Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em

Chương 10: Lão đại, ngại gì va chạm



Vũ trường Ngũ Linh...

Giữa không gian tràn ngập những ánh đèn led, mùi rượu lẫn thuốc lá, và những nàng hot girl đang đắm mình vào tiếng nhạc sôi động, họ nhảy những vũ điệu khiêu gợi khiến đàn ông thèm thuồng khi nhìn vào ba vòng nóng bỏng kia.

Vũ trường là nơi hội tụ những tay ăn chơi, thích bung xõa bản thân hết mình vào những cuộc vui chốn xa xỉ, dễ dàng sa đọa vào hàng cấm.

Lúc này, một người đàn ông ăn mặc thời trang theo phong cách bụi bặm, sau khi nhắm được một nhóm nam nữ đang vui chơi trong góc khá khuất, thì hắn ta đã bước về phía họ. Dọc đường đi vẫn không quên đảo mắt nhìn xung quanh.

Khi đã đến gần con mồi, hắn liền ghé sát vào tai một tên thiếu gia giàu có trong nhóm, rồi nói:

"Chú có hàng, bọn mày có muốn thử không?"

Nghe xong lời đề nghị, tên thiếu gia liền hứng thú, bắt chuyện lại ngay:

"Ở đây cũng có hàng à? Sao nhiều lần tôi thăm hỏi mà không có?"

"Trước thì không, nhưng bây giờ có rồi. Sao, có muốn thử không? Chú để giá rẻ cho bọn mày hít thử, ngon thì muốn bao nhiêu cũng có."

"Được, vậy cho bọn này ba viên thử trước đã."

Một màn giao dịch chất kích thích đã được diễn ra thành công trong chớp mắt.



Lúc này, sau khi nhìn ngó xung quanh, thấy không có gì bất ổn thì hắn ta mới lấy trong túi ra một túi zip nhỏ chừng bằng ba ngón tay. Nhưng còn chưa kịp giao vào tay tên thiếu gia kia, thì hắn đã thấy một nhóm người mặc vest đen đi tới, nên lập tức cất lại món đồ vừa lấy ra, sau đó đứng dậy, nhanh chóng bỏ đi. Nhưng kết quả vẫn không thể thoát khỏi họng súng của người đàn ông dẫn đầu trong nhóm người mặc vest đen kia.

Nhận thấy họng súng đen ngòm đang yên vị sau sống lưng mà hắn ta nhất thời bất động, mặt mày biến sắc, hiển nhiên là đã sợ.

Nhưng vì đây là chỗ làm ăn của ông chủ nên Thiết Cảnh Ưng cũng rất chi là nhẹ nhàng, cậu ta chỉ vừa khống chế đối phương bằng khẩu súng lục trong tay, vừa tiến tới nói khẽ vào tai hắn ta:

"Lão đại tao muốn gặp mày."

Nói rồi, Thiết Cảnh Ưng đã áp giải hắn lên lầu mà chẳng hề làm ảnh hưởng đến cuộc vui của mọi người.

Cùng lúc này tại phòng VIP số 39, Huyết Ảnh Long đang thong thả ngồi thưởng rượu cùng Cố Dĩnh Ti, thì lại bị làm phiền bởi người đàn ông vừa được Thiết Cảnh Ưng ném vào bằng một cú đạp, hắn ta ngã sõng soài dưới sàn nhà lạnh lẽo, trước mắt hai người đàn ông quyền lực.

Bị phá vỡ bầu không khí nhàn nhã hiếm có cùng người bạn tốt, Cố Dĩnh Ti liền nổi cơn cáu kỉnh với đàn em của mình bằng cái nhíu mày và một câu hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Em tóm được thằng này đang giao hàng cấm trong vũ trường của chúng ta, nên áp giải lên đây cho Lão đại và anh hai xử lý."

Thiết Cảnh Ưng nhanh nhẹn thông báo, sau đó Cố Dĩnh Ti liền tiếp lời:

"Thế đã hỏi ra là thằng chó nào đứng sau sai khiến chưa?"

"Dạ gấp quá nên em chưa kịp hỏi."

"Vậy thì còn đứng đực mặt ra đó làm gì? Vào việc với nó ngay đi thằng não úng."

Cố Dĩnh Ti không tiếc lời mắng chửi đàn em của mình. Vậy mới giúp Thiết Cảnh Ưng nhớ ra chuyện cần làm.

Cậu ta bước tới chỗ người đàn ông, dùng súng buộc khẩu cung đối phương, rồi gằng giọng hỏi:



"Nói, ai sai mày tới đây giao hàng cấm?"

"Dạ xin đại ca tha mạng, thằng em này lỡ ngu dại muốn kiếm chút tiền nên mới cả gan tới địa bàn của đại ca làm càng chứ đâu có ai sai khiến."

Trong khi ai cũng cho rằng hắn ta cứng đầu không chịu khai, thì lúc này lại quỳ lạy van xin, cầu được tha mạng, khiến Cố Dĩnh Ti càng bực.

Anh ta ghét nhất là hạng người dài dòng nên liền tiến tới giật lấy khẩu súng trong tay Thiết Cảnh Ưng, trực tiếp lên nòng rồi mới nhắm vào thái dương hắn ta, cáu kỉnh nói:

"Bớt xạo đi thằng nhóc, những thằng cóc ổi mía ghim chả có thằng nào dám tới địa bàn của Lão đại làm càn hết. Ở cái thành phố này, ai mà không biết Vũ trường Ngũ Linh, bốn số 9, hay những địa bàn lân cận thuộc Càn Long không tàng trữ chất kích thích. Bây giờ, tao cho mày một phút để khai ra kẻ đứng sau, trước khi tao mất kiên nhẫn."

"Dạ em thề là em nói thật mà, không có ai sai khiến em hết, tự em muốn kiếm chút tiền thỏa mãn thói cờ bạc, cho nên mới..."

*Đoàng.

Hắn nói còn chưa xong thì vùng cổ đã bị một viên đạn bắn xuyên. Chứng kiến một người đang sống sờ sờ ra đó lại bất ngờ bị xử chết ngay trước mắt chỉ trong một giây ngắn ngủi, khiến tất cả những tên đàn em có mặt đều kiêng dè, đến Cố Dĩnh Ti cũng không khỏi giật mình nhìn sang người đàn ông đeo mặt nạ đang ung dung ngồi bên sofa, anh ngây ngô hỏi:

"Còn chưa hỏi xong mà?"

"Nếu nó sợ chết thì đã khai ngay từ đầu. Mà người ta không sợ chết còn hà tất phải hỏi dài dòng."

Một màn đáp trả lạnh lùng, hết sức điềm nhiên của Huyết Ảnh Long lại làm mọi người lạnh sống lưng. Cố Dĩnh Ti cũng chỉ biết giơ tay lên xin bái phục.

Lúc này, Huyết Ảnh Long lại nâng cao giọng, nói:

"Từ giờ về sau, cứ có kẻ nào tới sinh chuyện mà rượu mời không uống, thích uống rượu phạt thì cứ một phát súng tiễn thẳng về trời. Đừng dài dòng, kẻ thù thật sự đứng sau sẽ không sợ."

Bao năm qua, Huyết Ảnh Long vẫn hành động một cách dứt khoát tới mức Cố Dĩnh Ti cũng phải lắc đầu trước sự máu lạnh của người anh em này.

"Xử lí cái xác này đi."



Cục diện đã vậy, người cũng đã chết, Cố Dĩnh Ti chỉ còn biết ra lệnh cho đàn em xử lí thi thể kẻ vừa nhận án tử kia, rồi quay lại chỗ ngồi, sau đó tiếp tục quay lại vấn đề đang nói dở dang trước đó.

"Lão Hổ vừa ra tù, kiểu gì lão cũng sẽ xưng vương xưng bá như trước, bên chúng ta khó mà tránh khỏi va chạm, dù sao những quán bar bên khu B trước kia đều là địa bàn của lão, nay nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, thì e là lão khó lòng chịu nhún nhường."

"Đến thì đón, ngại gì va chạm."

Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên điềm đạm, không e ngại cũng chẳng lo sợ, chỉ ngồi đó vắt chéo chân, nhâm nhi rượu.

Sau khi uống hết thêm một ly thì anh ta mới nói tiếp:

"Những tên tôm tép đó, cậu căn bản không cần quan tâm tới. Lo sắp xếp chuyến hàng bên Ma Cau cho chu toàn, dạo này bọn chó săn tuần tra gắt gao lắm đấy."

Nói xong, Huyết Ảnh Long mới đứng dậy, anh vừa quay lưng đi thì đã nghe Cố Dĩnh Ti hỏi:

"Này, lô hàng vừa về còn đang chờ cậu kiểm tra kìa, giờ định đi đâu vậy?"

"Về nhà."

Lạnh nhạt bỏ lại hai từ, Huyết Ảnh Long liền thong dong rời đi, để lại Cố Dĩnh Ti ngơ ngác nhìn theo, sau chỉ có thể tự hỏi bản thân:

"Ở nhà có gì hay mà dạo này cứ sơ hở là cậu ta về nhà vậy nhờ?"