo cũng vì thế mà ướt hết một mảng, mặt nhăn lại tức giận mà liếc séo người trước mặt. Nào đâu khi biết người đó là Diệp Mộng cũng bất ngờ không kém, cơn giận cũng tiêu đi vài phần
" Tôi mới là người hỏi em mới đúng. Sao em lại ở đây ?"
Diệp Mộng để ly lên bàn đứng thẳng người dậy dõng dạt nói
"Tôi thuê căn nhà này. Với lại rõ ràng người cho tôi thuê là nữ mà sao giờ lại là anh "
Tần Lập như nghĩ ra được điều gì đó đưa tay ra hiệu cho cô im lặng lấy trong túi quần ra một cái điện thoại, một vài thao tác đơn giản rồi để lên bàn
Diệp Mộng thấy rõ trên điện thoại chỉ hiện lên một dải số kết thúc là một ba hai
Vài dây sau bên đầu dây bên kia có một giọng nữ đang ngái ngủ vang lên
" Alo, có chuyện gì vậy anh. Em còn đang ngủ mà "
Tần Lập đứng khoanh tay trước ngực nhàn nhạt lên tiếng
" Tần Châu Tranh em giải thích cho anh chuyện này là thế nào ? Người thuê sao lại là nữ ? "
Tần Châu Tranh: " Em nói với anh rồi mà, người sẽ sống cùng anh là nữ anh quên rồi à ? Với lại đã gần ba tháng rồi không phải vẫn tốt sao ? "
Hắn định nói thêm cái gì đó thì mắt bỗng va vào nơi non đầy của người con gái bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Diệp Mộng cảm nhận ánh mắt của người kia đang nhìn mình, cô ngước mắt lên nhìn hắn, rồi nhìn theo tầm mắt hắn mà nhìn lại mình, theo quán tính cô che lại hét lên
" Tên khốn nhà anh, nhìn đi đâu vậy hả ? "
Bị phát hiện anh quay đi chỗ khác nhưng trong tâm trí vẫn hiện lên hình ảnh ấy, bên dưới có vẻ như thức giấc rồi
Điện thoại vẫn để đó chẳng ai để ý đến, Châu Tranh bị tiếng hét của Diệp Mộng làm cho tỉnh giấc hẳn, cũng chẳng ngờ anh mình lại là tên biến thái hèn chi trước nay chưa từng cho nữ thuê
Tần Lập điềm nhiên đáp trả: " Ai thèm nhìn em, do em ăn mặc phong phanh quá chi còn đứng ngay tầm mắt tôi "
Diệp Mộng bị nói đến phát tức, nếu như cô biết bản thân ở chung với người khác giới thì cô sẽ không ăn mặc như này đâu huống hồ cô còn chưa mặc áo trong nữa
" Tôi không quan tâm, chính anh là dán mắt vào. Đồ biến thái"
Tần Lập không nói lại được bởi anh nhìn mà, giờ nói gì cũng thành sai hết thôi, huống hồ cô bạn gái cũ này tính tình ngang ngược nào giờ càng cãi càng ra chuyện nhưng đó đối với người khác còn riêng anh thì chính là chấp nhận tranh cãi cho đến khi thắng thì thôi
" Làm như tôi chưa từng nhìn qua vậy, che cũng vô ích "
Diệp Mộng bị nói đến phát điên, khốn kiếp thật mà tại sao lại sống cùng với tên này chứ
Aaaaaa.... tui điên mất thôi
Bỗng bên phía điện thoại vang lên tiếng hét của Tần Châu Tranh