Tôi cảm thấy như có gai trong miệng mình, cố gắng nói ra những lời nói cộc cằn và hung dữ mà tôi thậm chí không muốn nói, nhưng tôi không thể không làm vậy được. Bởi vì cách nói chuyện này hợp với suy nghĩ của cô ấy hơn. Tôi muốn làm Night Friend với cô nàng Fairy này tối nay. Vì một lý do nào đó, điều này khiến tôi nghe có vẻ như một gã rác rưởi, nhưng với cô ấy thì đó cũng không phải là một thỏa thuận tồi.
Chấn thương, thiếu ngủ và vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ cần nhìn vào hoàn cảnh của cô ấy thôi cũng thấy cô ấy còn đang gặp nguy hiểm hơn tôi gấp nhiều lần. Cô ấy vừa làm điều đó vì cô ấy biết điều đó. Thành thật mà nói, khát vọng sống của cô ấy khiến tôi ngạc nhiên.
"Như tôi đã nói, hãy tự chữa thương cho mình trước. Chúng ta có thể nói chuyện sau."
"Nhưng …"
"Tôi sẽ đứng canh gác."
Khi tôi quay lưng lại, một loạt những âm thanh sột soạt vang lên sau lưng tôi. Đó là âm thanh nhai thảo dược trước khi đắp lên v·ết t·hương của cô.
"Mọi việc đã xong."
Đã vậy sao? Cô ấy khéo tay đến ngạc nhiên.
Quay lại, tôi thấy một miếng băng quấn chặt giữa những khe hở của bộ quần áo rách nát của cô ấy. Sự cảnh giác trong mắt cô ấy khi nhìn tôi dường như đã giảm đi một chút, thật sự không hiểu nổi.
Hãy bắt đầu bằng phần giới thiệu cơ bản và từ từ thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta.
"Tôi là Bjorn, con trai của Yandel."
"Erwin."
"Tôi không biết cô hiểu lầm điều gì. Nhưng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô đâu."
"Vâng? À, vâng"
Cô ấy tỏ ra can đảm, nhưng nỗi sợ hãi vẫn hiện rõ trong mắt cô. Tôi nghĩ rằng nếu tôi làm nhiều như vậy, sự hiểu lầm này sẽ sớm được giải quyết, nhưng có vẻ như chẳng hiệu quả như tôi tưởng tượng ?
Cuối cùng, tôi vẫn phải hỏi thẳng thôi.
"Sao cô lại sợ tôi thế?"
"Người Barbarian và Fairy là kẻ thù của nhau, đúng không?"
"Kẻ thù?"
"Xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi không có ý như vậy, tôi không muốn đánh nhau với anh."
Cô ấy tức giận vì câu hỏi của tôi đến nỗi lại bắt đầu cầu xin. Không, tôi chỉ hỏi vì tôi thực sự tò mò. Fairy và người man rợ có phải là kẻ thù không? Đây là câu chuyện tôi nghe lần đầu Fairy. Rõ ràng là họ khá hợp nhau trong trò chơi. Chuyện này xảy ra thế nào? Tôi chỉ nhìn cô ấy bằng ánh mắt sắc bén, và thông tin tôi muốn nhanh chóng tuôn ra.
"Có một trận chiến giữa 2 chủng tộc diễn ra vào 10 năm trước. Tôi, cá nhân tôi không còn chút hận thù nào nữa! Tôi thực sự không có."
Mười năm trước… Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nghe cô ấy nói, có vẻ chỉ là một mối quan hệ căng thẳng giữa 2 chủng tộc, vẫn chưa hoàn toàn trở thành mối quan hệ thù địch. Vậy thì, có phải cô ấy sợ vì từ nhỏ cô ấy đã nghe những điều không hay về chủng tộc của tôi không?
Tình hình khá tệ.Tôi phải làm gì? Tôi có phải tìm người khác không? Chưa kể, các loại thảo mộc và băng vải mà tôi đã đưa cho cô ấy đều khá đắt. Được rồi, chúng ta hãy thử cách này trước.
"Tôi cũng vậy, không có hận thù."
"Tuyệt vời!"
"Vâng. Đó là lý do tại sao tôi hỏi, Erwin. Cô có muốn làm bạn với tôi tối nay không?"
"Night Friend à?"
"Tôi mệt rồi. Cô cũng vậy. Vậy tại sao chúng ta không hợp tác ngay bây giờ?"
"Ừm ?"
Mắt cô ấy đột nhiên sáng lên. Thành thật mà nói, tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang nói thật hay không.
Một cách chậm rãi, Erwin trầm ngâm một lúc rồi cau mày, sau đó đưa ra một điều kiện.
"Người Barbarian rất xem trọng danh dự của một chiến binh. Chú có thể thề không? Rằng chú sẽ không làm hại tôi trước?"
"Tôi thề."
"Ừm,vậy tôi cũng hứa với chú nhân danh gia tộc tôi, tôi sẽ không bao giờ làm hại chú trước."
Tất nhiên là tôi có thể tán nhảm cả ngày.Nhưng có một vấn đề cần được giải quyết trước tiên.
"Tôi là Bjorn, con trai của Yandel. Không phải chú."
Bjorn của chúng ta mới chỉ hai mươi tuổi thôi, bạn biết đấy.
Hợp đồng đã được ký kết. Có lẽ nó thậm chí còn mang tính đột phá về mặt văn hóa bản địa. Nhờ đó mà tôi đã tìm ra được tên thật của nàng Fairy trong quá trình này - Erwin Fornacci de Tersia.
Cô ấy hai mươi tuổi, bằng tuổi tôi.
"Vậy thì chúng ta phân chia ca trực như thế nào?"
"Tôi sẽ ngủ trước. Như vậy cô sẽ cảm thấy an toàn hơn."
"Ý tôi không phải thế … nếu anh muốn thì cứ vậy đi"
Lời phàn nàn của cô ấy bị tôi xem nhẹ.
"Vậy thì chốt nhé ?"
"Vâng."
Heh, tôi mừng quá. Tôi sẽ tuyệt vọng mất nếu lại phải chơi trò oẳn tù tì. Mắt tôi đã nhắm nghiền từ lâu rồi. Làm ơn, tôi chỉ muốn ngủ một chút thôi. Tại sao việc ngủ ngon một đêm lại khó khăn đến vậy?
"Ồ, đúng rồi, nhưng! Làm sao tôi canh được thời gian?"
Tsk đây chính là lý do mà tân binh luôn bị ghét bỏ.
Tôi lấy chiếc đồng hồ ra khỏi ba lô và đưa cho Erwin.
"Nó đắt lắm, đừng làm vỡ nó nhé."
"Vâng"
Nhìn cô ấy đón nhận nó một cách trân trọng như một di vật của tổ tiên khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.
"Tôi sẽ cẩn thận. Chúc ngủ ngon."
Tôi nằm xuống ba lô, đắp chăn lên người giống như ông chú đã làm.
Và
Zzzzzzzzz !
Tôi để giấc ngủ chiếm lấy ý thức của mình.
"Chú!"
Tôi đã nói rồi, hãy gọi tôi là Bjorn.
"Chú ơi, dậy đi. Hết giờ rồi."
Tôi cố mở mắt ra và đứng dậy. Tôi không thể tin được.Đã hai giờ rồi sao?
"Nào, đưa đồng hồ đây."
Tôi nhìn đồng hồ và quả thực đã hai giờ trôi qua. Nghĩ lại thì có vẻ như tôi thậm chí còn không ngáy đúng cách. Để phòng ngừa, tôi đã thử làm như vậy trong mười phút. Wow, đây có phải là uy lực của việc kết hợp ba lô và chăn không? Điều đó thực sự đáng sợ.
Rõ ràng, nếu ông chú cho tôi mượn dùng chúng, tôi đã không thể tránh thoát cuộc tập kích của ông ta. Tôi có thể ngủ rất thoải mái, quên hết thế giới bên ngoài. Đây có phải là nghiệp chướng không? Xét từ góc độ này, tôi cũng nên cho cô ấy mượn.
"Quấn cái này vào và ngủ đi. Và dùng nó làm gối nếu muốn."
"Hả? Nhưng"
Cô ấy có vẻ nhút nhát, nhưng khóe môi lại cong lên.
Tôi quyết định giả vờ như mình chưa nhìn thấy gì cả.
"Được rồi, vậy tôi sẽ sử dụng chúng một cách hợp lý, cảm ơn chú"
Không cần tôi thúc giục thêm, Erwin chui vào chăn và cuộn tròn như một con mèo, và ngay sau đó, có tiếng thở đều đặn vang lên. Này, cô thật sự ngủ ngon đến thế trước mặt người ngoài à? Cô ấy có vẻ mệt mỏi. Có lẽ cô ấy cũng có một ngày vất vả như tôi.
"Hô"
Tôi dựa lưng vào tường và mở đồng hồ.
[22: 50]
Cảm giác như đã năm ngày trôi qua, nhưng vẫn còn hơn một giờ nữa mới đến ngày thứ hai. Tôi muốn sớm quay lại thành phố, nếu tôi có thể quay lại, tôi chắc chắn sẽ ngủ li bì suốt vài ngày.
Tôi đóng đồng hồ lại và cất nó vào, đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Đã lâu rồi tôi mới có được khoảng thời gian yên bình, nhưng tôi cứ nghĩ về điều này điều kia.
Trong hiện thực thì chuyện gì đã xảy ra với tôi?
Có phải sự m·ất t·ích của tôi đã bị phát hiện không? Chắc chắn là có. Ai đó nên đến. Mặc dù công ty sẽ không coi việc vắng mặt vài ngày là nghiêm trọng.
"Ừm."
Đây không phải là lần đầu tiên tôi cân nhắc vấn đề này. Điều đó chỉ khiến tôi ngày càng buồn hơn. Nếu cứ tiếp tục nghĩ rằng quay trở lại hiện thực chẳng có gì tốt đẹp thì ý chí của tôi sẽ tan vỡ mất. Tốt hơn hết là đừng nghĩ tới nó nữa. Cho dù đó chỉ là sự tự lừa dối bản thân thì tôi cũng khá giỏi trong việc tự thôi miên.
""
Tôi cố tình thay đổi dòng suy nghĩ của mình.
Được rồi, chúng ta hãy tóm tắt lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua. Sau lễ trưởng thành, tôi bước vào mê cung, chiến đấu với yêu tinh, chiến đấu với chú Tôi có nên tự khen bản thân mình vì đã làm tốt cho đến giờ không? Tôi đã bấu víu cuộc sống này hết sức mình. Vì không có ai khen ngợi tôi về điều đó, tại sao tôi không tự làm?
Snap
Tôi quyết định không tự chúc mừng mình nữa cho đến khi trở về thành phố, và khi tôi mở đồng hồ ra thì thời gian đã hết.
"Erwin, dậy đi."
"Chỉ năm phút nữa thôi"
Chỉ năm phút thôi thì có thể làm được gì, hãy nhanh chân lên và đứng dậy.
"Ugh"
Erwin dụi mắt và đứng dậy khi cô hất bàn tay của tên Barbarian ra khỏi vai mình.
Này,cô ấy có đủ tỉnh táo để canh gác trong ca của mình không đấy, trông không đáng tin chút nào.
"Đừng nghĩ đến chuyện ngủ quên chỉ vì cho đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra."
"Biết rồi"
Tôi hơi lo lắng nhưng rồi lại quay trở lại giường.
Có lẽ vì tôi đã cho cô ấy mượn chăn và ba lô nên chúng vẫn còn hơi ấm.Thật là trớ trêu, đã bao lâu rồi tôi không cảm nhận được hơi ấm của người khác ngoài chính mình? Thật xa lạ. Điều này có lẽ còn có giá trị hơn tất cả mọi thứ khác tôi đã nhận được trong hai ngày qua.
Zzzzzzzzzzz !
Lần này, tôi có khá nhiều năng lượng nên tôi bắt đầu ngáy một cách chăm chỉ. Thành thật mà nói, tôi muốn tỉnh táo để đảm bảo cô ấy không ngủ và làm tốt công việc của mình. Tôi không cảm thấy buồn ngủ. Tôi mở mắt và liếc nhìn Erwin, sau đó gạt bỏ mọi lo lắng và nhắm mắt lại lần nữa …
Và, đã bao lâu trôi qua kể từ đó?
Creak ( tiếng bước chân rón rén )
Tôi cảm thấy có đó đang đến gần nên vội vàng ngồi dậy.
"Này, đau đấy!"
Trong vô thức, tay tôi đang bóp chặt lấy cổ tay trắng nõn của Erwin. Có vẻ như cô ấy đang vươn tay về phía tôi
"Cô nghĩ cô đang làm gì thế?"
"Chú trông như đang gặp ác mộng vì chú cứ đổ mồ hôi liên tục"
Nhìn chiếc khăn tay trên tay cô ấy, có vẻ như đó không phải là một lời nói dối. Dù sao, nếu ngay từ đầu đó là v·ũ k·hí, tôi đã đánh cô ta bằng khiên mà không cần hỏi tại sao.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi."
Sau khi nắm bắt được tình hình, tôi thả lỏng tay ra. Erwin vuốt ve chỗ tôi vừa chạm vào với vẻ mặt đau đớn. Trên cổ tay cô đã có những vết đỏ. Tôi thậm chí còn không xin lỗi. Bởi vì dù sao thì đó cũng chỉ là lời nói suông.
"Đã bao lâu rồi?"
"Còn mười phút nữa là đến giờ đổi ca."
"Được rồi. Vậy để tôi thay ca nhé."
"Nhưng …"
"Nếu bây giờ tôi ngủ tiếp, tôi sẽ chỉ mệt mỏi hơn thôi."
Nghe lời tôi, Erwin nằm xuống với vẻ mặt xin lỗi. Và lăn qua lăn lại một chút.
"Chú."
"Có vấn đề gì không?"
"Không. Chỉ là tôi có một câu hỏi."
"Nói đi"
Erwin do dự một lúc trước khi lên tiếng
"Chú của chú là ai?"
Cái gì cơ? Cô ta đang chơi chữ à?
"Bởi vì anh cứ không ngừng lẩm bẩm, nói với chú ấy rằng ‘tôi xin lỗi’ trong giấc mơ của chú. Ồ, tôi xin lỗi. Tôi có đang nhiều chuyện không? Chú không cần phải trả lời. Tôi sẽ ngủ yên."
Trước khi tôi kịp trả lời, Erwin đã kéo chăn lên và trùm kín đầu. Có vẻ như cô gái trẻ này dần trở nên tò mò khi nhận ra rằng tôi không đáng sợ đến thế.
"Nghỉ ngơi đi."
Tôi cố hồi tưởng lại trong khi thực hiện một vài động tác giãn cơ đơn giản. Tôi thực sự không thể nhớ bất cứ điều gì, nhưng có vẻ như tôi đã gặp một cơn ác mộng thực sự. Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi tò mò. Người đàn ông mà tôi đang cầu xin tha thứ là ai vậy?
Có hai ứng cử viên hiện ra trong tâm trí tôi. Một ông chú vô danh đã b·ị c·hặt đ·ầu tại buổi lễ trưởng thành, và chú Hans, người đã dạy tôi cách làm người. Nhưng khi nghĩ lại, thật lạ khi nói xin lỗi với hai người đó. Tôi không nhớ mình đã làm gì với họ đáng phải xin lỗi.
Chẳng bao lâu sau tôi đã đi đến kết luận : chắc hẳn đó chỉ là một giấc mơ vô nghĩa của tôi thôi.
[04:30]
Ngày thứ 3 đã bắt đầu. Và còn khoảng 10 phút nữa là tôi phải đánh thức Erwin. Tôi cảm thấy lo lắng khi nhìn sang Erwin ngủ với chiếc chăn kẹp giữa hai chân. Điều khiến tôi lo lắng là việc mở lời lần thứ hai - nghĩa là đề xuất thành lập nhóm . Tất nhiên, có một số bất lợi khi có bạn đồng hành, đó là bạn sẽ phải chia sẻ chiến lợi phẩm.
Bất kể có bao nhiêu yêu tinh xuất hiện vào ngày thứ ba, rõ ràng là việc Erwin tham gia sẽ làm giảm thu nhập cuối cùng của tôi. Nó không có nghĩa là tôi chê cô ấy yếu. Ờ thì, vì cô ấy thuộc tộc Fairy, nên thường thì chuyện đó sẽ không phải là vấn đề, nhưng … tôi có nên nói rằng tôi đã quá mạnh rồi không?
Ngay cả khi không có Erwin, một mình tôi cũng có thể dễ dàng tiêu diệt ba hoặc bốn tên yêu tinh. Đó không phải là sự kiêu ngạo, tôi thực sự đã phán đoán như vậy sau khi trải qua nhiều trận chiến với cơ thể này. Và tôi phải thu thập càng nhiều Mana Stone càng tốt để chuẩn bị cho chi phí sinh hoạt trong tương lai ở thành phố cũng như các loại thuế sau này.
"Hô"
An toàn hay nhiều Mana Stone hơn?
Trong khi tôi đang suy nghĩ về sự lựa chọn hợp lý nhất
Step .
Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của những nhà thám hiểm từ lối đi bên trái. Chuyện này đã xảy ra nhiều lần trong đêm nên tôi không quá lo lắng. Hầu hết thời gian, họ chỉ nhìn chúng tôi một lần rồi đi qua. Nhưng …
Step
Cặp đôi nhà thám hiểm này, chúng ta hãy tạm gọi họ là Mr. Fat ( béo ) và Mr. Skinny (gầy ) nhìn chúng tôi một cái rồi dừng lại và thì thầm với nhau.
"Đó là cô nàng Fairy chúng ta đang tìm kiếm sao ?"
"Có vẻ đúng rồi. Hình dạng của cây cung rất khớp.".
Trong số hai người đàn ông đã đi đến kết luận trong khi thì thầm với nhau, Mr Skinny hỏi tôi với tư cách là người đại diện.
"Barbarian, ngươi và nữ Fairy có quan hệ gì?"
"Như ngươi thấy đấy, chúng ta là Night Friend."
"Ngay cả người Barbarian và Fairy cũng có thể là Night Friend, hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt. Vậy bao giờ hai người sẽ tách ra?"
"Tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh."
Mr Skinny không hỏi thêm gì nữa. Anh ấy chỉ mỉm cười rồi rời đi cùng Mr Fat.
"Được rồi. Chúng ta đi thôi."
"Hả? À, ừm"
Chẳng mấy chốc, họ đã hoàn toàn rời khỏi chỗ này. Nhưng tôi vẫn không yên tâm. Lũ khốn nạn này đang làm cái quái gì thế? Cảm giác đáng ngại như lúc tên thủ lĩnh hét lên trước mặt tôi. Tôi từ từ di chuyển sang một bên và vỗ nhẹ vào vai Erwin, người vẫn đang ngủ.
"Ummm"
Này, cô thật sự vẫn còn ngủ được trong tình huống này sao. Tỉnh dậy đi.
Bởi vì bằng cách nào đó, chúng ta cảm thấy như mình đã bị lừa.