Sau khi uống ly nước cam từ tay Châu Lam Vũ mang vào không bao lâu, Châu Tử Du đã bị cơn buồn ngủ bất chợt đánh úp.
Không ai có thể biết rằng, trong ly nước đó có vấn đề gì hay không, ngoại trừ Châu Lam Vũ.
Cô ta bảo rằng tắt đèn xong sẽ trở về phòng của mình, mà thật chất đèn đã tắt lâu, nhưng người thiếu nữ ấy căn bản chưa hề rời đi.
“Du Du, em ngủ rồi à?”
Sau một vài phút lẳng lặng đứng nhìn, Châu Lam Vũ đã cất giọng thăm dò, đến khi thấy Châu Tử Du không chút phản ứng nào thì cô ta mới bước tới gần giường ngủ.
*Ting.
Đúng lúc này, điện thoại của cô chợt có tin nhắn tới, vô tình lại lọt vào tầm mắt Châu Lam Vũ, với nội dung như sau:
[Vừa rồi anh bận chút việc nên không thấy tin nhắn của em. Nếu không nỡ xa ba mẹ sớm thì cứ ở lại thêm một ngày mai, chiều anh tới đón.]
Châu Lam Vũ trầm ngâm nhìn đoạn tin nhắn ấy khá lâu rồi trên môi mới chợt xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Sau đó cô ta cầm điện thoại của Châu Tử Du lên, vì không cài mật khẩu nên rất nhanh sau Châu Lam Vũ đã vào mục tin nhắn, thao tác phím, soạn tin trả lời lại Huyết Ảnh Long.
[Dạ! Giờ em ngủ đây, anh bận thì cứ giải quyết công việc đi. Không cần trả lời lại tin nhắn này của em đâu! Yêu anh!]
Thao tác phím gửi xong, Châu Lam Vũ nhanh chóng xóa mất hai tin nhắn gần đây nhất, rồi đặt điện thoại trở về vị trí cũ.
Bấy giờ, ánh mắt đong đầy sự đố kỵ và ganh ghét của cô ta đang hướng trọn về phía Châu Tử Du, trên môi còn khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười thâm độc.
“Xin lỗi em, vì cái gì chị không có được, thì em cũng đừng hòng được có.”
Một câu nói vạch rõ sự ghen ăn tức ở được thầm nhủ trong lòng Châu Lam Vũ. Ngay sau đó, cô ta cầm lấy cánh tay đang đeo lắc và nhẫn của Châu Tử Du lên, dứt khoát tháo sợi lắc và chiếc nhẫn ra khỏi tay cô ấy để đeo lên tay của mình.
Chưa dừng lại ở đó, Châu Lam Vũ còn lấy một chiếc váy trong túi đồ của Châu Tử Du mang theo, nhân tiện cầm luôn túi xách của cô ấy, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Chẳng ai biết tiếp theo cô ta sẽ làm ra chuyện gì, nhưng ắt hẳn một khi trời đã kéo mây đen, thì kiểu gì cũng trút cơn mưa tầm tã.
Chỉ mong, gió lớn thổi qua tản lạc mây đen, trả lại bầu trời trong xanh trước tầm mắt của người con gái nhỏ bé ấy!
Hơn 10 giờ đêm, Châu Lam Vũ lái xe đến một khách sạn lớn trong thành phố. Cô ta bước vào quầy lễ tân lấy thẻ phòng đã đặt từ trước.
《Phòng VIP 99.》
Châu Lam Vũ quẹt thẻ, cửa vừa mở ra, cô đã bị một người đàn ông kéo vào trong, âu yếm ôm hôn quấn quýt. Cô ta chỉ kịp đưa chân đóng cửa phòng lại, rồi cùng người đàn ông đó “mây mưa” cuồng nhiệt suốt đoạn đường đi tới giường ngủ.
Thậm chí họ còn chưa nói với nhau lời nào, thì người đàn ông đã muốn tiến tới bước thoát y, nhưng rất nhanh sau đã bị Châu Lam Vũ ngăn cản.
Cô ta đẩy người đàn ông ngã lên giường, sau đó mỉm cười tà mị, rồi mới nói:
“Cưng làm gì mà vội vàng quá vậy? Đêm nay còn dài, cần gì phải vội.”
“Anh đợi cưng hơn hai tiếng rồi đấy, làm gì đến trễ vậy? Còn ăn mặc, trang điểm khác hẳn mọi khi nữa?”
Người đàn ông buông lời bất mãn, làm Châu Lam Vũ thoáng chốc trở nên cáu kỉnh:
“Trần Khải, anh đang quản tôi đó à?”
“Ờ thì anh đâu có dám, nhưng mà em nhanh đi. Anh nôn chết đi được.”
“Đợi em đi tắm đã.”
Nói xong, Châu Lam Vũ lấy khăn rồi bước vào phòng tắm. Còn người đàn ông tên Trần Khải kia thì ngoan ngoãn nằm trên giường chờ đợi.
10 phút sau, người phụ nữ ấy đã trở ra trong dáng vẻ chỉ với chiếc khăn tắm quấn quanh người
Đứng trước giường, đối diện là ánh mắt thèm khát dục vọng của Trần Khải. Ngay sau đó, Châu Lam Vũ đã chủ động cởi bỏ khăn tắm, tự giác trèo lên giường, cùng hòa nhập với người đàn ông ấy trong nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt.
Trần Khải, anh ta chính là tên bạn trai vừa quen Châu Lam Vũ cách đây ít ngày. Và đây cũng không phải lần đầu tiên họ nảy sinh quan hệ giường chiếu.
Họ bên nhau kéo dài tận vài tiếng, phóng túng, cuồng nhiệt trong hai thân hình trần như nhộng, nóng bỏng, nhấp nhô say đắm trên chiếc giường rộng lớn.
Cứ như vậy, cuộc hoan ái kéo dài tới tận hai giờ sáng thì Châu Lam Vũ mới chủ động muốn dừng lại, khiến Trần Khải chau mày khó hiểu:
“Sao vậy? Bình thường em toàn đòi thêm mà?”
Châu Lam Vũ bước xuống giường, lấy chiếc khăn quấn quanh người rồi mới trở lại giường ngủ, ngồi tựa lưng vào thành đầu giường, sau đó nói:
“Hôm nay, bấy nhiêu đây đủ rồi. Em còn có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì mà nghiêm túc ghê vậy?”
Trần Khải ngồi bên cạnh, lấy chăn che phần thân dưới lại, cười cười, rồi nói. Trong khi đó, Châu Lam Vũ tuyệt nhiên nghiêm túc:
“Chia tay đi.”
“Chia tay? Châu Lam Vũ, em đừng đùa với anh chứ?”
“Trông tôi giống đùa lắm sao?”
Châu Lam Vũ giương đôi mắt sắc lạnh và gương mặt vô cảm nhìn người đàn ông bên cạnh, chẳng mấy chốc đã khiến Trần Khải cáu gắt.
“Ok, em cho tôi cái lí do đi.”
“Chả có lí do gì cả, hết yêu thì chia tay thôi. Thời buổi này đơn giản mà, thích thì yêu, không thích thì xù, vậy thôi.”
Càng nghe Châu Lam Vũ nói, Trần Khải càng bốc hỏa, tới mức không giữ được bình tĩnh mà hét lên:
“Châu Lam Vũ, cô xem Trần Khải này là món đồ vui chơi qua đường à?”
“Cái này không có mật khẩu, coi như là phí bồi thường chia tay. Cầm lấy, rồi ngậm miệng lại đi. Từ giờ về sau, giữa chúng ta coi như chưa từng quen biết.”
Đối mặt với cơn điên của Trần Khải, Châu Lam Vũ chỉ nhàn nhã lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho hắn. Nhưng chờ mãi, cũng không thấy hắn ta cầm lấy, nên cô lại bồi tiếp thêm một câu:
“Tôi biết anh yêu tiền hơn tất cả. Đừng giả vờ làm thánh nhân có tâm hồn cao thượng nữa.”
“Được, coi như cô giỏi. Cũng biết điều đấy, nhưng sau này đừng để tôi gặp lại, nếu không đừng trách anh đây không khách khí.”
Nói xong, Trần Khải cũng giật lấy chiếc thẻ trong tay Châu Lam Vũ, rồi xuống giường mặc quần áo vào người.
Chẳng bao lâu, căn phòng chỉ còn lại một mình người phụ nữ với gương mặt thâm sau khó đoán.
Đối mắt sắc bén, tràn đầy ngạo mạn khi nhìn lại sợi lắc và chiếc nhẫn trong tay mình. Bất giác, trên môi khẽ hiện lên nụ cười quỷ dị: