Sau màn một cảnh một, cùng nhau lăn xả trên giường. Châu Tử Du tuyệt nhiên không còn chút sức lực nào.
Cô cứ như cá con mắc cạn đang thở thoi thóp giữa trời trưa nắng, mồ hôi làm ướt đẫm vầng trán nhỏ, gương măt mệt mỏi với đôi gò má ửng hồng, nhìn thoáng qua cũng đủ biết cô đã mệt đến nhường nào.
Cũng nhờ vậy mà dù cho tâm tình sung sức của người đàn ông vẫn chưa hạ nhiệt, kể cả thứ dị vật nam tính kia cũng chưa chịu thỏa mãn thì, Huyết Ảnh Long vẫn phải dằn xuống.
Anh âu yếm ôm cô gái của mình từ phía sau, lần đầu tiên mở lời ngọt ngào:
"Mệt lắm à?"
Châu Tử Du chỉ gật đầu, chứ cũng không thể cất lời, vì cô bây giờ chỉ muốn chìm vào giấc ngủ mà thôi.
"Anh bế em đi tắm nhá!"
"Để vậy ngủ luôn được không? Sáng mai rồi tắm cũng không có muộn."
"Thế anh lại có biệt danh mới cho em rồi."
Nghe Huyết Ảnh Long nói, mà Châu Tử Du liền cau mày:
"Biệt danh gì cơ?"
"Heo lười. Vì từ ngày vào đây tới bây giờ, có khi nào em chịu khuất phục trước bất cứ điều gì. Giờ nghĩ lại mới biết hóa ra là do em lười biếng."
"Chẳng qua em ghét anh thôi. Người gì mà lạc hậu, khó hầu hạ, nên em mới ngang ngạnh vậy cho anh biết mặt."
Châu Tử Du không ngại đáp trả thẳng thắn, khiến Huyết Ảnh Long méo mặt. Vì lần đầu tiên có người bảo ghét anh, còn muốn đối đầu cho anh biết mặt.
Quả là nữ nhân có lá gan to bằng trời. Ấy vậy mà ai kia cũng chỉ cười, vì yêu rồi, nên chỉ có cưng chiều chứ không tranh biện hơn thua, anh lại hỏi:
"Thế nếu yêu rồi thì Thiếu phu nhân sẽ cư xử thế nào?"
"Thì lo lắng cho chồng con, chăm sóc nhà cửa, cơm canh no đủ mỗi ngày ba cử. Em vẫn biết điều chứ không có ngang như cua giống anh đâu."
Châu Tử Du vẫn miệt mài nhắm mắt, anh hỏi câu nào, cô đáp câu đó, cuối cùng Huyết Ảnh Long là người chịu thua trước.
Anh cười trừ, rồi nói:
"Tóm lại là vẫn phải đi tắm. Ngủ với anh, thì phải sạch sẽ, thơm tho."
Nghe xong câu nói của Huyết Ảnh Long, Châu Tử Du liền mở mắt, quay người qua nhìn anh, bất mãn nói:
"Hơ, thân xác này của em trước khi tới đây đã tắm rửa rất sạch rồi, bây giờ cả người em đầy mồ hôi là do anh vấy bẩn cả đấy nhá!"
"Chính vì bẩn nên mới cần đi tắm."
Thản nhiên nói xong, Huyết Ảnh Long không do dự thêm mà lập tức bế người con gái đanh đá ấy đi thẳng vào phòng tắm.
Anh đặt cô vào bồn tắm, rồi mở vòi sen, để nước ấm từ trên dội xuống thân hình trắng noãn của người phụ nữ.
Bên ngoài gió thổi heo mây, bên trong tiếng nước chảy rì rào. Bảo là tắm, nhưng chẳng ai biết còn có chuyện mờ ám nào khác nữa hay không.
................
Sáng hôm sau...
Hôm nay trong phòng của Châu Tử Du có thêm một nhân vật lạ đang nằm bên cạnh, ôm cô vào lòng.
Sở dĩ tối qua lúc hành sự tại phòng của Huyết Ảnh Long, nhưng tới sáng thì cả hai lại nằm trong phòng Châu Tử Du là vì drap giường ở phòng bên kia đã bị bẩn. Người đàn ông "tài giỏi" ấy lại không biết thay nên anh đã mang cô trở về phòng bên đây, rồi sau đó mới ôm nhau ngủ tới tận 10 giờ sáng.
Lúc này, người thức giấc sớm nhất là Châu Tử Du. Vừa chớp mắt, động mở mi tâm thì cô đã cảm nhận được có gì đó lạ lạ bên cạnh, nên liền nghiêng đầu nhìn sang.
Bấy giờ cô mới biết, hóa ra cái cảm giác lạ kia là do cơ thể bé nhỏ của cô đang nằm gọn trong lòng một người đàn ông.
Huyết Ảnh Long vẫn đang ngủ, nhìn khuôn mặt ưu tú của anh lúc say giấc thế này trông thật ôn nhu, và cũng chính vẻ đẹp đó đã khiến cô đem lòng yêu anh.
Đúng là mọi sự trên đời, đều không nằm trong tầm kiểm soát của chính mình.
"Nhan sắc này mà bị bào mòn là do em cả đấy, Châu Tử Du."
Bỗng dưng Huyết Ảnh Long bất ngờ lên tiếng, mà mắt thì vẫn đang nhắm, khiến Châu Tử Du giật mình, ngây ngô hỏi ngay:
"Sao anh biết em đang nhìn anh?"
"Anh có con mắt thứ ba là để giám sát em mà."
"Hưh, lại bóc phét."
Châu Tử Du bĩu môi. Sau đó vừa nhổm người định ngồi dậy thì lại bị người đàn ông ấy kéo ngược trở xuống, ngang ngược đem cô nhét vào trong vòng tay to chắc.
"Định đi đâu hửm?"
"Dậy nấu bữa sáng."
"Trưa rồi cô ơi."
"Sao cơ? Trưa luôn rồi hả?"
Châu Tử Du vừa ngạc nhiên vừa ngây ngô, sau đó với tay lấy điều khiển trên đầu tủ cạnh giường, ấn nút mở rèm cửa ra thì cô mới tin là trời đã trưa, vì bên ngoài ánh nắng đã gắt gao chói lóa cả mắt.
"Tin chưa?"
"18 năm qua, đây lần đầu tiên em ngủ tới tận trưa thế này. Tất cả đều tại anh, hại em cả đêm mất ngủ."
Châu Tử Du trưng ra khuôn mặt bất mãn vô cùng. Sau đó lại bắt đầu ngọ nguậy không chịu nằm yên, làm ai kia thoáng chau mày, liền buông lời phàn nàn:
"Anh nhớ em là heo lười chứ đâu phải con sâu mập ú đâu mà cứ uốn éo không yên vậy?"
"Hơ, anh ôm em chặt quá nên khó chịu đây nè. Có anh mới là con heo biến thái á."
Nghe xong, cô nàng liền ngẩng mặt lên nhìn anh, phồng má đôi co, thế là Huyết Ảnh Long lại cười, sau đó đột ngột chuyển chủ đề.
"Chúng ta chung nhà bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng, mà sao tự nhiên anh hỏi vậy?"
"Thế chắc em chưa nhớ ba mẹ đâu nhỉ?"
"Ai ai ai bảo không nhớ hả? Xa ba mẹ có một ngày là em nhớ phát khóc rồi."
"Vậy hôm nay cho em về thăm ba mẹ."
Huyết Ảnh Long vừa nói dứt câu, nét mặt của Châu Tử Du đã vô cùng ngạc nhiên, sâu trong đôi mắt tràn ngập ý vui mừng, cô lập tức hào hứng hỏi lại:
"Anh nói thật hả?"
"Gạt em làm gì. Giờ dậy vệ sinh cá nhân đi, rồi xuống phòng khách chọn đồ."
"Đồ? Đồ gì vậy anh?"
"Quần áo, trang sức."
"Em có nhiều quần áo lắm rồi, vả lại chỉ về nhà mẹ thôi mà, đâu có cần sửa soạn chi cho cầu kì."
Thời buổi đồng tiền là vạn nhất này, hiếm thấy có cô gái nào từ chối quần áo hàng hiệu và trang sức đắt tiền.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đơn thuần của Châu Tử Du thì Huyết Ảnh Long không thể nào nghĩ xấu về cô được.
Anh nhìn cô trìu mến, môi khẽ cười, rồi kiêu ngạo cất lời:
"Vợ của Huyết Ảnh Long này đâu thể nào ra ngoài với dáng vẻ xề xòa. Về nhà mẹ ruột thì càng phải chỉn chu hơn, để họ thấy ở đây em không thiệt thòi, về sau có thể an tâm giao em cho anh rồi."
"À...Anh nói cũng đúng, vậy em nghe theo ý anh!"
Châu Tử Du gật gù đồng ý, trên môi từ nãy giờ luôn là nụ cười rạng rỡ nhất.
Lúc này, nét mặt của người đàn ông tuyệt nhiên đắc ý, rồi anh lại hỏi:
"Bây giờ thấy anh thế nào? Có còn ghét nữa không?"
"Giờ anh dễ thương rồi, Du Du không ghét Long ca nữa."
"Gì mà Long ca?" Huyết Ảnh Long chau mày, ý tứ là không hài lòng với hai từ "Long ca" vừa rồi của cô.