Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 699: Thật giả



Bác Thẩm hơi sửng sốt, thực ra ông cũng có hiểu biết nhất định về những thứ này. Khi rãnh rỗi không có việc gì cũng thích nghiên cứu một số đồ cổ và tranh thư pháp với Đại tá Bạch. Nhưng mặc dù hơi yêu thích, nhưng phần lớn những thứ mua được đều chỉ là đồ nhái. Mà bức tranh này của Sở Từ, không biết tại sao làm cho ông cảm thấy nó rất có thể là thật!

Dù sao tính cách của Sở Từ hơi kiêu ngạo, với tính tình của con bé không có khả năng treo đồ giả ở trong nhà.

“Cháu cũng không tìm chuyên gia giám định nó. Nhưng dựa vào ánh mắt của cháu... nó có lẽ là đồ thật.” Sở Từ nói thẳng, không có một chút khiêm tốn.

Hôm nay Sở Từ mặc bộ đồ màu đỏ, thắt lưng buộc chặt. Mặc dù là váy, nhưng rất khí thế, rất hợp với dáng người và khí chất của Sở Từ. Mặc dù kiểu dáng đẹp, nhưng hình thêu rồng bay phượng múa trên lại hơi không đạt yêu cầu, đường chỉ vàng dưới ánh nắng mặt trời cực kỳ chói mắt. Nhưng nếu không nhìn kỹ thì gần như không thể nhìn ra hình vẽ của nó.

Tất nhiên, khuyết điểm nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến tổng thể bộ quần áo. Dù sao ngoại hình của Sở Từ có thể hạ gục bất cứ kiểu trang phục nào.

Chỉ là mọi người cũng không biết bộ quần áo này do chính tay Sở Từ làm. Nàng có tài thiết kế và cắt may quần áo tuyệt vời. Dù sao cũng học theo kỹ năng từ trong sách Phúc Duyên. Nhưng thêu thùa cũng không phải chuyện 1-2 năm là có thể luyện ra. Cho nên còn hơi kém.

Lúc này, bác Thẩm không khỏi tặc lưỡi, nhìn thấy dáng vẻ con bé này khoe khoang. Mặc dù nói hơi muốn ăn đòn, nhưng cùng lúc đó còn làm cho người có mấy phần chịu phục.

“Ông Thẩm, bức tranh này có gì đặc biệt sao?” Sư đoàn trưởng Dịch không khỏi hỏi.

“Nếu bức tranh này là thật, vậy giá cả chắc chắn không rẻ.” Bác Thẩm hít một hơi lại nói: “Bức tranh này xuất xứ từ một bậc thầy nồi tiếng thời cổ đại. Dù là dùng mực hay chữ đều rất đáng để sưu tầm. Nhưng, hiện tại ở trong nước không có nhiều người quan tâm đến thứ này. Nhưng nếu được bán ra nước ngoài, biết đâu có thể có giá trị hàng chục nghìn, thậm chí nhiều hơn.”



“Tiểu Sở à, có mấy câu bác phải nói với cháu. Bất luận thứ này là thật hay giả, cháu cũng không thể bán cho những người tóc vàng kia. Văn hóa của đất nước chúng ta phải được bảo vệ. Nếu cháu thực sự muốn bán thì tìm chuyên gia giám định chuyên nghiệp đến. Nếu là thật, bác và Đại tá Bạch vô luận như thế nào cũng sẽ mua lại thứ này.” Bác Thẩm lại nói.

Biểu cảm của ông vô cùng nghiêm túc làm mọi người nghiêm túc theo.

Sở Từ chỉ cười hờ hững: “Bác Thẩm, cháu rất thích bức tranh này, sẽ không bán. Nhưng, nếu bác và Đại tá Bạch cảm thấy hứng thú với nó, hôm khác cũng có thể đến đây thưởng thức. Cháu cũng không để ý.”

Đời trước nàng cũng như vậy, trung thành không phải hoàng thất, mà là dân chúng Đại Hạ. Nếu có bảo vật nào rơi vào tay kẻ trộm, trong lòng nàng cũng sẽ không thoải mái. Bởi vậy đối với suy nghĩ của bác Thẩm, nàng rất hiểu và rất kính trọng.

Hiện tại nàng không thiếu tiền, còn không đến mức muốn bán của cải lấy tiền mặt. Thậm chí tương lai còn có thể sưu tầm thêm nhiều đồ cổ vào trong túi.

Nghe được Sở Từ nói như vậy, bác Thẩm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nhất định, Đại tá Bạch nếu nhìn thấy cháu có được bức thư pháp này, chỉ sợ mắt thèm đến mức chảy nước miếng. Nhưng cháu yên tâm đi, ông già kia mặc dù có quyền thế, nhưng rất hiền lành.”

Sư đoàn trưởng Dịch nghe được ba Thẩm nói rằng Đại tá hiền lành thì không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Đại tá Bạch đã trải qua những năm nguy hiểm nhất, trên tay dính rất nhiều máu tươi. Theo lý, ông già cũng đến tuổi về hưu hưởng cuộc sống sung sướng. Nhưng bởi vì thân thể dẻo dai đủ để vẫn giữ lại làm việc. Cho nên đang phụ trách quân đoàn này và trong toàn bộ trung tâm quyền lực, có thể nói được tất cả.