Bấy giờ, nét mặt của Châu Lam Vũ đã lộ rõ sự khó nói, khi những chuyện bản thân sắp đề cập thật sự rất quá đáng.
Nhưng một khi đã muốn, thì Châu Lam Vũ cô dù có thế nào cũng phải thực hiện.
Trầm ngâm một chút, Châu Lam Vũ mới khẽ hỏi:
“Du Du này, em có yêu chồng của em không?”
“Sao tự nhiên chị lại hỏi vậy?”
Châu Tử Du hơi cười khi nghe thấy câu hỏi của Châu Lam Vũ, vì đã khiến cô bất ngờ.
Lúc này, Châu Lam Vũ cũng đang cười gượng gạo một chút, rồi mới trả lời:
“Thì chị muốn biết nhiều hơn về tình cảm của hai người bọn em thôi. Tại chị nghĩ bên nhau mới hơn một tháng, chắc tình cảm cũng không phát triển nhanh đến mức sâu nặng đâu đúng không?”
Châu Lam Vũ càng nói, Châu Tử Du càng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng vì là chị hai mình quan tâm nên cô vẫn thân thiện tỏ bày:
“Thật ra bọn em chỉ mới nhận ra bản thân có tình cảm với đối phương dạo gần đây thôi. Nhưng em biết, trái tim em kể từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy thì nó đã bị rung động trước, chỉ là em không muốn bày tỏ ra mà thôi. Em đợi anh ấy nói yêu em trước, đó là đêm bọn em đã “gần gũi” bên nhau.”
Nghe xong, nét mặt của Châu Lam Vũ càng trở nên trầm sắc. Dù đã cố gượng nhưng trên môi tuyệt nhiên không thể hiện lên nụ cười.
Khi thấy Châu Lam Vũ như vậy. Châu Tử Du liền dò hỏi:
“Chị hai, chị sao vậy? Hình như chị có tâm sự gì đúng không?”
Lúc này, Châu Lam Vũ đang nhìn thẳng vào mặt cô em gái của mình, sau một lúc lâu, cô ta mới nghiêm túc cất lời:
“Nếu chị nói, chị cũng thích chồng em ngay từ cái nhìn đầu tiên thì sao?”
Châu Tử Du lập tức sững người khi nghe xong những gì Châu Lam Vũ vừa nói.
Cô đang không hiểu chuyện gì, khi chị của mình, lại thẳng thừng nói thích chồng của mình ngay trước mặt mình. Trong khi trước đó, chính chị ta là người đã từ chối mối hôn ước này.
"Chị hai, chị đang nói đùa với em đúng không? Chị còn chưa nhìn thấy mặt chồng em lần nào mà…
Nghĩ một lúc cũng không thể hiểu, nên Châu Tử Du đã cười vì cho rằng Châu Lam Vũ đang nói đùa, nhưng cô ta thì vẫn cực kì nghiêm túc:
“Chị không đùa. Ngay từ khi nhìn thấy chồng em qua bức ảnh, thì trái tim của chị đã đập điên loạn. Chị yêu anh ấy, yêu từ cái nhìn đầu tiên em à.”
Trời không mưa, nhưng sao bên tai Châu Tử Du như lại có sấm sét rền vang thế này?
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với chị em cô? Châu Lam Vũ thật sự đang muốn làm gì chứ?
Ngay lúc này, Châu Tử Du đã không thể nào vui vẻ được nữa. Lần đầu tiên cô cảm thấy khó chịu với người chị song sinh, ruột thịt khắng khít của mình thế này.
Cô nghiêm giọng cất lên câu hỏi:
“Chị biết chị đang nói gì không Lam Vũ?”
“Đương nhiên chị hiểu rất rõ những gì mình vừa nói. Thậm chí chị muốn chúng ta hoán đổi lại một lần nữa. Vì thật ra mối hôn sự đó, ngay từ đầu được sắp xếp cho chị chứ không phải em.”
*Chát.
“Châu Lam Vũ, chị bị điên rồi. Chị nói những lời đó mà không cảm thấy ngượng miệng sao?”
Châu Lam Vũ vừa dứt lời thì một cái tát đã giáng thẳng vào mặt cô ta, còn có cả những lời chất vấn kia của Châu Tử Du đã khiến cô ta phải câm nín.
“Cách đây không bao lâu, chính ai đã đến tìm em than khóc kể khổ, bảo rằng không muốn lấy Huyết Ảnh Long làm chồng? Chính ai đã nói thà tự sát cũng không muốn gả vào Huyết gia, chị đã lấy tính mạng ra đe dọa ba mẹ. Em vì thương chị, thương cho ba mẹ nên mới chấp nhận hoán đổi, thay chị gả đi chứ em không hề giành giật với chị.”
“Vậy thì bây giờ em trả lại tất cả cho chị đi. Vị trí Thiếu phu nhân của Huyết gia căn bản không thuộc về em, điều đó em thừa biết mà.”
Châu Lam Vũ vẫn chấp mê bất ngộ, càng nói càng đánh mất liêm sỉ của chính mình. Lần này đã khiến Châu Tử Du không còn gì để nói.
Bao năm qua, bất cứ thứ gì cô cũng có thể nhường cho chị của mình. Kể cả là món đồ cô yêu thích nhất. Nhưng chưa có lần nào Châu Lam Vũ biết trân trọng quá lâu.
Cái gì cô cũng có thể nhường, nhưng người đàn ông của mình thì không thể.
Quyết định đã quá rõ, Châu Tử Du cũng không ngại gì mà nói thẳng:
“Dù trước đây hôn ước được sắp đặt là chị. Nhưng người gả đi là em. Nên hiện tại, anh ấy là chồng của em. Chị nên gọi anh ấy một tiếng em rể cho đúng vai vế. Em không muốn vì một người đàn ông mà chị em chúng ta bất hòa.”
Dứt khoát nói xong, Châu Tử Du liền bước xuống giường, cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ. Để lại một mình Châu Lam Vũ bực tức, trơ mắt nhìn theo.
Cô ta đưa tay chạm vào gò má vừa bị tát.
Cảm nhận cơn đau này mà trong lòng càng trỗi dậy căm hận. Từ trước tới nay, Châu Tử Du luôn nhường cô một bước, nhưng hiện tại khi đứng trước một người đàn ông thì cô ấy lại kích động tới mức ra tay đánh chị ruột của mình.
Âu cũng là do Châu Lam Vũ quá đáng trước. Nhưng liệu rằng, cô ta có thể dễ dàng bỏ qua sự ủy khuất và những mong muốn của mình hay không?
- ---------------
Thời gian chầm chậm trôi qua, mà đêm đã nhanh chóng chìm vào sự tĩnh lặng.
Lúc này, Châu Tử Du đang nằm trong phòng nhắn tin với Huyết Ảnh Long, thì Châu Lam Vũ lại lần nữa mở cửa bước vào, trên tay cô còn mang theo ly nước cam.
Thấy vậy, Châu Tử Du cũng tắt điện thoại, rồi ngồi dậy. Khi đó, Châu Lam Vũ đã tới gần cô, sau vài giây mới lên tiếng:
“Chị xin lỗi, thật ra không hiểu sao lúc đó chị lại có thể nói ra những lời như vậy. Du Du à, em tha lỗi cho chị nha? Bây giờ chị đã nghĩ thông suốt rồi, cũng không còn suy nghĩ gì khác với em rể nữa.”
Nghe xong những lời đó, thì Châu Tử Du nào còn một chút giận hờn hay bất mãn nào nữa. Cô đã với tới nắm lấy bàn tay của Châu Lam Vũ, níu cô cùng ngồi xuống giường với mình, sau đó còn chạm vào gò má của cô ấy, rồi mới nói:
“Em cũng có lỗi mà, lẽ ra em không nên tức giận mà đánh chị. Chị hai tha lỗi cho em nha?”
“Vậy chúng ta hòa nhau nhé!”
Ngay sau đó, cả hai chị em đều mỉm cười. Có lẽ là mọi hiềm khích đã được xóa bỏ, khi bấy giờ họ đã ôm nhau thắm thiết.
*Ting.
Lúc này, điện thoại của Châu Tử Du có tin nhắn tới nên cô đã quay lại lấy điện thoại mở tin nhắn ra xem.
[Em chơi với ba mẹ vui không?]
[Dạ có, nhưng nghe em bảo sáng mai về thì ai cũng buồn hết trơn.]
“Là em rể gửi tin nhắn à?”
“Dạ, anh ấy hỏi em ở chơi với ba mẹ có vui không.”
“Vậy à! Mà em uống nước cam đi, mẹ bảo chị mang lên cho em á.”
“Em cảm ơn chị hai!”
Châu Tử Du vui vẻ nhận lấy ly nước cam, sau đó cô uống ừng ực một hơi cạn hết cả ly trong sự vui vẻ, vì đó là nước cam mẹ làm mà.
Cứ thế mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, hai chị em vẫn vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Cho tới một lúc sau, Châu Tử Du chợt cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nên cứ ngáp ngắn ngáp dài mãi thôi.
“Em buồn ngủ rồi à?”
“Dạ, tự nhiên buồn ngủ quá chừng.”
“Vậy em nằm xuống ngủ đi, để chị tắt đèn rồi về phòng luôn, chị cũng thấy buồn ngủ rồi.”