Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 49: Hạ màn



Sau một đêm phải trả bài liên tục tận 3-4 tiếng với lão già háo sắc Cố Hàn thì Sở Nhu mới được buông tha. Cô luôn bị hắn rút cạn sinh lực trong mỗi một cuộc hoan ái, tệ hơn là đến việc đi tắm cô cũng không đủ sức thực hiện mà phải để mặc cho gã đàn ông bá đạo kia giúp cô thực hiện.

Lúc này chỉ có một mình cô trên chiếc giường king size cỡ lớn, đôi mắt ngọc long lanh vẫn chưa hoàn toàn mở hẳn ra vì cơn buồn ngủ vẫn chưa chịu buông tha cho cô gái nhỏ. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được điều khác lạ trên người mình. Bình thường mỗi buổi sáng khi thức dậy cô đều nhìn thấy cả cơ thể nằm gọn trong vòng tay của Cố Hàn, nhưng hôm nay lại trống vắng, không cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của hắn đâu nữa, theo bản năng cô quơ tay qua phía bên cạnh mò mẫm xem có tìm thấy người hay không thì sự thật là chẳng chạm được gì ngoài chiếc nệm phẳng lì.

Bấy giờ cô mới mở mắt ra, sau đó ngồi dậy đảo mắt nhìn xung quanh phòng ngủ, miệng nhỏ tự lẩm bẩm một mình:

"Đi đâu rồi nhỉ? Bình thường toàn đòi ở mãi trên giường với mình cơ mà, sao hôm nay mới hơn 6 giờ đã chạy đi đâu mất rồi?"

Cô ngồi ngay ra suy nghĩ mãi một lúc sau thì đột nhiên hai mắt sáng hẳn lên như vừa nhớ ra điều gì đó, chưa qua mấy giây cô đã lao ngay xuống giường, chạy tọt vào toilet.

- ---------------

Cùng lúc này tại phòng ngủ của Cố Thành lại bao trùm một bầu không khí u ám, đặc biệt là Sở Nhi, trên đầu cô ta là tảng mây đen to lớn mà người ban phát lại không ai khác chính là Cố Hàn.

Nhìn hắn bấm bấm gì đó trên điện thoại rồi lại gõ bàn phím máy tính, sau mọi động tác của hắn là nụ cười phóng túng trên môi, biểu cảm này khiến lòng Sở Nhi càng thêm bồn chồn lo lắng.

"Xong rồi, hai người qua đây xem đi."

Cố Thành và Sở Nhi nhanh chóng bước đến phía trước màn hình máy vi tính, bên trong đang phát đoạn clip ngắn ghi lại cảnh Sở Nhi lén lút bỏ thuốc vào ly rượu đã mang tới cho Cố Thành uống.

Sắc mặt cô gái lúc này đã biến đổi từ trắng hồng sang tái mét, cô trăm tính ngàn tính vẫn không ngờ tới rằng ở một góc khuất như vậy mà vẫn bị camera bắt dính.

"Thấy thế nào hả Đại tiểu thư Sở Nhi? Theo như tôi biết thì bây giờ trong điện thoại của cô có không ít hình ảnh thân mật của hai người tối qua đâu nhỉ. Nếu như tôi đoán không lầm nữa thì nếu tiếp theo anh hai tôi không đồng ý chịu trách nhiệm thì cô sẽ lật mặt, dùng số ảnh đó làm bằng chứng uy hiếp để anh hai tôi phải đồng ý thỏa hiệp với cô, từ đó khoác lên người chiếc váy cưới, đường đường chính chính bước vào nhà họ Cố làm Đại phu nhân, với danh phận đó thì cô lại có thể cao hơn tiểu Nhu một bậc, người đàn bà lòng dạ đố kỵ như cô đúng là quá kinh tỏm."

Vừa nói Cố Hàn vừa lắc đầu tỏ vẻ khinh thường ra mặt, còn Sở Nhi thì suýt nữa đứng không vững khi kế hoạch cô ta cất công chuẩn bị cứ tưởng sẽ thành công mĩ mãn nhưng đến phút cuối lại bị lật tẩy không sai một chi tiết, nỗi nhục nhã này biết đem giấu vào đâu mới vơi hết đây.

"Chị hai, chị ổn chứ? Chuyện tối qua..."

Lúc này Sở Nhu cũng vừa chạy vào tới, vì cửa phòng không đóng nên cô vào mà chẳng ai hay biết, đến khi cô chạy đến nắm lấy cánh tay của Sở Nhi thì mọi người mới biết đến sự xuất hiện của cô.

Thế nhưng đáp lại nét mặt âu lo và sự ân cần quan tâm của cô dành cho chị gái lại là ánh mắt sắc lạnh và gương mặt tràn đầy tức giận của đối phương.

"Chuyện tối qua thì sao? Mày cũng biết hết rồi đúng không? Vậy mà mày vẫn để người ta làm nhục tao, bây giờ lại chạy tới đây giả vờ quan tâm, lo lắng, đúng là đồ hai mặt, tránh xa tao ra."

Không chỉ buông lời sỉ vả nặng nề mà cô ta còn đẩy mạnh cô em gái của mình ra, khiến Sở Nhu mất đà mà ngã bệch xuống sàn nhà, điều này làm hai người đàn ông đang có mặt tại đó đã trực trào lửa giận.

Vị trí của Cố Thành ở gần với Sở Nhu hơn, anh vốn dĩ muốn đỡ cô đứng dậy nhưng lúc này Cố Hàn đã lao tới như một mũi tên.

"Vợ có sao không? Đưa chồng xem, có trầy xước chỗ nào không?"

Vợ hắn, hắn cưng như trứng mỏng, hứng như hứng hoa, nặng lời còn chưa dám hé miệng nói lấy một câu, vậy mà lúc này lại tận mắt chứng kiến cái cảnh vợ mình bị người ta ức hiếp thì sao có thể không xót xa, đỡ cô đứng dậy xong hắn hết xem tay rồi lại xem chân, nếu không phải có mặt nhiều người có khi hắn còn cởi hết quần áo của cô ra để xem có trầy trụa xíu nào hay không, để còn tiện thể tính sổ với người kia luôn một lần cho xong.

"Em không sao, cũng không có đau ở đâu hết á."

Sở Nhu nhanh chóng trả lời cho qua rồi lại đi về phía Sở Nhi, lần nữa nắm tay chị gái, giương khuôn mặt vô tội nhìn cô ta, nhỏ giọng giải thích.

"Chị nói gì em không hiểu, ai làm nhục chị cơ chứ?"

"Đừng có giả tạo nữa. Đúng là nữ sanh ngoại tộc, gả đi rồi thì không coi người nhà ra gì nữa hết, hùa với người ngoài ức hiếp người nhà, Sở gia đúng là vô phước mới nuôi cái thứ vô ơn vô nghĩa như mày."

"Cô biết tiểu Nhu là người của Cố gia, là vợ của Cố Hàn tôi mà còn dám ngông cuồng mắng nhiếc, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nếu không nể mặt ba mẹ vợ thì cô nghĩ cô còn có khả năng đứng đây từ khi đẩy ngã tiểu Nhu sao?"

"Nó là vợ của cậu, nhưng vẫn là em gái của tôi. Là chị hai đương nhiên có quyền dạy dỗ cái thứ không ra gì như nó."

Người thiếu nữ không những không sợ hãi khi đối diện với Cố Hàn mà còn vênh mặt lớn tiếng đáp trả. Lúc này bàn tay của người đàn ông đã xiết chặt thành quyền, hắn giương ánh mắt đằng đằng sát khí mà nhìn cô gái đứng đối diện như thể chỉ muốn tung cho một cú đấm nhớ đời.

"Cố Hàn, anh bình tĩnh đã. Để em nói chuyện với chị hai nha, anh qua kia ngồi đi, nha anh!!!"

Sở Nhu dịu giọng vuốt ve tâm tình đang nóng như lửa của chồng mình, nhờ vậy mà hắn mới nguôi bớt phần nào, vì vợ, vì nể mặt Sở gia mà hắn đành dằn cơn giận này xuống, quay lưng bỏ về sô pha ngồi xuống.

"Chị hai, em thật sự không biết chuyện gì mà. Tối qua em thấy chị và anh chồng của em đã... Có phải vì chuyện đó mà chị hai không vui không? Là anh chồng của em không muốn chịu trách nhiệm sao?"

Sở Nhi mặt mày vẫn lầm lì không nói gì, chỉ lườm Sở Nhu một cái sắc bén rồi cầm lấy túi xách bỏ đi một mạch ra ngoài, để lại dấu chấm hỏi to đùng trên đầu cô.

"Cố Hàn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao em không hiểu gì hết vậy? Tại sao chị hai lại tức giận như thế?"

"Em bật đoạn clip trong máy tính xem lại là sẽ hiểu. Tối qua anh đã cho người lấy về để hạ nốt vở kịch cô ta cất công xây dựng."

Nghe vậy Sở Nhu liền mở đoạn video trên màn hình xem lại, lúc này thì cô đã hiểu được sự tình là như thế nào.

Cố Hàn cũng đã tiến về phía Sở Nhu, đưa tay khoác qua vai cô mà nhẹ nhàng âu yếm, giọng điệu ôn hòa giảng giải.

"Thật ra cô ta vì đố kỵ với em nên mới muốn leo lên vị trí Đại phu nhân để cao hơn em một bậc. Tiếc là lại bị anh nhìn thấu nên mới thẹn quá hóa giận, sau này nếu không thật sự cần thiết thì em đừng gặp cô ta, anh không muốn thấy em bị bắt nạt thêm một lần nào nữa. Nếu còn có lần sau dù là ai thì anh chắc chắn sẽ không nương tay."

"Dạ..."