Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 689: Vô pháp vô thiên



Sở Từ nói chuyện rất trực tiếp làm cho Bạch Mẫn Hoa sợ hãi. Mà lúc này ba cô ta là Trưởng phòng Bạch cũng đã đi tới, liếc nhìn con gái hơi luống cuống tay chân. Sau đó lại nhìn về phía Sở Từ với ánh mắt hung dữ, cau mày nói: “Có chuyện gì vậy Phó Tiểu đoàn trưởng Từ?”

Từ Vân Liệt nâng cằm, ánh mắt nhìn Bạch Mẫn Hoa: “Con gái của đồng chí đầu óc bị nước vào, dẫn về phơi nắng đi!”

“Phó Tiểu đoàn Từ!” Trưởng phòng Bạch nghe vậy lập tức nổi giận: “Con gái của tôi có ý tốt tiến lên chào hỏi, thái độ của hai người là gì vậy?”

Từ Vân Liệt trước giờ vẫn luôn rất tôn trọng quan chức cấp trên. Mặc dù chức vụ của hắn và Trưởng phòng Bạch gần như ngang hàng, nhưng vẫn hơi khác nhau. Nhưng lúc này Từ Vân Liệt lại không chút che giấu được sự khinh thường và chán ghét trong mắt: “Chào hỏi? Tự cho là đúng gọi sai họ của người khác cũng là có ý tốt? Hơn nữa Trưởng phòng Bạch à, tôi và hai cha con ngài dường như cũng không thân. Bạn gái của tôi càng không quen biết hai người, đúng không?”

Sở Từ nhìn thấy Từ Vân Liệt nói trực tiếp như vậy cũng hơi ngạc nhiên. Đột nhiên muốn hỏi hắn hai cha con này có phải cướp đồ của hắn hay không, mới có thể làm cho thái độ của hắn ghê gớm như thế.

Mà lúc này, đầu có của Bạch Mẫn Hoa hoàn toàn bị hai chữ 'bạn gái' chiếm lấy, không thể tin được nói: “Tại sao là cô ta, cô ta là bạn gái của anh? Chị Dịch Tình thì sao? Hai người chia tay rồi hả? À... đúng rồi, trước đây em có nghe nói rằng hình như anh có một người phụ nữ ở quê. Nhưng... nhưng không phải nói chỉ là bởi vì thiếu nợ người ta, nên không có cách nào à? Em còn tưởng rằng đã kết thúc mối quan hệ đó chứ...”

Trên mặt Bạch Mẫn Hoa hơi mất mát, bĩu môi. Cô ta và Dịch Tình chơi khá thân. Nhưng dù sao có sự chênh lệch lớn về tuổi tác, nên ngày thường cũng không có đặc biệt thân thiết với nhau.

Chỉ là dưới cái nhìn của cô ta, người giống như Từ Vân Liệt không xứng với cô ta, vậy thì phải xứng với người con gái như Dịch Tình.

Lúc này Sở Từ không khỏi bật cười. Mặc dù Dịch Tình hơi phiền phức, 2-3 năm còn âm hồn không tan. Nhưng cô gái này dù sao cũng chỉ cố gắng theo đuổi Từ Vân Liệt không buông. Cho dù ở trước mặt nàng cũng không dám nói ẩu nói lung tung mình là bạn gái của Từ Vân Liệt. Nhưng không ngờ đột nhiên xuất hiện ra cô gái nhìn có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, lại còn kể một câu chuyện xưa như vậy.



Sắc mặt của Từ Vân Liệt tối sầm lại: “Trưởng phòng Bạch, ngài không biết dạy con gái hả? Cô ta đã không phải là trẻ con, sao còn nói đầy những chuyện vớ vẩn như vậy?”

Trưởng phòng Bạch bị một vãn bối khiển trách càng cảm thấy khó chịu. Nhưng ông ta thực sự không thể làm gì được Từ Vân Liệt.

“Tôi dạy con gái như thế nào không đến lượt đồng chí quan tâm!” Trưởng phòng Bạch kiên cường nói: “Phó Tiểu đoàn trưởng Từ, đồng chí đừng tưởng rằng mình lập được mấy công lao thì ghê gớm. Vẫn còn nhiều người ở trên, không đến mức đồng chí vô pháp vô thiên không ai xử lý!”

Sắc mặt của Từ Vân Liệt không thay đổi, nói ra những lời thật muốn ăn đòn: “Còn mạnh hơn người đàn ông không lập được công còn không có chút tác dụng.”

Nói xong, hắn kéo tay Sở Từ trực tiếp rời đi.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau, Sở Từ không quen: “Hai người có thù oán gì hả?”

“Có cũng không có.” Từ Vân Liệt lắc đầu.

“Vậy tại sao anh hung dữ như vậy. Hơn nữa đối với người khác cũng không thấy anh như vậy. Ngay cả với Dịch Tình kia, so ra vẫn còn khách sáo.” Sở Từ lại nói.

Từ Vân Liệt im lặng mấy giây, một lúc sau mới nói: “Người đàn ông này tên là Bạch Phụ Bình, ba của ông ta là Đại tá Bạch. Khi anh chiến đấu ở biên giới 5 năm trước, ông ta cũng đến đó không biết vì lý do gì. Kết quả tự mình giẫm phải bãi mìn. Sau khi được người khác cứu giúp chỉ bị thương nhẹ, cũng không nghiêm trọng đến mức mất mạng. Mà khi đó mới vừa trải qua một trận chiến đấu dữ dội, thuốc men khan hiếm, đơn giản là vì địa vị thân phận của ông ta cao nên cướp đi thuốc có thể cứu mạng đồng đội của anh.”