Trong mơ, bạn thân của tôi vẫn không sống đến lúc đầu bạc răng rơi. Nhưng lí do từ trần là vì bị c**ng h**p, tuyệt vọng dẫn đến làm liều mà nhảy cầu từ bỏ cuộc sống. Những chuyện như thế này trước đây tôi chỉ từng nghe báo đưa tin hoặc đọc truyện, chẳng thể ngờ có ngày mình lại được chứng kiến. Còn là kiểu bất lực không thể làm gì, vì tôi lúc này chỉ một hồn ma, hoàn toàn không thể ngăn cản hành vi sai trái của những người kia.
Khi chứng kiến cái ch*t của bạn thân mình, tôi biết cậu đã buông bỏ rồi. Trước đây, dù cho có gặp chuyện gì khó khăn, cậu cũng sẽ nở một nụ cười rồi nói sẽ cố gắng vượt qua. Tôi biết chuyện này đối với cậu ấy là chuyện không thể ngờ tới, càng có tác động rất lớn đến cậu ấy. Tôi cũng đã đoán ra cậu ấy sẽ làm gì, chỉ là tận mắt chứng kiến cảnh người bạn thân duy nhất của mình từ bỏ thế giới này nhưng không thể ngăn cản hay an ủi... Thật sự là rất khó chịu!
Không chỉ có bạn thân tôi, ba mẹ tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Bản chất con người vốn dĩ không xấu, chẳng qua chỉ là đã bị một lớp sương mù mang tên nghèo khó, lo âu che lấp đi mà thôi. Tôi biết thế nhưng trong lòng vẫn không thể kiềm được tức giận.
Vì nghèo đói, bản chất con người bị tha hóa. Họ sẵn sàng làm ra những hành động mất nhân tính chỉ để sống qua ngày. Họ sẵn sàng tranh giành, đánh đập để có được một ổ bánh mì của người già.
Ba mẹ tôi không quá già, nhưng nói gì thì nói, sức khỏe so với những thanh niên đó vốn dĩ là không thể bằng được. Huống hồ mẹ tôi là phụ nữ, sức lực so với nam giới thật sự có khác biệt khá lớn. Chính vì thế, ổ bánh mì duy nhất ba mẹ tôi có được đã không còn. Ngược lại, người còn có không ít vết thương. Khóe miệng ba tôi rỉ máu, dù bị bọn chúng đánh đến mức hồn muốn lìa khỏi xác cũng nhất quyết ôm mẹ tôi vào lòng, cật lực giảm thương tích mà mẹ tôi sẽ hứng chịu.
Không lâu sau đó, hai người ra đi vì cái đói. Trước khi ra đi, hai người vẫn tay trong tay vô cùng tình cảm. Tôi nhìn cảnh này mà chỉ biết cười buồn. Chuyện tình cảm của tôi không may mắn giống như chuyện tình của ba mẹ tôi. Không chỉ là không may mắn, mà nó còn là thất bại thảm hại. Là một cuộc tình ngu ngốc và không nên xảy ra.
Nhưng đời mà, vốn dĩ làm gì bằng phẳng giống như con đường trên thành thị đâu. Thế nên dù có hối hận cũng phải bước tiếp về phía trước. Dù dưới chân có là gai hoa hồng hay là thảm đỏ rực rỡ thì vẫn phải bước, vì cuộc đời còn nhiều điều muốn nói với ta hơn ta tưởng.
- - -
Tôi gào lên đầy tuyệt vọng khi ai cũng rời bỏ tôi, nhưng rồi lại nở nụ cười tự giễu chính bản thân mình. Căn bản mà nói thì một đứa trẻ cũng hiểu những chuyện này xảy ra là do tôi. Tôi im lặng một hồi lâu, giọt lệ lăn dài trên gò má. Nước mắt rơi nhưng tôi không khóc, vì chính xác là tôi đã đau đớn mức có cảm giác như tim đã ngừng đập, cảm giác nghẹt thở như muốn gi*t tôi. Máu từ mắt chảy ra, tầm nhìn tôi mờ dần rồi tắt hẳn. Tôi rơi vào một khoảng không vô định.
Chưa đến nửa phút sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay của Phó Đông Thần. Tôi mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Anh cũng nhìn tôi nhưng không nói gì, rồi anh ôm tôi vào lòng, khẽ an ủi tôi.
''Không sao, dù nơi tôi và Nam Nam sinh sống không còn là Trái Đất, dù Nam Nam có đẩy tôi đi bao xa đi nữa tôi cũng sẽ không buông tay dù chỉ một chút.''
Nói xong, có lẽ cảm thấy chưa đủ nên anh bồi thêm một câu.