Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Là Một Barbarian

Chương 3: Shield Barbarian



Chương 3 : Shield Barbarian

Lần đầu tiên tôi chơi chủng tộc này, dựa trên nghĩa đen là 'kẻ hoang dã’ của từ Barbarian, tôi đã chọn một thanh đại kiếm. Bởi vì … nó thật tuyệt. Mỗi người đàn ông đều có ước mơ cầm kiếm trên tay và điên cuồng lao vào giữa kẻ thù.

'Vấn đề là tôi c·hết quá dễ dàng.'

Bị hấp dẫn bởi nhân vật Barbarian, tôi bắt đầu nghiên cứu. Làm thế nào để xây dựng một Barbarian có thể đảm bảo khả năng sống sót trong giao tranh?

Dù tôi có thử bao nhiêu lần đi nữa, Barbarian vẫn c·hết quá dễ dàng. Ngay cả khi tôi tập trung vào các chỉ số giúp tăng khả năng sống sót, tôi cũng chỉ nhận được một nhân vật có khả năng t·ấn c·ông cao nhưng khó mà trụ vững ở tuyến trước.

Mỗi trận chiến đều giống như đi trên dây, rất nguy hiểm, khiến tôi mất đi niềm tin với lựa chọn v·ũ k·hí này. Đến một lúc nào đó, tôi hoàn toàn bỏ cuộc.

'Tôi có thực sự phải sử dụng Barbarian làm DPS không?'

Trong số các chủng tộc hiện có, tộc Barbarian có tuổi thọ cao nhất và đủ sức mạnh để trang bị đồ adamantium. ( một kim loại mạnh trong game, thuộc dạng trang bị end game )

Họ có thể không có những khả năng đặc biệt về giảm sát thương hay miễn nhiễm với đẩy lùi như Dwarf ( người lùn - ải nhân ) nhưng họ chắc chắn có những phẩm chất cơ bản của một tanker.

Well, dù sao đi nữa, tôi thực sự không muốn chơi một warrior-Barbarian … Nhưng tôi không muốn công sức nghiên cứu của mình bị lãng phí nên tôi quyết định thử. Sau một số lần thử nghiệm, tôi đã tạo ra một lối build siêu dị dành cho riêng mình.

‘OMG, nhân vật này OP* quá rồi.'

(over power, mạnh đến mức làm ảnh hướng đến cân bằng game )

Tôi đã vứt bỏ Dwarf-tanker ban đầu của mình mà không hề do dự. Không thể carry* thì có làm sao ? Tôi luôn ưu tiên kết quả hơn là quá trình . Là một game thủ, tôi có thể đặt sở thích cá nhân sang một bên nếu nó có ích cho chiến lược.

(gánh đội, mình để nguyên tiếng anh vì dịch ra hơi lạ )

Giống như quyết định tôi đã đưa ra bây giờ.

Bụp.

Sau khi chọn v·ũ k·hí và trở về chỗ ngồi, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của những kẻ man rợ khác đang hướng về phía tôi. Ngươi đang nhìn gì thế, ngươi chưa từng nhìn thấy một người Barbarian dùng khiên sao? Đúng với bản chất man rợ của mình, tôi trở về nơi ở với thái độ tự tin và không hề nao núng. Lần này, tôi thậm chí không cần phải giả vờ nữa.

"Kế tiếp!"

Tôi không hối hận về quyết định của mình vì ba lý do :

Thứ nhất, trong số các v·ũ k·hí khởi đầu, khiên là vật phẩm có giá cao nhất khi bán tại cửa hàng.

Thứ hai, có khả năng rất cao là tôi sẽ không biết cách sử dụng kiếm ngay cả khi tôi có lựa chọn một thanh kiếm.

Thứ ba, mục tiêu cuối cùng của tôi là trở thành một người man rợ dùng khiên.

Hôm nay, tôi đã đưa ra quyết định sáng suốt nhất có thể.

“Với điều này, bạn đã trở thành một chiến binh!”

Sau khi chọn v·ũ k·hí và quay về chỗ, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian rảnh rỗi. Trong khi những người man rợ khác đang trải qua lễ trưởng thành, tôi quyết định suy ngẫm về nguyên nhân của tình hình hiện tại. Tôi thực sự nên giải quyết vấn đề này sớm hơn, nhưng... Nếu suy nghĩ về những chuyện như thế này trước thì chắc bây giờ tôi đ·ã c·hết.

“Bạn đã tới Vực Thẳm.”

Tốt nhất là tôi nên hồi tưởng mọi chuyện ngay lúc dòng thông báo này xuất hiện. Tôi đã đến phòng trùm cuối, đây có lẽ đó chính là nguyên nhân.

'Khoan đã, vậy còn anh chàng c·hết trước đó thì sao? Anh ta cũng vào được phòng trùm cuối à?'

…Có lẽ. Có rất nhiều người trên thế giới và trong số họ, có thể có những người kỳ lạ như tôi đã dành rất nhiều thời gian để hoàn thành trò chơi. Chúng ta hãy bỏ qua phần này ngay bây giờ.

“Hướng dẫn hoàn tất.”

Tôi diễn giải thông điệp này như sau: Chúng tôi đã dạy bạn mọi thứ có thể, giờ hãy sử dụng kiến thức này để sinh tồn.

Bất kể là ai thì hắn cũng phải là một tên khốn độc ác.

Nếu họ thực sự muốn tôi sống sót, họ nên đưa vào một số thông tin về 'linh hồn ma quỷ' hoặc bất cứ điều gì tương tự. Tôi gần như c·hết ngay khi vừa tới đây. Đồ khốn nạn.

“Haizzz…”

Có phải vì tôi đang ở trong cơ thể của một người man rợ không? Tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình như thường lệ. Vì lý do đó, tôi quyết định kết thúc nhưng suy nghĩ mơ mộng của mình ở đây.

Nếu tôi quá phấn khích, tôi có thể làm hỏng mọi chuyện, và dù sao thì tôi cũng không phải là người quá để tâm vào nguyên nhân. Việc gì đã làm thì đã làm rồi, không thể quay lại được nữa. Thay vì tốn thời gian vào việc này, sẽ hiệu quả hơn nếu bạn suy nghĩ về cách tiến về phía trước.

Vì thế…

Vâng, bây giờ tôi chỉ tập trung vào điều đó thôi.

“Sống sót.”

Lễ trưởng thành đã kết thúc. Và bây giờ, tôi đang đi dọc theo con đường trong rừng. Phía trước là tù trưởng bộ lạc, và phía sau là những thanh niên Barbarian vừa hoàn thành lễ trưởng thành.

Mọi người trông như thể đang vui vẻ trên đường đi dã ngoại. Tuy nhiên, tôi không thể mỉm cười một cách chân thành như họ. Bởi vì tôi biết đích đến cuối cùng của họ.

“Dừng lại!”

Nơi chúng tôi đến, sau khi đi qua những bụi cây rậm rạp, là một bức tường lớn cao khoảng 30 mét.

“Mở cổng ra!”

Cánh cổng mở ra với âm thanh cạch cạch của một thiết bị cơ giới thô sơ - chậm đến mức khiến người ta phải ngáp dài. Nhưng những người Barbarian trẻ tuổi vẫn dõi theo, như thể họ quên cả việc thở, hoàn toàn đắm chìm vào cảnh tượng đó. Trong sự im lặng kỳ lạ, thành phố xám cuối cùng cũng lộ diện sau những cánh cửa lớn.



“Raphdonia…”

Có lẽ, lúc này, mắt tôi cũng chẳng khác gì mắt họ. Những con đường và tòa nhà bằng đá được bảo trì tốt. Những ngọn tháp cao chót vót vươn cao lên trời. Ngay cả trong mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ được chứng kiến cảnh tượng mà trước đây tôi chỉ thấy trên màn hình máy tính. C·hết tiệt thật.

“Các chiến binh!”

Khi cánh cổng mở ra, tù trưởng quay lại và hét lên. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có sắp nói một lời khuyên sáng suốt nào đó không…

“Đi đi! Số phận của ngươi nằm ở nơi đó!”

Những Barbarian không cần những bài diễn văn nhàm chán.

“Waaaaaahhhhhh!”

Những người Barbarian mới trưởng thành xông vào thành phố với tiếng hò reo chiến đấu. Tôi cũng miễn cưỡng lên tiếng và đi theo. Có thể có những người đang ngủ yên bình trong những tòa nhà hai bên đường, nhưng điều đó có quan trọng gì? Rốt cuộc thì tôi cũng là một kẻ man rợ.

Koong-!

Tiếng cổng thành đóng lại vang vọng từ phía sau. Tất nhiên, không một kẻ man rợ nào để tâm đến điều đó. Những tên Barbarian quá khích cuối cùng cũng bình tĩnh lại và chạy chậm lại sau một hồi, và đó cũng là lúc tôi có thể tiếp tục suy nghĩ một cách bình tĩnh.

Hiện tại, những cảm xúc mâu thuẫn đang cùng tồn tại trong tôi.

“……”

Nỗi sợ hãi về tình huống mà tôi đang phải đối mặt.

Và một loại mong đợi được trở thành một phần của thế giới trò chơi mà tôi thích nhất.

Điều đó có chút buồn cười.

Tôi vừa quyết định tập trung hoàn toàn vào việc sống sót, và đây chính là lúc những cảm xúc này nở rộ.…Có vẻ như tôi không được bình thường cho lắm. Tuy nhiên, có lẽ tôi không điên bằng những Barbarian này.

"Dừng lại!"

Người Barbarian cầm đầu, đóng vai trò là thủ lĩnh, dừng lại, quay lại và tuyên bố một cách tự tin.

“Có vẻ như chúng ta bị lạc đường rồi!”

Những kẻ man rợ thì thầm với nhau về lời thú nhận gây sốc này.

“Đứa con trai thứ ba của Venom, Karak, đã dẫn chúng ta đi sai đường!”

“Anh ta không đủ tư cách để làm người lãnh đạo!”

“Anh ấy phải chịu trách nhiệm!”

Thật nực cười. Tất cả bọn họ đều tự nguyện đi theo anh ta. Đây có phải là xã hội Barbarian không? Thật tàn nhẫn.

“Tôi hiểu rồi. Dừng lại đi. Tôi thừa nhận rằng tôi không đủ khả năng lãnh đạo và sẽ từ chức.”

Giữa những lời càu nhàu liên tục, Karak, đứa con trai thứ ba của Venom, cúi đầu và quay trở lại nhóm. Người lãnh đạo mới được bổ nhiệm là một người man rợ nữ.

“Aynar, con gái thứ hai của Pheneline!”

“Ainar thông thái chắc chắn sẽ dẫn chúng ta đi đúng hướng!” ( người Barbarian có vấn đề với việc đọc tên người khác )

Với nhiều lời bình luận đầy hy vọng, cô gái Barbarian đã dẫn đầu với vẻ mặt vui mừng. Tuy nhiên, cô ấy không mất nhiều thời gian để đi theo những bước đường của người tiền nhiệm.

“…Có vẻ như chúng ta bị lạc đường rồi.”

Điều đáng ngạc nhiên là những lời này hoàn toàn trùng khớp với lời của cựu lãnh đạo.

“Sao có thể như vậy được! Chúng ta phải đến được mê cung trong thời gian quy định!”

“Aynar không đủ khả năng lãnh đạo!”

“Đúng vậy!”

Những kẻ Barbarian bối rối bắt đầu thảo luận nghiêm túc xem ai sẽ được bầu làm thủ lĩnh thứ ba.

“Tôi nghĩ Jin, con trai thứ hai của Tehtran, sẽ tốt.”

“Không. Tôi không nghĩ vậy. Thay vào đó…”

Những kẻ ngốc này không có não sao? Không ai trong số họ thực sự nhận ra rằng bất kể ai lãnh đạo, chúng ta cũng không thể đạt được đích đến? Có lẽ đến lượt tôi rồi.

“……”

Tôi lặng lẽ lùi lại và tiến đến gần người lãnh đạo thứ hai. Cô ấy là một người cao lớn, cao chưa đến 2 mét, đứng hơi tách biệt khỏi nhóm với vẻ mặt chán nản.

“Bjorn, con trai của Jandel? Ngươi cũng đến để oán trách ta sao?”

Không hề. Với tôi, tất cả bọn họ đều có vẻ ngốc như nhau. Khi tôi lắc đầu, thiếu nữ man rợ tỏ vẻ bối rối.

“Vậy thì tại sao? Nếu anh muốn an ủi thì tôi không cần.”

“Không. Tôi đến để chỉ cho anh cách tìm đường.”



“…Thật sao? Làm sao để tìm đường đi chính xác ?”

Tôi chỉ tay về phía một đám người khác cũng đang đi trên phố.

“Cứ đi theo họ thôi.”

“Anh nói là chỉ cần đi theo họ thôi à?”

Cô ấy có vẻ không tin tôi kiên nhẫn giải các bước suy nghĩ một cách logic .

Thành phố đang lúc nửa đêm. Tất cả các tòa nhà trên đường chính đều tắt đèn. Nhưng vào giờ muộn như vậy, vẫn có khá nhiều người đi bộ trên phố. Tất cả bọn họ đều không mặc quần áo thường ngày mà đều mặc áo giáp. Những người như vậy có thể đi đâu nữa?

“Đúng vậy nhỉ. Bây giờ anh nhắc đến thì tôi mới để ý. Tôi sẽ thử xem.”

Nữ Barbarian quay lại nhóm và hét lên, 'Tôi đã tìm ra đường!' và khi nghe vậy, những người Barbarian ngừng việc bầu thủ lĩnh thứ ba và thay vào đó lại reo hò.

“Quả không hổ dang là Aynar!”

“Chiến binh khôn ngoan!”

Dù sao đi nữa, nhóm lại tiếp tục di chuyển. Theo thời gian, số lượng người có vũ trang xung quanh chúng tôi ngày càng tăng. Chẳng mấy chốc, chúng tôi bắt đầu nhìn thấy những tia sáng lan tỏa ra khắp mọi hướng ở đằng xa. Nếu đã đi được đến đây, ít nhất chúng ta sẽ không bị lạc đường.

“Là Mê cung (The labyrinth)! Mê cung đã ở ngay trước mắt rồi!”

“Cõi chiến trường thiêng liêng!”

Tôi tiếp tục dòng suy nghĩ bị gián đoạn trước đó. Mối quan tâm lớn nhất hiện tại của tôi là: Liệu bước vào mê cung này có thực sự là quyết định sáng suốt không?

“Tôi cảm thấy rồi! Lời mời gọi của Mê cung!”

Những kẻ man rợ, chìm đắm trong cơn phấn khích tột độ, sẽ không để ý nếu tôi lặng lẽ rời khỏi nhóm. Khi đó tôi sẽ không phải vào mê cung nữa. Tôi sẽ không phải đổ máu khi chiến đấu với quái vật.

Tuy nhiên, ngay cả khi biết điều này rõ hơn bất kỳ ai, tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định được trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này.

'Bởi vì chạy trốn không phải là giải pháp.'

[Dungeon and Stone] có hệ thống thuế. Từ tuổi 20 (Hàn Quốc có cách tính tuổi khác với chúng ta, nếu thấy 20 tuổi, bạn có thể hiểu là 18 ) tất cả cư dân thành phố phải nộp thuế, nếu không nộp sẽ bị xử tử.

Chỉ nghe điều này, bạn có thể nghĩ rằng đây là một trò chơi vớ vẩn, nhưng nếu nhìn vào bối cảnh thế giới, bạn sẽ thấy điều này có lý do chính đáng.

Nhưng đó chưa phải là điều đáng lo ngại ngay lúc này.

“Aynar! Hãy tăng tốc độ lên!”

“Woahhhh!!”

Dù sao thì tôi cũng cần kiếm tiền. Tất nhiên, điều đó không nhất thiết có nghĩa là tôi phải vào mê cung và chiến đấu với quái vật. Ngay cả làm việc trong quán rượu cũng đủ để ăn và ngủ mà không có vấn đề gì. …Giá như tôi không phải là một kẻ man rợ.

Người Barbarian là class duy nhất bắt đầu trò chơi với một loại v·ũ k·hí. Lý do khá đơn giản.

[Barbarian ? Xin lỗi, chúng tôi vừa mới tuyển được người vào vị trí đó.]

[Ngươi có đi không? Chúng ta không có việc cho người Barbarian! Lần này ngươi định phá hỏng cái gì?]

Người Barbarian không thể làm công việc bình thường. Theo bối cảnh của trò chơi, ngoài việc chiến đấu với quái vật trong mê cung, họ không có cách nào để kiếm sống.

Well, thực tế thì không biết thế nào. Có lẽ việc tìm việc dễ hơn người ta nghĩ ? Nhưng có một điều khiến tôi không muốn rời khỏi đây.

“Còn 10 phút nữa là đóng cửa. Vui lòng vào ngay!”

Mê cung trong trò chơi chỉ mở mỗi tháng một lần. Nghĩa là, nếu bây giờ tôi không vào thì tôi sẽ phải sống sót ở thành phố này trong một tháng. Nhưng nếu tôi không tìm được việc làm thì sao? Nếu không ai thuê tôi chỉ vì tôi là một kẻ man rợ thì sao? Vâng, tương lai có vẻ ảm đạm.

Kể cả nếu tôi có thể sống sót nhờ thức ăn mà tộc trưởng ban cho trong một tuần, sau đó, có lẽ tôi sẽ phải sống nhờ vào thức ăn thừa. Thậm chí tôi có thể c·hết đói trước đó. Có một điều rõ ràng là: ngay cả khi tôi sống sót qua giai đoạn đó, cơ thể tôi cũng sẽ suy yếu hoàn toàn so với bây giờ.

“Tôi sẽ là người đầu tiên vào!”

“Không, tôi sẽ làm!”

Đói, lạnh, điều kiện ngủ mất vệ sinh. Tôi hiểu rõ hơn ai hết những điều này có thể tàn phá cơ thể con người như thế nào. Vì vậy, nếu tôi vẫn muốn thám hiểm Mê cung thì tốt nhất là nên tham gia ngay bây giờ khi tôi còn khỏe mạnh.

'Vấn đề là nó cũng có thể rút ngắn tuổi thọ của tôi.'

Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì…

“Con trai của Jandel, Bjorn!”

Có ai đó nắm lấy vai tôi. Đó chính là thiếu nữ Barbarian lúc trước.

Tên cô ấy chắc chắn là…

“Con gái thứ ba của Pheneline, Aynar.”

“Chính xác phải là đứa con gái thứ hai.”

Dù sao thì cô ta muốn gì ở tôi?

"Tất cả các chiến binh khác đều đã vào mê cung. Chỉ có anh và tôi là chưa vào."



“À.”

Chẳng trách nơi đây lại yên tĩnh đến thế. Nhìn xung quanh, không chỉ những người man rợ khác mà hầu hết mọi người đều đã rời khỏi quảng trường. Aynar, với tư cách là ‘thủ lĩnh đời thứ hai’ dường như đã đến để kiểm tra tôi vì tôi vẫn còn nán lại.

“Chúng ta phải nhanh lên. Chúng ta đến muộn và không có nhiều thời gian.”

Nghe lời cô ấy, tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cánh cổng sáng rực từ xa giờ đã thu nhỏ lại đáng kể.

“Còn 5 phút nữa là đóng cửa!”

Đúng lúc đó, hướng dẫn viên lại thông báo thời gian còn lại. 5 phút, chặt chẽ hơn tôi nghĩ. Thời gian đang trôi nhanh và tôi không còn nhiều thời gian để đưa ra quyết định.

“Anh đi trước đi, tôi sẽ theo ngay sau anh.”

“Đã hiểu.”

Với cái gật đầu của Aynar, cô ấy tiến về phía cổng thông tin, và sự lo lắng của tôi càng nhiều hơn. Bây giờ tôi phải làm gì đây?

Là người luôn ưu tiên hiệu quả và tốc độ, lần này tôi thật sự gặp khó để đưa ra quyết định. Không giống như trò chơi, mạng sống thực sự đang bị đe dọa.

“Bjorn, con trai của Jandel!”

Tôi định vô thức lùi lại thì đột nhiên Aynar, người đang đi vững, quay ngoắt lại.

“Cảm ơn vì lời nhắc nhở trước đó.”

“…Cô không cần phải cảm ơn tôi.”

“Và tôi muốn hỏi anh một điều.”

Bất cứ thứ gì ngoại trừ tên mẹ tôi.

Tôi gật đầu và Aynar hỏi với giọng đầy chân thành.

“Làm sao tôi có thể thông minh như anh? Tôi chưa từng thấy người Barbarian nào thông minh như anh cả. Tôi muốn giống như anh.”

Đó là một câu hỏi khó. Làm sao để trở nên thông minh? Thành thật mà nói, có lẽ sẽ nhanh hơn nếu được tái sinh… Đợi đã, tại sao tôi lại cân nhắc đến điều này nhỉ? Tôi chỉ nên trả lời một cách mơ hồ và đuổi cô ta đi.

“Luôn suy nghĩ trước khi hành động.”

“Ừm, tôi hiểu rồi!”

Mặc dù tôi nói mà không suy nghĩ nhiều, Aynar vẫn suy ngẫm lời tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó cô ấy nói một điều bất ngờ.

“Cảm ơn lời khuyên của anh. Nếu tôi sống sót qua mê cung, tôi sẽ trả ơn anh.”

Sống sót? Nghe có vẻ lạ lùng khi nghe từ miệng một người man rợ. Thế là, khác với bình thường, tôi lại nói ra một câu hỏi không cần thiết.

“…Cô cũng s·ợ c·hết sao?”

“Không phải là tự nhiên sao? Cái c·hết tất nhiên là điều đáng sợ. Tôi cá là những chiến binh khác cũng cảm thấy như vậy. Họ chỉ không biểu hiện ra thôi.”

Thật sự? Mặc dù cô ấy nói vậy nhưng tôi không thấy đồng tình. Trong trò chơi, những Barbarian là những sinh vật không biết sợ hãi là gì. Thực tế có vẻ không khác biệt gì nhiều lắm. Thấy tôi im lặng, Aynar giải thích thêm.

"Chúng ta sinh ra là chiến binh. Nếu chúng ta không thể chiến đấu, chúng ta sẽ c·hết."

Cách nói chuyện của cô ấy có vẻ ngập ngừng và máy móc, nhưng bằng cách nào đó tôi hiểu hoàn toàn những gì cô ấy đang cố nói.

"Tôi hiểu rồi."

Giống như tôi, họ không có lựa chọn nào khác. Sinh ra là người man rợ. Nếu chúng ta không thể g·iết quái vật trong mê cung, chúng ta không thể sống sót trong thành phố này. Đó là lý do tại sao ngay từ khi còn nhỏ, họ đã học cách vượt qua nỗi sợ hãi và tiến về phía trước.

Vâng, tất cả chỉ có thế thôi. Đó là lý do vì sao tôi thấy bọn họ có vẻ man rợ.

“Chúng ta hãy gặp nhau nếu còn sống nhé, Bjorn, con trai của Jandel.”

Sau đó Aynar bước vào cổng.

“Cổng sẽ đóng trong một phút nữa!”

Bây giờ không còn gì có thể ngăn cản tôi nữa. Chỉ còn lại sự lựa chọn của tôi. Giống như lúc tôi chuẩn bị vào phòng trùm cuối, có hai lựa chọn.

「Có / Không」

Bằng cách nào đó, tâm trí lộn xộn của tôi trở nên sáng suốt hơn. Chúng ta hãy nghĩ về nó như một trò chơi. Khi chơi game, tôi luôn tập trung vào hiệu quả để đạt được mục tiêu của mình. Trước khi hành động, tôi đánh giá các khả năng, luôn suy nghĩ trước nhiều bước đi. Nếu tôi thấy lợi ích trước mắt nhưng bất lợi về tổng thể, tôi sẽ chọn "không". Và ngược lại, tôi chọn "có".

Vì thế, tôi không bao giờ có sự lựa chọn nào cả.

“Cổng sắp đóng rồi! Xin hãy lùi lại!”

Tôi vội vã chạy về phía trước. Giống như khi tù trưởng bộ lạc gọi tên tôi, nỗi sợ hãi đang sôi sục sâu thẳm bên trong tôi. Điều này không có gì ngạc nhiên vì tôi đã sống một cuộc sống ở thành phố, nơi thậm chí còn không có lấy một lần đánh nhau. Và bây giờ tôi phải đối mặt với quái vật sao?

Chân tôi đã run rẩy rồi.

“Điều này rất nguy hiểm!”

Nhưng nếu không có cơ hội sống sót nào cả thì tôi sẽ không phân vân. Bây giờ, tôi có cơ thể cực kỳ khỏe mạnh của một người man rợ. Và kiến thức thu được từ việc xây dựng hàng ngàn nhân vật trong game.

Trên hết, mục tiêu lớn nhất của tôi là sống sót. Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm vậy. Biết rõ rằng đó là một thử thách khủng kh·iếp nhưng nếu vẫn còn tỉnh táo, tôi không có lựa chọn nào khác cả. Bởi vì nó có vẻ như là sự lựa chọn hợp lý nhất—

「Bạn đã vào Hang pha lê ở tầng một.」

Đó chính là điều tôi nghĩ.