Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Là Một Barbarian

Chương 17: Lỡ hẹn



Chương 17 : Lỡ hẹn

Tôi từ từ mở mắt ra nhưng cơn buồn ngủ không cho phép. Khi mắt tôi dần nhắm lại, tôi tự nhủ

‘Hãy đứng lên đi, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.'

Khi nhớ lại những gì cần phải làm ở thành phố này, cơn buồn ngủ của tôi bắt đầu giảm dần.

Được rồi, đến lúc làm việc rồi.

Đầu tiên, tôi kiểm tra thời gian.

[21: 18].

Tôi ra khỏi mê cung vào khoảng giữa trưa, vì vậy, nếu không tính những việc lặt vặt khác, tôi đã ngủ được khoảng bốn tiếng.

Nhưng có phải vì cuối cùng tôi đã được ngủ trên giường không? Cảm giác thật sảng khoái so với lần cuối tôi ngủ trên mặt đất.

Bụng tôi sôi lên.

Tôi vẫn còn chút bánh mì thừa chưa ăn trong mê cung, nhưng tôi quyết định ra ngoài ăn một miếng.

Trong một thế giới mà tiền bạc không khác gì mạng sống. Cảm giác như đây là mức độ xa xỉ ít nhất mà tôi có thể chấp nhận được.

""

Ngay cả sau khi tắm rửa sạch sẽ vào ban ngày, tôi vẫn cảm thấy có mùi hôi, vì vậy tôi tắm nhanh lại lần nữa trước khi rời khỏi quán trọ.

Cạch cạch.

Khi tôi đi trên những con phố đêm giờ đây đã yên tĩnh hơn nhiều so với lúc ban ngày, tôi cảm thấy hơi ngột ngạt… Đừng hiểu lầm, tôi không nói về mặt tâm lý mà là về mặt vật lý.

Chiếc áo sơ mi màu be tôi đang mặc theo phong cách thời trung cổ, hở ngực, tay áo và cổ có ren.Thay vì nút, có một sợi dây chéo giống như dây giày để thắt lại cổ áo chữ V

Nó vẫn chật quá mức ngay cả khi cổ áo đã mở rộng hết mức có thể.

Tôi có thể hiểu tại sao những Barbarian khác lại để ngực trần, bởi vì chúng tôi không thể có được bất kỳ bộ quần áo nào có kích cỡ phù hợp. Thật là một chủng tộc đáng thương.

Bây giờ tôi nên đi đâu?

Hiện tại, ưu tiên hàng đầu của tôi là đi gặp Erwin ở địa điểm đã thỏa thuận. Vấn đề là tôi không biết quán rượu Black Whale ở đâu.

Tôi chắc chắn nó nằm ở phía nam của Quảng trường Thời không - nơi có cổng Mê cung, nhưng kích thước thành phố đã bị phóng to lên hàng chục nghìn lần so với trong trò chơi, nên điều đó không hữu ích lắm.

Vì vậy, cuối cùng tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của một số người qua đường.

"Quán rượu Black Whale? Có quán nào như thế không?"

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến chuyện này."

Hầu hết đều trả lời rằng họ chưa bao giờ nghe nói đến nó, cho đến khi một người đàn ông trung niên tóc hoa râm nói đến.

"Quán rượu Black Whale? Lâu lắm rồi tôi không nghe thấy cái tên đó. Trông anh trẻ thế, sao anh biết đến nó? Đã được mười năm rồi kể từ lúc nó biến mất."

Cảm ơn chú vì đã khen tôi trông trẻ, nhưng phần còn lại thì không ổn chút nào.

"Ý chú là sao khi nói nó đã biến mất ?"

"Đó là một cửa hàng đã hoạt động qua nhiều thế hệ, nhưng nó đã đổi chủ sau khi chủ cửa hàng mắc nợ cờ bạc. Và tên cửa hàng cũng đã đổi."

Giả thuyết của tôi kể từ khi phát hiện ra mê cung ngày càng có cơ sở.

Có vẻ trò chơi đã lấy bối cảnh trong quá khứ còn khoảng thời gian mà tôi đến đây là tương lai trong trò chơi.

Nếu vậy, những vấn đề như Evil Spirit hay mối quan hệ giữa người Barbarian và các Fairy cũng có thể được giải thích.

Có vẻ như tôi phải đến thư viện trước khi mặt trời mọc.

"Cảm ơn chú. Chú đã giúp đỡ tôi rất nhiều."

"Heh heh, tôi chưa bao giờ thấy một người Barbarian nào lịch sự như anh."

Sau đó tôi chia tay với ông chú trung niên bản xứ, và tiếp tục lang thang trên phố đêm. Mặc dù tên đã thay đổi, nhưng có vẻ như quán rượu vẫn còn hoạt động, vì vậy tôi nghĩ mình sẽ thử.

Tôi hy vọng Erwin cũng sẽ đến gặp tôi.

'Pydenpus.'

Khi đến đích, tôi không thể không dừng lại một lát.

Tôi có thể phát âm nó ra, nhưng không biết nghĩa. Có phải nó là thứ gì đó giống như ngôn ngữ cổ xưa của thế giới này không?

Tôi nghĩ rằng tôi cần phải tích cực hơn với việc học hỏi ngôn ngữ này dù cho bộ não tôi có thể hiểu một cách tự nhiên.

"Ha ha ha ha ha!"

"Nếu muốn đánh nhau thì ra ngoài và đánh đi, đồ khốn nạn!"

Bên trong quán rượu chính xác như những gì tôi đã tưởng tượng.

Những người say xỉn, những nhà thám hiểm, âm nhạc, sự bừa bộn, khói thuốc lá, thậm chí đôi khi là cả những á nhân.

Khi tôi đang quét qua nơi đó khi đứng ở lối vào, tôi thấy một tia sáng bạc quen thuộc từ một góc lối đi phía sau. Cũng như một đôi tai hơi nhô ra, nhọn. Một hình bóng khiến tôi vô cùng vui mừng khi tìm thấy.

Step.

Một trong những tên khốn say xỉn đó va vào vai tôi khi hắn loạng choạng bước về phía lối đi.

Bình thường, nếu chỉ riêng điều đó thôi thì không phải là vấn đề. Vấn đề là ..

"Các cô em Fairy, trông các em có vẻ buồn chán nhỉ. Các em có muốn cùng anh trai này đi làm một ly không?"

Hắn đến bàn của Erwin và thốt ra một số câu sáo rỗng.

Thực ra, nghĩ lại thì cũng chẳng có gì to tát. Nhưng …

"Có phải vì quán rượu này nằm ở dưới cống không? Chỉ có những con chuột yếu đuối như cô thôi."

Hả, đó là Erwin sao?

Cô ấy vừa biến hình hay gì à?

"Cái gì? C- chuột?"

Tên ngốc đó chỉ có thể tỏ vẻ bối rối trước lời mỉa mai sắc bén đó. Có lẽ tôi cũng không thể làm tốt hơn nếu ở vị trí của hắn ta.

"Cút đi. Trừ khi ngươi muốn một lỗ thủng ở trán mình."

Xét theo thực tế là cô ấy đặc biệt thích bắn tên vào trán, có lẽ tôi đã không nhầm người.

Cái quái gì vậy?

Tôi phải đi kiểm tra mới được. Nhưng trước đó, tôi muốn loại bỏ gã đó trước đã.

"Anh, anh đang làm gì thế!"

Khi tôi đến gần và nắm lấy vai anh ta, tên say xỉn kiêu ngạo quay đầu lại

"Mày muốn … anh cần gì"

Và xẹp xuống ngay lập tức.

"Ngươi không nghe thấy cô ấy bảo ngươi cút đi à?"

"Tôi nghe rồi."

"Vậy tại sao ngươi vẫn còn ở đây?"



Thay vì trả lời, hắn cẩn thận đi vòng qua tôi và quay lại chỗ ngồi của mình, lần này không hề loạng choạng chút nào.

Và sau đó

"Ồ, Mister!"

Tôi nghe thấy giọng điệu mà tôi đã quen thuộc phát ra từ một người khác.

Nhưng tôi không ngạc nhiên.

Bởi vì ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ tin rằng Erwin sẽ bị đa nhân cách hay gì đó tương tự.

Đó là sự thật.

Này, không phải lúc nãy anh chàng kia cũng dùng từ ‘các cô’ sao?

"Ngươi có phải là tên Barbarian đó không?"

Vì đó là một chiếc bàn ở góc nên nó bị một cây cột che khuất tầm nhìn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có tổng cộng hai người ngồi ở đó.

"Đúng vậy, tên Barbarian đó có lẽ là tôi. Nhưng cô là ai?"

"Chị gái của cô ấy."

Cô ấy thực sự có một người chị gái.

Không hiểu sao, khi nhìn nghiêng, họ trông giống hệt như nhau.

"Tên của cô là ‘Chị gái của cô ấy’ hả?"

"Đừng cố tỏ ra ngây ngốc. Anh có thể gọi tôi là Tersia."

Họ của Erwin cũng là Tersia. Có vẻ như cô ấy không muốn cho tôi biết tên.

"Tôi hiểu rồi. Tersia, tôi có thể ngồi được chưa?"

"Tuỳ ý bạn."

Tôi ngồi xuống mà không do dự.

Và quan sát Tersia.

Đầu tiên, trông họ không giống sinh đôi.

Cô ấy trông già hơn khoảng ba đến bốn tuổi, và khi nhìn từ phía trước, nét mặt của họ khá khác biệt.

Đặc biệt đôi mắt dường như ẩn chứa bầu khí chất hung dữ. Hoặc có lẽ không chỉ có riêng đôi mắt?

"Barbarian."

"Tôi là Bjorn, con trai của Yandel."

"Dù anh có nói gì đi nữa. Dù sao thì, tại sao anh lại hẹn cô bé này đến một quán rượu như thế này?"

"Chị à ?"

"Em ngồi yên đó."

Erwin cảm nhận được bầu không khí bất ổn và cố can thiệp nhưng bị chặn lại.

Ừm, mọi chuyện đang trở nên khá buồn cười.

Bỏ qua lý do Erwin đưa chị gái mình đi cùng, tôi không nghĩ cô ấy ghét tôi chỉ vì tôi là một kẻ man rợ. Tôi có thể cảm nhận được điều đó bằng trực giác.

Tôi sẽ phải tìm hiểu nguyên nhân đó sau.

"Tersia, cô muốn gặp tôi vì mục đích gì?"

"Erwin đã ra ngoài suốt đêm qua. Khi tôi hỏi, cô ấy nói rằng cô ấy đã đợi ai đó ở quán rượu suốt đêm. Tôi rất muốn biết anh chàng nào đã cho em gái mình leo cây."

Đợi đã, cô ấy đang nói về cái gì vậy ?

"Ý cô là sao? Tối qua ?"

"Bây giờ anh đang cố gắng chối bỏ trách nhiệm à ?”

Nhìn vẻ mặt của cô ấy thì không giống như đang nói đùa.

"Erwin, đã bao nhiêu giờ trôi qua kể từ khi cô ra khỏi mê cung?"

"À, ừm khoảng ba mươi giờ!"

Thật điên rồ. Tôi ngủ suốt cả một ngày chứ không chỉ bốn tiếng.

Chẳng trách cảm giác lại tuyệt vời đến thế.

"Tôi xin lỗi. Tôi thậm chí còn không biết ngày đã trôi qua kể từ lúc tôi ngủ."

Trước lời xin lỗi lịch sự của tôi, Tersia nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Tôi cảm thấy có chút áy náy.

Erwin thậm chí còn không phàn nàn gì về việc tôi đã ngủ suốt một ngày và bỏ lỡ nó.

"Dù sao thì tôi cũng không bao giờ nghĩ một người man rợ lại đúng giờ cả."

Tôi không có gì để nói.

"Vậy, tại sao anh lại bảo Erwin đến đây?"

Vâng, có một lời giải thích khá dài và rất nhiều lý do cho câu hỏi này. Tôi chỉ cắt ngắn nó lại và vào thẳng vấn đề.

"Tôi không có nghĩa vụ phải nói với cô. Nếu cô tò mò, hãy hỏi Erwin sau."

Dịch theo nghĩa đen, nó có nghĩa là đừng lo lắng về điều đó và hãy dừng câu chuyện này lại ở đây, nhưng may mắn thay, Tersia cũng cảm nhận được sự khó chịu trong lời nói của tôi. Khóe môi cô ta cong lên.

"Thật buồn cười. Một tân binh mới bước vào mê cung không biết vị trí của mình."

"Là tân binh thì liên quan gì? Erwin là một nhà thám hiểm. Trừ khi anh định chăm sóc cô ấy suốt đời, nếu không thì tốt hơn hết là anh nên bỏ thái độ đó đi."

"Thật đúng Barbarian ( barbaric : thô lỗ, màn rợ )."

"Chị, chị gái? Mister ?"

Trong lúc chúng tôi đang nhìn nhau chằm chằm, chỉ có Erwin là bồn chồn một cách mất kiên nhẫn.

Ngay sau đó, Tersia lấy thứ gì đó từ trong túi ra và đặt lên bàn.

"Đây là 350.000 stones."

"Tại sao anh lại đưa cái này cho tôi?"

"Cái giá của tinh chất mà Erwin hấp thụ."

À, thế là cô ấy bảo tôi cầm tiền và biến đi.

Tôi rất quen thuộc với kiểu phát triển này,đây vốn là nội dung chính của các bộ phim truyền hình dài tập chiếu trên TV, nên tôi không thấy kỳ lạ.

"Sao anh không nhận lấy? Hay là anh muốn thứ khác?"

Không phải như thế.

Nếu cô ấy trả nhiều tiền, tôi cũng không có ý định yêu cầu Erwin hứa hẹn gì đó để đổi lấy tinh chất.

Tuy nhiên, trước tiên tôi phải nghe trực tiếp từ Erwin.



"Cô có cùng quan điểm với chị gái mình không?"

"Em … "

Erwin ngọ nguậy tại chỗ.

Cô ấy sợ chị gái mình đến vậy sao?

Ban đầu, tôi định thảo luận về vấn đề này sau khi chúng tôi gặp nhau và nói chuyện với nhau, nhưng bây giờ, tôi quyết định nói ngay bây giờ.

"Lời hứa mà tôi định yêu cầu cô là chúng ta sẽ lập đội và cô sẽ giúp tôi cho đến khi tôi có được Tình chất mà tôi mong muốn."

"Hả, chỉ thế thôi à?"

"Đúng. Nếu có thể, tôi muốn giữ cho nhóm này hoạt động ngay cả sau đó, nhưng đó là một câu chuyện khác. Không cần hứa gì cả. Trong tương lai, chúng ta sẽ chia chiến lợi phẩm theo tỷ lệ 5:5."

Nói một cách ngắn gọn, điều đó có nghĩa là có một lập một nhóm hai người.

Erwin sẽ phản ứng thế nào? Cô ấy không mất nhiều thời gian để trả lời.

"Em xin lỗi."

Đó là một sự từ chối.

Thay cho Erwin đang cúi đầu, chị gái cô đã giải thích lý do.

"Từ bây giờ Erwin sẽ vào Mê cung cùng với tôi."

"Từ bây giờ trở đi?"

"Theo truyền thống của tộc Fairy, lần đầu tiên vào Mê cũng, em ấy phải dựa vào chính mình, nhưng tôi không bao giờ có ý định để em ấy đi một mình."

Tôi hiểu rồi.

Sau khi hoàn tất phần hướng dẫn cho tân thủ, một ‘pro’ sẽ đến và gánh cô ấy đến hết game ( nguyên văn luôn á )

Mối liên kết huyết mạch c·hết tiệt !

"Nếu hiểu rồi thì hãy cầm lấy cái túi này đi."

Tôi quyết định từ bỏ Erwin.

Mặc dù cô ấy là một người bạn đồng hành tốt, nhưng không có lý do gì để tôi phải cố chấp bám lấy cô ấy. Nhưng việc tính toán thù lao phải được thực hiện một cách chính xác.

"350.000 stones có lẽ chỉ bằng một nửa giá trung bình của một tinh chất, đúng không?"

"Tất nhiên rồi. Đó là chiến lợi phẩm mà hai người cùng nhau kiếm được."

Theo quan điểm của một người chơi lão luyện trong trò chơi này, có đủ kinh nghiệm để được gọi là ‘đại thần'’ ** tôi đánh giá 700.000 stones là một con số khá lớn.

** ( Trong nguyên văn, tác giả sử dụng một từ tiếng lóng trong giới web novel Hàn dùng để chỉ một người cực kỳ có kinh nghiệm, cho nên mình chọn đổi một từ khác quen thuộc với ae cho dễ hiểu)

Nhưng tỷ lệ này lại sai.

"Vậy thì vẫn chưa đủ, cần phải có thêm 280.000 viên đá nữa. Tỷ lệ phân phối đã hứa là 9:1."

"Được."

Tersia rút một chiếc túi khác từ trong túi ra mà không hề phàn nàn.

Với chút nghi ngờ, tôi kiểm tra và thấy bên trong có đúng 280.000 stones. Mẹ kiếp, cô ta chỉ coi tôi như một tên tân binh dễ bị lừa phỉnh thôi sao?

Rõ ràng là nếu tôi không nói gì thì cô ấy sẽ không đưa gì ngoài 350.000 stones.

Con điếm ! Tôi có thể hiểu tại sao bộ tộc Barbarian lại ghét Fairy đến vậy.

"Nếu công việc của cô đã xong, cô vui lòng tránh ra được không? Tôi có chuyện muốn thảo luận với Erwin."

"Chính xác thì anh định thảo luận về điều gì?"

Một cuộc chiến khác sắp bắt đầu, nhưng Erwin đã can thiệp.

"Chị cảm ơn chị đã chăm sóc em và đi cả chặng đường đến đây, nhưng em nghĩ chị có thể đi được rồi."

"Erwin?"

"Em cũng phải tạm biệt Mister nữa phải không?"

"Chị hiểu rồi, em không còn là trẻ con nữa."

Hít một hơi thật sâu và nói một điều mà cô ấy không hề có ý đó, cuối cùng Tersia cũng nhìn tôi.

"Hãy thề đi, tên Barbarian. Rằng ngươi sẽ không ngủ với Erwin. Sau đó ta sẽ rời đi ngay lập tức."

Cái gì? Tôi có nghe nhầm không?

"Hả, chị ?!!!!!!!!!!!!!"

Vâng, tôi đoán là tôi đã nghe đúng.

Không được ngủ … vậy có nghĩa là mọi kiểu skinship trước đó đều được phép phải không?

"Tôi xin thề. Trên danh dự của một chiến binh."

"Ừ, Mister?"

"Thành giao."

Cuối cùng, Tersia đứng dậy khỏi chỗ ngồi.



"À, tôi quên mất. Cảm ơn anh đã cứu Erwin, Barbarian."

Để lại câu nói cuối cùng, cô ta lạnh lùng rời khỏi quán rượu.

Leng keng.

Nghe thấy tiếng chuông treo trên cửa, Erwin cúi mặt xuống bàn.

"Hử! Mình phải làm sao đây! Mình chưa từng bị đối xử như thế này. Chị có tức giận không?"

"Cô ấy không có."

"Sao anh biết?"

Bởi vì cô ấy đã nhìn cô một lần trước khi rời đi và cười khúc khích. Cô đã không nhìn thấy cô ấy.

Đợi đã, nếu thế thì tại sao cô ấy lại yêu cầu tôi hứa điều đó?

Erwin vò tóc vài lần trước khi lấy lại bình tĩnh.

"Ồ đúng rồi! Xin lỗi. Em rất cảm kích lời đề nghị này, nhưng em đã quyết định từ lâu là sẽ đi cùng chị gái mình rồi"

"Không cần phải xin lỗi."

Kể cả nếu là tôi, một Fairy cấp cao mang tôi đi vì ràng buộc huyết mạch cũng sẽ như là một giấc mơ trở thành sự thật, mặc dù tôi không thể tưởng tượng được một trong số họ sẽ sẵn sàng đồng hành cùng với một tên Barbarian c·hết tiệt.

"Được rồi, hãy lấy cái này trước."

Erwin lấy ra một chiếc túi nhỏ và đặt lên bàn.

"Chính xác là 63.000 viên đá."

Giá của chiếc nỏ cũng như số Mana Stones mà tên thủ lĩnh có.



Tôi không biết số tiền thực tế là bao nhiêu, nhưng tôi không nghi ngờ bởi vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù sao thì tôi phải trả lại bao nhiêu nếu tôi chia số tiền này theo tỉ lệ 9:1?

"À, em đã lấy xong phần của mình rồi, anh không cần phải chia lại đâu."

Được thôi.

"Em để lại ba lô của hai người ở ký túc xá của tôi lúc này. Có rất nhiều thứ, nhưng em nghĩ ngày mai anh tự mình xem sẽ tốt hơn."

"Tôi đồng ý."

Bởi vì chúng tôi đã ở bên nhau được vài ngày nên cô ấy thực sự biết tôi tò mò về điều gì. Tôi không cần phải nói một lời nào, nhưng chương trình phân chia chiến lợi phẩm đã được giải quyết ngay lập tức.

Tuy nhiên, khi chuyển sang chủ đề tiếp theo, Erwin nói với thái độ thận trọng hơn.

"Vậy thì tôi có thể trả ơn anh bằng cách nào?"

"Trả nợ?"

"Em đã nói rồi. Em nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh."

Ồ, cô ấy đã từng nhắc đến điều đó rồi.

"Báo đáp sao ~~"

Erwin nuốt nước bọt một cách lo lắng.

Tôi đoán đây chính là lý do tại sao chị gái cô ấy bắt tôi thề vào lúc cuối? Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang mong đợi điều gì kỳ lạ từ tôi không?

"Đừng trêu em nữa, thôi đi."

Thị lực của cô đã sắc nét hơn rất nhiều.

Cô ấy nhận ra ngay là tôi đang trêu cô ấy.

"Tôi hiện tại không nghĩ ra được điều gì cả. Tôi muốn gọi món trước, cô muốn ăn gì không?"

"Em không đói"

"Vậy thì tôi sẽ gọi món của mình."

Ngay khi tôi liếc nhìn thực đơn treo trên tường, Erwin đã nói như thể cô ấy vừa mới nhớ ra điều gì đó.

"Ồ, vậy thì uống đi! Chúng ta hãy cùng uống một ly nhé!"

"Uống?"

"Vâng. Hôm qua em cố tình không uống một ngụm nào. Em muốn uống ly rượu chúc mừng đầu tiên với anh! Ehehe."

Erwin mỉm cười rạng rỡ và nhìn tôi bằng ánh mắt như đang chờ lời khen ngợi.

Nghĩ lại thì đúng là có một phong tục như vậy. Vâng, nó hơi khác so với cảm giác uống một lon bia sau giờ làm việc.

Đối với những á nhân lớn lên trong Thánh địa của bộ tộc mình cho đến khi trưởng thành, “lần trở về đầu tiên” từ Mê cung có ý nghĩa to lớn hơn người ta nghĩ.

Ừm, nhưng tôi nên nói gì trong tình huống này?

"Được thôi.”

"Đây chính là lúc anh phải nói cảm ơn!"

"Cảm ơn?"

"Cảm ơn! Chúng ta là bạn bè đã sống cùng nhau trong mê cung, nên tất nhiên chúng ta sẽ ở bên nhau trong “lần trở về đầu tiên” ."

Cô ấy đang muốn cái quái gì thế?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Erwin bối rối nói

"Tất nhiên, với anh, đây không phải là “lần trở về đầu tiên” "

"Ý cô là sao? Đây cũng là “lần trở về đầu tiên” của tôi mà."

"Sao cơ ?!"

Tại sao cô lại ngạc nhiên?

"Tôi không phải đã nói là tôi cũng hai mươi (18) rồi sao?"

"Đó không phải là trò đùa sao?"

Cho nên đó chính là lý do mà bất kể tôi có nói gì, cô ấy vẫn cứ gọi tôi là chú.

"Đây là lần đầu tiên tôi bước vào mê cung."

"Vậy sao"

Ngay sau đó, Erwin từ từ nhìn vào mắt tôi, đi tìm người phục vụ và bắt đầu tự mình gọi món.

Khoảng hai mươi phút sau, đồ ăn được mang ra.

"Mister, anh đã làm việc chăm chỉ rồi."

Có vẻ như cô ấy vẫn định gọi tôi là Mister .

Được thôi. Cứ làm bất cứ điều gì cô muốn. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau trong một thời gian dài nữa.

"Cô cũng đã làm việc chăm chỉ."

Chúng tôi uống, ăn và tiếp tục trò chuyện. Trong mê cung, chúng tôi chủ yếu nói chuyện khi thực sự cần thiết, vì vậy đây là lần đầu tiên chúng tôi có một cuộc trò chuyện riêng tư như vậy.

Nhưng mọi chuyện không thể cứ tiếp diễn như thế này mãi được.

" Mister, hôm nay anh mặc áo sơ mi à?"

Đúng rồi, và bạn đang mặc váy.

Chúng tôi đã thử mọi chủ đề có thể khác.

"Erwin, không phải cô đã nói là sẽ đền đáp ân huệ đó ​​sao?"

"Vâng? Vâng, chuyện gì thế?"

"Vậy thì hãy thử sử dụng năng lực mà lúc trước trong Mê cung cô đã dùng ngay tại đây xem."

Erwin nghiêng đầu.

Không quan trọng liệu điều này có thực sự được gọi là phần thưởng không, đây là một vấn đề khẩn cấp đối với tôi.

Sự khác biệt giữa bản chất trong trò chơi và bản chất ngoài đời thực là gì? Tôi cần phải xác nhận điều này một cách chắc chắn trước và có lẽ tôi cần phải xem xét lại phương pháp tập luyện của mình.

"Nhưng tại sao lại đột nhiên như vậy?"

"Có điều tôi muốn kiểm tra."

"Nhưng, sử dụng năng lực của mình trong thành phố không phải là phạm pháp sao? Cậu sẽ b·ị b·ắt ngay thôi. Bởi lính canh."

Ra đây chính là lý do tại sao không thể sử dụng kỹ năng trong thành phố khi chơi trò chơi. Vậy là không còn cách nào cả sao?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Erwin đưa ra một gợi ý.

"Thế còn việc đến một nơi không có người thì sao? Ồ, chỗ của tôi không phải là lựa chọn. Các chủng tộc khác không được phép vào."

Các Fairy dường như có khu quần cư riêng của mình.

Hmm, vậy thì tôi phải làm sao đây? Tôi có nên đưa anh đến một con hẻm tối không? Trong lúc tôi đang suy ngẫm, Erwin đã tìm ra câu trả lời trước.

"Vậy ý em là, sao anh không đưa em về nhà của anh đi?"

À, tôi đoán đây cũng là một cách.