Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 23: Phương hướng mới



Editor: Fuurin
*Ed: Noel ai ở nhà giống mình thì điểm danh cái nào :))) Hôm nay mình ngồi nhà edit chương mới cho các bạn đây, coi như một món quà noel mình dành tặng cho các bạn độc giả yêu quý đã ủng hộ mình bấy lâu nhé <3 MERRY CHRISTMAS AND HAPPY NEW YEAR!!!!!!
Sở Sở lấy thức ăn ra khỏi hộp giữ ấm, dùng một cái đĩa khác úp lên trên cho khỏi bay nhiệt, cuối cùng vỗ tay hài lòng ngắm nhìn "tác phẩm" của bản thân, đang định ra ngoài thông báo cơm chín, thì quay lại đã thấy Phương Tử Văn đẩy cửa bước vào.
"Ấy, sao anh lại vào đây." Sở Sở kinh ngạc.
Phương Tử Văn mỉm cười, trong mắt mang theo nhu hòa, dường như con người lạnh lùng lúc nãy không hề tồn tại vậy, anh nói: "Tôi vào giúp cô bưng thức ăn."
Không biết vì sao, nhìn nụ cười dịu dàng của Phương Tử Văn, Sở Sở lại cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt, mặt cũng nóng lên, cô sửng sốt vài giây sau đó ra vẻ bình tĩnh, nói: "Vậy thì làm phiền anh rồi."
Phương Tử Văn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Sở Sở, ý cười càng đậm, sau đó anh thuần thục xắn tay áo, bưng hai đĩa thức ăn bước ra ngoài.
"Lâu lắm rồi tớ chưa được ăn thức ăn Sở Sở nấu, hôm nay nhất định phải ăn cho đã mới được." Tiếu Minh Dụ vừa dẹp cốc trên bàn vừa nói.
A Hắc và A Hồng nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy nguy cơ bị giành mất thức ăn là quá cao, âm thầm nghĩ nhất định phải nhanh tay nhanh miệng mới được.
Đột nhiên có tiếng "Leng keng " vang lên, ở cửa truyền đến giọng nói máy móc của chuông cảm ứng: "Thưa chủ nhân, ngài có khách, có muốn xem thông tin của khách và mở cửa không ạ."
Tiếu Minh Dụ nhanh chóng gọi với vào phòng khác: "Sở Sở ơi có khách." Chuông cửa cảm ứng chỉ có chủ nhà mới có thể tiến hành thao tác, những người khác muốn thao tác chỉ có thế nhờ chủ nhà cài đặt thêm vào quyền hạn mới được.
Sở Sở đang cùng Phương Tử Văn một trước một sau bưng đồ ăn ra phòng khác, nghe thấy tiếng hô lập tức đáp lại, rồi tăng nhanh bước chân.
Cô đặt đồ ăn trong tay lên bàn, sau đó lập tức đi đến cửa xem thông tin của khác đến nhà, thì ra là dì Trương và Nhiên Nhiên, Sở Sở nhanh chóng ra lệnh mở cửa.
"Chị Sở Sở!" Cửa vừa mở ra, cậu nhóc Nhiên Nhiên lập tức co cẳng chạy nhào vào trong lòng Sở Sở.
Sở Sở vuốt ve tóc tơ trên đầu, xoa xoa khuôn mặt tròn vo của cậu nhóc, nở nụ cười hỏi: "Nhiên Nhiên à, có nhớ chị không nào?"
"Có ạ! Nhiên Nhiên nhớ tới nỗi uống nước không vô luôn." Nhiên Nhiên gật đầu, sau đó thở dài như ông cụ non.
"Phụt." Sở Sở phì cười, đáng yêu quá cơ!
Sở Sở cười xong thì nắm tay đứa nhỏ, nhìn dì Trương tay xách theo một cái túi to bên cạnh, vội hỏi: "Dì Trương, mời dì vào trong nhà ngồi ạ."
Chờ tới khi Phương Tử Văn bưng lên đĩa thức ăn cuối cùng, A Hắc và A Hồng lập tức trèo xuống sô pha, mở cái đĩa đậy trên các đĩa thức ăn ra.
Sau khi được mở ra, mùi thơm của món ăn xộc ngay vào mũi, sắc trắng đỏ xanh đan xen tỏa ra mùi ớt đặc trưng của món khoai tây sợi xào chua cay, dưa leo tươi mát, củ cải kho thịt thơm mùi thịt kho...ánh mắt mọi người phát sáng hết cả lên .
Tiếu Minh Dụ nuốt nước bọt nhìn thức ăn trên bàn, nhưng trong lòng lại dâng lên nghi ngờ, Sở Sở lấy đâu ra tiền để mua những thứ này nhỉ? Nhưng mà mới có mấy ngày nghỉ thôi, trình độ nấu ăn của cậu ấy quả thực tăng vọt chóng mặt luôn. Dứt bỏ nghi ngờ trong lòng, cô lập tức đứng lên, nói: "Để tôi đi xới cơm, mọi người..." Còn chưa nói xong thì đã bị Sở Sở vừa từ bên ngoài vào ngắt lời: "Không cần, không cần đâu, cậu cứ ngồi đi Minh Dụ, để tớ làm được rồi." Sau đó cô xoay người nói với dì Trương: "Dì, dì ở lại ăn cơm với bọn cháu luôn đi ạ."
Dì Trương nhìn vào là biết Sở Sở đang phải tiếp khách, xem ra là bà đến không đúng lúc rồi, vội khoát tay hơn nữa ra hiệu cho Sở Sở đi ra ngoài cửa, nói: "Không, không, hai người dì đã ăn rồi, mọi người cứ ăn đi nhé."
Sở Sở hiểu ý, dắt tay Nhiên Nhiên đi tới cạnh dì Trương, dì nhỏ giọng nói: "Hôm nay dì tới là để đưa cho con mấy thứ kia."
Sở Sở vừa nghe lập tức hiểu ngay mấy thứ đồ dì Trương nói chính là những vật mà trước đây cô dùng để thế chấp lúc vay tiền của Triệu phu nhân, cô cảm động nói với dì Trương: "Chuyện này thật sự đã làm phiền dì quá ạ." Thật sự thì Sở Sở vốn không nhớ gì về những thứ này, có lấy lại được hay không đối với cô cũng không quá quan trọng, nhưng nếu không lấy lại chúng, thì sâu trong nội tâm cô sẽ luôn cảm thấy rất có lỗi với nguyên chủ của thân thể này, bây giờ cuối cùng đã lấy lại được, rốt cuộc cô đã có thể yên tâm.
Dì Trương nhìn khuôn mặt cảm kích của Sở Sở, cười nói: "Chuyện có bao nhiêu đâu mà, cháu đừng quá để bụng làm gì." Nói xong dì Trương đưa gói to trong tay cho Sở Sở.
Sở Sở dè dặt cẩn trọng tiếp nhận gói to.
Sau khi giao phó xong mọi chuyện, dì Trương liền dắt theo Nhiên Nhiên lưu luyến không rời đi về.
Nhìn bóng dáng dần khuất xa của dì Trương, Sở Sở âm thầm tự nhủ, dù sao đi nữa thì dì Trương đã giúp bản thân rất nhiều, về sau nếu có cơ hội nhất định phải báo đáp dì ấy thật tốt mới được.
Người trong phòng khách đã sắp chờ cơm hết nổi, nhưng vì e ngại Phương Tử Văn, nên tất cả đều chưa dám động đũa.
Lúc Sở Sở cầm theo đồ tiến vào phòng khách, chỉ thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, cô sửng sốt, có chuyện gì thế này?
A Hồng nhìn Sở Sở, nói một cách ai oán: "Chị Sở Sở, chị không thể nhanh chút được sao, em sắp chết đói tới nơi rồi ấy."
Ơ hay ~ hồi nãy chẳng phải đã ăn tới vài miếng bánh ngọt rồi sao? Mới có bao lâu đâu chứ. Sở Sở thầm châm chọc.
Cô vừa ngồi xuống, mọi người vốn kiềm chế đã lâu lập tức ào ào gắp thức ăn vào trong chén, cúi đầu cúi cổ ăn, ngay cả người tao nhã như Phương Tử Văn cũng không ngoại lệ.
Phòng khác nhất thời trở nên im lặng, ngoài tiếng bát đũa lanh canh và tiếng mọi người nhai nuốt thức ăn ra, thì không còn bất kì tiếng động nào khác.
So với tướng ăn lang thôn hổ yết của mọi người, thì Sở Sở có vẻ nhã nhặn hơn nhiều.
Cũng vì người tương đối đông, hơn nữa đừng nhìn hai đứa nhỏ A Hắc và A Hồng còn nhỏ mà lầm, sức ăn của hai đứa nó không hề kém người lớn là bao đâu. Vì thế mỗi món Sở Sở đều làm với lượng khá nhiều. Nhưng cũng không thể trụ nổi tốc độ ăn của mọi người.
Sau nửa giờ, mọi người thỏa mãn ôm bụng ngồi trên sô pha tiêu cơm.
"Sở Sở, mấy món này tên là gì thế? Từ trước tới giờ tớ chưa bao giờ được ăn cái gì ngon như vậy hết luôn đó." Tiếu Minh Dụ vừa nói vừa nhớ lại, mấy món đó ăn vào thật sự ngon đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi.
A Hắc và A Hồng ngồi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, rõ ràng là vô cùng đồng ý với ý kiến của Tiếu Minh Dụ.
"Khoai tây xào chua cay, dưa leo trộn, củ cải hầm thịt, và cả nấm rơm xào thịt nữa, đều là các món ăn gia đình mà thôi." Sở Sở bưng vài cốc nước đặt trước mặt mọi người, từ trước đến nay cô luôn thiên về nghiên cứu các món ngon bình dân --- cái gọi là món ngon bình dân chính là những món ăn rất phổ biến ở chợ, trên cơ bản thì ai cũng thích ăn. Hơn nữa trải qua nhiều năm nghiên cứu và nấu nướng, cô cũng coi như nắm chắc về phương diện này, có điều chán một cái là ở đây nấu ăn phải dùng đến tinh thần lực, cho dù trong tay có không gian, nhưng muốn không dùng tinh thần lực để nấu thì cũng không có khả năng.
Nhưng mà Sở Sở nghĩ lại, vì sao cứ nhất định phải dùng tinh thần lực mới nấu được chứ?! Những thứ trong không gian thì không cần phải dùng tinh thần lực mà! Vậy thì cô hoàn toàn có thể nỗ lực theo hướng nấu nướng mà không sử dụng tinh thần lực chứ nhỉ! Ánh mắt Sở Sở ngày càng sáng, tựa như một kẻ lạc đường đã lâu bây giờ tìm về được phương hướng chính xác, những mê mang đã trôi qua, hy vọng mới một lần nữa tỏa sáng. Nhưng để có thể thực hiện được điều này, cô còn phải đi một quãng đường dài, không cần nói tới cái khác, dù chỉ là một ít gia vị trong phòng bếp, cũng cần cô sau này từ từ chế tạo, haiz, cứ từ từ vậy, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi!
"Về sau tớ phải thường xuyên đến đây ăn ké mới được." Tiếu Minh Dụ quyết đoán nói, "Sở Sở, với trình độ hiện tại của cậu, muốn thi đậu đầu bếp sơ cấp là không thành vấn đề rồi."
Sở Sở nghe được thì trong lòng rất vui sướng, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Tớ sẽ cố gắng hơn nữa."
Tiếu Minh Dụ nghiêm túc nói: "Tớ nói thật đấy, món ăn cậu làm ngon hơn bất kỳ ai trong khóa chúng ta nấu luôn ấy."
Lúc này, Phương Tử Văn vẫn im lặng từ nãy đến giờ cũng nghiêm túc mở miệng: "Đích thực là rất ngon."
Nhìn khuôn mặt ấy của Phương Tử Văn, mặt Sở Sở âm thầm đỏ ửng.
Tiếu Minh Dụ híp mắt nhìn ban thân mình và Phương Tử Văn trước mặt, càng chắc chắn suy nghĩ hồi nãy của bản thân.
Sau khi tiễn bước Phương Tử Văn và những người khác, cuối cùng Sở sở cũng được thoải mái ngồi xuống, dù bận rộn cả buổi sáng, thế mà Sở Sở lại không hề cảm thấy mệt, ngược lại còn hơi hơi hưng phấn, tưởng tượng đến tương lai không còn phải dùng tinh thần lực cũng có thể làm ra món ngon, Sở Sở giống như được uống thuốc tăng lực vậy.
----- Hết chương 23 -----