Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 114



Khương Lê cũng không tức giận, nàng hiểu ân sư làm người thế nào. Quan trọng nhất là chính trực, lần này ân sư cho gọi mình tới đây, không phải thực sự muốn đoạt tuyệt tình nghĩa sư đồ, mà đang cho mình cơ hội giải thích.

Cho nên lời tiên sinh vừa nói, nàng ngược lại là thản nhiên cười một tiếng:

- Kỳ thật tiên sinh lời ấy nói sai rồi, không riêng gì lăn lộn trong tiền lâu sẽ có hơi tiền, mà quanh năm sống cạnh thư tịch cũng sẽ có mùi ẩm mốc. Tiên sinh nếu sợ nhiễm khí ô trọc, đừng ngại mở cửa sổ phơi nắng một chút.

Mộc Phong tiên sinh trừng mắt:

- Ngươi vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ám phúng lão hủ hoa mắt ù tai? Ngươi nói xem cái thuế con tằm thối của ngươi là như thế nào?

Khương Lê thản nhiên nói 

- Thế nhân đều coi thuế chính là bóc lột dân chúng, làm đầy quốc khố, lại quên mất rằng thuế này cũng có đạo lý không tới mức bức ép dân chúng trục lợi, mà tổn thương căn cơ quốc gia... Đệ tử cho là, lúc nào cũng đọc chi dịch sẽ váng đầu. Nếu học sinh đánh thuế ruộng lúa để tu sửa miếu thổ địa, lúc đó tiên sinh ân đoạn nghĩa tuyệt cũng không muộn.

Việc này quan hệ quốc sự, Khương Lê đương nhiên cũng không nói quá kỹ.

Thế nhưng Mộc Phong tiên sinh cũng không phải người không hiểu biết gì, nghe Khương Lê giải thích như vậy, suy nghĩ sâu xa một lát, liền hiểu được chân ý trong lời nói của nàng.

Đây là ái đồ của ông, cho tới bây giờ đều là người tinh linh cổ quái, từ sáng ông đã buồn bực tại sao thiếu niên trong sáng như vậy mà giờ lại tôn thờ quỷ thần?

Bây giờ xem ra nàng vẫn như cũ, mặt mũi tràn đầy giảo hoạt, ngược lại khiến cho ông an lòng.

Kỳ thật tin đồn liên quan tới Khương Hòa Nhuận, Mộc Phong tiên sinh đã nghe nói tới, trong thư viện đám đệ tử cũng thường xuyên nghị luận vị học huynh này. Chỉ là ông cũng không can thiệp đạo làm quan của đệ tử, cho nên mãi không chịu hỏi Khương Lê việc này là thế nào?

Nhưng vài ngày trước, có một tiên sinh bà con xa trong tộc tới kinh thành, kéo theo nữ nhi khóc lóc nỉ non trần tình chuyện thuế con tằm làm hại tộc nhân ở quê nhà ta cửa nát.

Mộc Phong tiên sinh không thể tiếp tục bàng quan được nữa, liền gọi Khương Lê tới tra hỏi.

Hôm đó, Khương chủ tư người đầy hơi tiền tiến vào thư phòng tiên sinh. Sư đồ hai người như trước kia đánh một ván cờ, Khương Lê lại đàn cho tiên sinh nghe một khúc, ăn món thịt kho do sư nương tự tay làm,  rồi mới cáo từ về phủ.

Vốn là không có chuyện gì, nhưng không hiểu tại sao, sau đó hai ngày tin đồn Khương chủ tư bị Mộc Phong tiên sinh đoạt tuyệt quan hệ sự đồ lan ra khắp kinh thành.

Đang giờ nghỉ trưa, Qúy Bỉnh Lâm vội vã tới nông tư, hắn cũng không phải đến tay không mà còn có thư của thừa tướng đã thoái ẩn. Khi nhìn thấy Khương Lê, mặc kệ mồ hôi đầy trán vội nói:

- Ta trước kia từng làm văn thư cho thừa tướng vài năm, được thừa tướng thưởng thức. Ông ấy và Mộc Phong tiên sinh có chút giao tình. Khương chủ tư cầm bức thư này giao cho Mộc Phong tiên sinh, cầu ân sư thu hồi chuyện đã ban ra, nhất định sẽ được!

Khương Lê mở ra xem, trên lạc khoản đề rõ là ngày hôm qua. Trước đó trong kinh thành có tin đồn mơ hồ rằng nàng bị xóa tên, Qúy Bỉnh Lâm không kịp xác minh với nàng liền vội vàng đi bái phỏng cố thừa tướng, xin ngài ấy viết thư cầu tình giúp nàng, đi suốt đêm tới giờ mới quay lại.

Người này đối xử với nàng rất chân thành!

Khương Lê mặc dù cũng không cần bức thư cầu tình này, thế nhưng Quý Bỉnh Lâm quả thực khiến nàng cảm động, nàng liền đứng dậy chắp tay bái hắn thật sâu:

- Quý huynh thật là tri kỷ của Hòa Nhuận!

Sau đó nàng liền giải thích rõ ràng, nói rằng mình không hề bị tiên sinh xóa tên, hai ngày trước tới phủ ân sư còn ăn cơm sư nương tự tay nấu.

Quý Bỉnh Lâm nghe xong, sửng sốt một chút, tỉnh táo lại vỗ tay vào đùi nói:

- Nguy rồi, ta còn cầu mấy vị quan cùng nhau tới xin gặp Mộc Phong tiên sinh cầu tình, nếu là hiểu lầm, chẳng phải là làm phiền tiên sinh sao?

Khương Lê nghe xong, vội vàng mang theo Quý Bỉnh Lâm cùng nhau ngồi lên xe ngựa chạy tới phủ Mộc Phong tiên sinh.

Từ xa đã trông thấy tòa nhà của Mộc Phong tiên sinh, ba tầng cửa sơn dầu bị phá vỡ, gỗ vụn mảnh gỗ rơi đầy đất, một mảnh hỗn độn.

Mà trong đại môn còn truyền ra tiếng gầm gừ:

- Tiên sinh! Tại sao lại muốn xóa tên Khương đồng môn? Nếu ngài xóa tên của hắn, thì ta cũng xấu hổ không muốn nói với người ngoài là học trò của ngài. Hôm nay tới đây muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, ta cũng muốn xóa tên ngài!

Khương Lê nghe xong, bụng cũng sôi lên! Giọng nói kia vừa nghe đã biết là tiếng của Đậu Tư Võ.

Cũng không đợi xe ngựa dừng hẳn, Khương Lê vội vã nhảy xuống xe ngựa, chạy đến trước đại môn, thấy Đậu Tư Võ đang đứng trong tiền viện kêu gào!

Chỉ thấy trên y phục hắn còn mang theo đầy bụi gỗ, có thể thấy được lúc nãy là hắn đạp cửa vào phủ, cước lực lại tăng tiến rồi.

Bên cạnh hắn là những đồng môn khác, có lẽ thấy Đậu Tư Võ quá nóng nảy cho nên đang nhao nhao khuyên bảo hắn.

Còn Mộc Phong tiên sinh vậy mà đang đứng cùng với Thái tử điện hạ. Có lẽ khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên thấy cửa phủ huyên náo mới cùng nhau đi ra xem có chuyện gì xảy ra.

Tiên sinh luôn luôn thong dong thảnh thơi, hiện tại bị nghịch đồ Đậu Tư Võ chọc tức không nhẹ, một tay đỡ n.g.ự.c tức giận không ngừng hít thở.

Khương Lê cũng bị một cước của Đậu Tư Võ làm cho ba hồn rớt mất bảy phách, vội vàng tiến lên, đánh một cước vào n.g.ự.c Đậu Tư Võ: 

- Hỗn tiểu tử! Ngươi đang làm gì vậy?

Đậu Tư Võ thấy Khương Lê đến, vội vàng vịn bả vai của nàng nói: 

- Khương huynh, yên tâm, chúng ta đã biết tình cảnh của ngươi. Mặc dù ta không biết thuế con tằm là loại thuế gì, nhưng ngươi làm người thế nào, ta rõ ràng nhất, há có thể để một mình ngươi tiếp nhận sự nhục nhã này? Hôm nay nhất định phải cùng ông ta tranh luận, nếu như ông ta không chịu thu hồi mệnh lệnh ban ra, ta cũng sẽ cùng ngươi bị xóa tên là được.

Đậu đồng môn nói tâm hùng chí tráng, mấy đồng môn đứng cạnh vội vàng khoát tay giải thích với ân sư:

- Ân sư, đây là ý muốn của một mình Đậu đồng môn, chúng học trò tuyệt không có suy nghĩ này, hôm nay... hôm nay học trò tới chỉ là muốn thăm ngài mà thôi!

Đậu Tư Võ thấy mấy đồng môn khác lâm trận phản chiến, m.á.u nóng xông lên não, đang định quát mắng họ  một trận, thì Thiển nhi đứng bên cạnh Khương Lê đã nổi giận trước, đạp vào kheo chân hắn, khiến hắn quỳ rạp xuống, thấp giọng nói:

- Ngươi nghe tin đồn bậy bạ ở đâu nói chủ tử bị tiên sinh xóa tên vậy? Căn bản là chuyện cười. Tên mãng phu nhà ngươi, còn không mau mau nhận lỗi với tiên sinh!

Nghe Thiển nhi nói vậy, Đậu Tư Võ nửa ngày mới phản ứng lại, chỉ kinh ngạc trừng mắt nhìn, thái dương toát mồ hôi lạnh quay đầu nhìn đại môn bị hắn phá vỡ, lại nhìn về phía tiên sinh vì tức giận mà râu cũng rung lên...

Cùng ngày trong viện Mộc Phong tiên sinh đệ tử quỳ đầy đất, mọi người nhao nhao khẩn cầu ân sư bớt giận, chớ có xoá tên Đậu đồng môn.

Đậu Tư Võ thì khỏi phải nói...nước mắt chảy ngang, nhìn ân sư hối lỗi, nói mình nghe lầm nghĩ sai mới gây ra chuyện đại nghịch như vậy.

Ngay cả đương kim Thái tử cũng nói đỡ vài lời, cuối cùng Mộc Phong tiên sinh mới thở dài một hơi. Phạt Đậu Tư Võ bồi thường sáu tấm cửa bằng loại gỗ tốt nhất, phạt hắn chép mười lần nho kinh cho bình tâm tĩnh khí, rồi mới cho hắn lui xuống.

Sau khi mệt mỏi sức cùng lực kiệt rồi, đám học trò còn được ăn canh cá mì thịt do chính tay sư nương nấu. Đậu Tư Võ nhìn sư nương như nhìn tri kỷ, sư nương biết hắn sức lớn cho nên còn cố ý cho hắn thêm hai quả trứng trần nước sôi. Hắn cảm động nước mắt chảy ngang, vừa ăn vừa gọi ân sư, nhìn thảm hại khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng.

Sau khi sư đồ giải khai được tâm kết, tạm biệt ân sư rồi lần lượt ra về.

Khi Khương Lê leo lên xe ngựa Thái tử, chàng nhìn nàng nhàn nhạt nói:

- Sao Cô lại không biết, giao tình của nàng với đồng môn lại tốt như vậy?

Khương Lê trung thực đáp lại:

- Ta cũng không biết...

Nói thật ra, mặc dù là nháo một trận, thế nhưng trong lòng Khương Lê tràn đầy cảm động. Nàng không ngờ tới, mình đời này vốn mang tư tưởng sống nhờ ở thành Lạc An, nhưng lại có thể có nhiều hảo hữu đến vậy.

Qúy Bỉnh Lâm chân thành, Đậu Tư Võ bộc trực đều khiến nàng không biết phải báo đáp thế nào.

Ít nhất, hiện tại nàng biết, cho dù toàn bộ người trong thiên hạ hiểu nhầm nàng, nhưng vẫn có bằng hữu chí giao không cần hỏi nguyên do vẫn tự nguyện tin tưởng ủng hộ nàng.

Sống thêm một đời, chỉ vậy là đủ rồi!

Thế nhưng Khương Lê vừa lòng thỏa ý, còn trong lòng Phượng Phi Vũ lại đầy cảm giác khó chịu.

Chàng cũng nghe thấy lời đồn từ lâu, đêm qua còn cố ý làm bộ lơ đãng hỏi Khương Lê. Mặc dù nàng nói đó là lời đồn vô căn cứ, thế nhưng chàng vẫn chưa yên tâm, sợ tiểu trắc phi của mình bị mất mặt, cho nên hôm nay cố ý tới gặp Mộc Phong tiên sinh xác minh lại.

Rõ ràng hôm nay mình là người đầu tiên tới gặp Mộc Phong tiên sinh tìm hiểu tình hình. Cho dù Mộc Phong tiên sinh thực sự xóa tên Khương Lê, chàng cũng có biện pháp để tiên sinh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Kết quả chàng khổ tâm lại làm nền cho cho Qúy Bỉnh Lâm trăm dặm cầu thư, Đậu Tư Võ một cước đạp cửa chiếm hết nổi bật, cầu tiên sinh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Hiện tại nữ nhân của chàng mặc dù người ngồi bên cạnh, thế nhưng trên mặt biểu hiện cảm động lại không hề liên quan một chút nào tới chàng.

Phượng Phi Vũ lập tức cảm thấy trong n.g.ự.c có chút buồn bực, ngược lại đột nhiên hiểu được tâm trạng khi các nử tữ trong hậu cung tranh sủng.

Vốn bày ta tư thế gặp gỡ tốt đẹp nhất, lại bị tiện nhân khác tới chiếm tiên cơ, quả khiến cho người ta hận tới ngứa răng, chỉ muốn xé xác đối phương!

Bất quá Khương Lê cũng nghĩ tới tại sao Phượng Phi Vũ lại xuất hiện ở phủ của Mộc Phong tiên sinh. Trong lòng ngọt ngào, giơ tay ôm eo Phượng Phi Vũ, thơm một cái thật kêu vào gương mặt tuấn tú của chàng.

Lúc này tâm trạng buồn bực trong lòng Điện hạ mới hơi hòa hoãn một chút, chỉ nghiêm mặt nói:

- Ta đi lại trắc trở như vậy, mà chỉ thơm có một cái?

Khương Lê đỏ ửng mặt, vươn cổ nói nhỏ vào tai của chàng.

Mắt Phượng Phi Vũ tỏa sáng, tay ôm lấy éo nàng:

- Nếu đã nói như vậy, cần phải giữ lời, đêm nay bộ dáng này của nàng phải làm tới mấy lần đó.

Nhất thời, trong xe ngựa gió xuân kiều diễm vô hạn. Phượng Phi Vũ cũng mặc kệ Khương Lê đang mặc quan phục, ôm nàng  vào ngực, thơm liền mấy cái, ở trong xe ngựa, tiếng cười không ngừng vọng ra.

Có một người đang ẩn thân trong góc tối  gần đó, khi màn xe bị gió thổi bay lên, hắn nhìn thấy tình cảnh vui vẻ của hai người trong xe ngựa. nhất thời thân hình run lên, vết sẹo trên mặt cũng có chút vặn vẹo.

Đại hán đứng sau hắn thấy thế ngược lại lên tiếng nhắc nhở:

- Nhị điện hạ đã phân phó, ngài hiện tại không nên xuất hiện trước mặt mọi người, vẫn là trở về thôi, miễn có chuyện gì không hay phát sinh.

Người kia nghe vậy, trên mặt lộ ra nự cười dữ tợn —— đúng vậy, đối với thế nhân mà nói, hắn đã "chết" từ lâu rồi.

Nghe nói, người nhà trong kinh thành nghe tin hắn bị sơn phỉ đánh rơi xuống vách núi, đã sớm làm tang cho hắn. Mà nương tử Từ thị mới gả cho hắn, cũng nháo lên đòi về nhà mẹ đẻ, không muốn vì hắn mà thủ tiết cả đời.

Hết thảy những chuyện này đều do người trong xe ngựa ban tặng, nếu hắn không thể rửa nhục, thật sự là khó che được oán khí ngập trời khi đi một vòng qua quỷ môn quan!

Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi đè lại thân thể đang run rẩy, quay người đi theo đại hán kia biến mất dưới ánh tà dương..

Thái tử luôn không thích yến tiệc, lần này lại thiết yến mời khách, tổ chức trà yến náo nhiệt.

Liên quan tới lời đồn Khương chủ tư bị xóa tên, sau khi sư đồ hai người cùng nhau tiến vào phủ Thái tử, lập tức tự sụp đổ.

Mộc Phong tiên sinh, cùng ái đồ Khương Hòa Nhuận trước mặt mọi người cùng nhau hiến nghệ tấu cầm, một già một trẻ áo bào phiêu dật, cùng tấu một bài cao sơn lưu thủy, ngụ ý sâu xa.

Mộc Phong tiên sinh vốn chẳng mấy khi tán dương đệ tử, thế nhưng lần này lại không chút do dự nói với mọi người:

- Hòa Nhuận kỳ tài, có được hiền đồ như vậy, là may mắn của ta!