Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 113: Hai Bảo Vật Sống





Tiêu Mộng cúi người, híp mắt khua tay chào Trần Tư Khải ở trong xe.

Trần Tư Khải cười lạnh.

Tạm biệt cái gì mà tạm biệt, anh ta không nói tạm biệt, cô định đuổi anh ta thế nào?
Trần Tư Khải tháo dây an toàn, xuống xe, đi tới trước mặt Tiêu Mộng.

Hành động này của anh khiến hai cô gái giật mình.

Tiêu Mộng còn sợ tới mức hít sâu một hơi, cả người ngửa về sau, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia của Trần Tư Khải, lắp bắp nói:
“Anh, anh, anh muốn làm gì?”
Lam Nhạn từ từ nâng cằm mình lên, trời ạ, người đàn ông này cao thế!
Dáng người khỏe khoắn đẹp quá!
Nhìn như này, vai của anh ta rất rộng, rất rắn chắc, chắc là có rất nhiều cơ.

Eo rất thon, mặc đồ thoải mái, có thể thấy được chiếc bụng phẳng của anh ta.

Ôi, chân dài quá, thẳng tắp, càng nhìn càng đẹp trai.

A a a a, làm sao đây, cô ta thật sự bị hút hồn rồi!
Lam Nhạn nắm hai tay, gần như dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải gật đầu khách sáo với Lam Nhạn, hơi nhếch khóe môi, coi như là đã nở nụ cười khá dịu dàng, còn rất lịch sự mà duỗi tay về phía cô ta, nói:
“Xin chào, tôi là ông chủ của Tiêu Mộng, Trần Tư Khải.

Nên gọi cô thế nào đây?”
Suýt chút nữa Lam Nhạn ngất đi.

Trời ạ, đây là Trần Tư Khải!
Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nhất!
Là nhân vật truyền kỳ kia!
Lam Nhạn nhanh chóng lau tay lên quần áo, giơ ra, khẽ nắm tay Trần Tư Khải, hoảng hốt nói:

“Tôi, tôi tên là Lam Nhạn, là bạn thân của Tiêu Mộng, chúng tôi ở cùng nhau từ thời tiểu học, thân nhất luôn.


Trần Tư Khải liếc nhìn Tiêu Mộng, khẽ cười nói:
“Ồ, là bạn thân với cô nhóc này à.

Rất vui được gặp cô.

Là bạn thân, sao lại khác nhau nhiều thế chứ?
Tiêu Mộng, bạn của em xinh đẹp hơn em nhiều, hơn nữa nghe cách ăn nói liền biết là thông minh hơn em nhiều.


Lam Nhạn lập tức lâng lâng, ngẩng mặt lên, cười xấu hổ, nói:
“Hahaha, nào có, nào có tốt như lời tổng giám đốc Trần nói.


Tiêu Mộng bĩu môi, rất không phục mà ưỡn cằm, hung dữ trừng mắt lườm Trần Tư Khải:
“Hừ! Anh không thể như thế được, khen một người, còn thuận tiện đả kích một người.

Thật đáng ghét!”
Trần Tư Khải và Lam Nhạn cùng bật cười.

Trần Tư Khải nói với Lam Nhạn: “Hai người các em đi ăn sao?
Đi đâu thế? Đi, tôi đưa các em đi.


Lam Nhạn lập tức vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá!”
Tiêu Mộng nhăn mặt, không tình nguyện lầu bầu:
“Tốt cái gì mà tốt!
Chúng mình đi xe buýt không phải là được rồi sao?
Sao phải để anh ta đưa đi chứ?”
Cô mới không thèm ở cùng tên Trần gấu xấu xa này.

Cô cứ cảm thấy cái tên này quá háo sắc, hở một chút là sàm sỡ của cô.

Cách càng xa, cô mới càng cảm thấy an toàn!
Hơn nữa, cái tên này, hở tý là trở mặt, giống như sáng nay, khi nói về chiếc cốc của cô còn cười híp mắt, cô còn chưa giải thích chi tiết về bức vẽ của cô, anh ta đã xị mặt ra, lạnh lùng đuổi cô ra ngoài.

Ở cùng loại sinh vật như này lâu, tổn thọ!
Lam Nhạn hất tay Tiêu Mộng ra, oán trách:
“Cái gì chứ, sao có xe mà lại không đi?
Hơn nữa, giữa trưa nóng như này, đã ngồi xe buýt mất 10 phút mà còn chưa tới, lẽ nào cậu nhẫn tâm để tôi phơi thành người khô sao?
Cậu thì không sợ cháy nắng, nhóc con nhà cậu từ nhỏ đã không sợ cháy nắng, nhìn dáng người toàn thịt của cậu, có phơi nữa cũng hai ngày là lại như cũ.


Trần Tư Khải cười thầm.

Lam Nhạn ăn nói thẳng thắn, rất thú vị.

Tiêu Mộng hung dữ trừng mắt lườm Lam Nhạn, nói:
“Trời ơi, tổng giám đốc Trần nhà người ta còn có việc, anh ta bận nhiều việc lắm, có đúng không, tổng giám đốc Trần?”
Không ngờ cái tên đáng chém trăm nhát Trần Tư Khải này lại khua tay nói:
“Không sao, không sao, trưa nay tôi không có việc gì.


Chọc cho Tiêu Mộng tức tới mức muốn cầm túi đập cho Trần Tư Khải sung đầu.

Lam Nhạn vui vẻ:
“Cậu nghe thấy chưa, tổng giám đốc Trần người ta không có việc gì!
Đi thôi, đi xe! Hôm nay nóng quá! Thật ý!
Có trai đẹp đưa đi, có xe xịn để đi, ngốc mới không đi!”
Lam Nhạn thu ô lại, Trần Tư Khải nhanh chóng mở cửa xe sau cho Lam Nhạn, cô ta không hề khách sáo mà ngồi lên xe.

Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng, ý muốn hỏi:
Bạn em đã lên xe rồi, em thì sao?
Tiêu Mộng lẩm bẩm một câu: “Hừ, kiếp trước nợ các người!”

Chỉ có thể hậm hực lên xe.

Trần Tư Khải mừng thầm, may là hôm nay anh ta đi xe 4 chỗ.

Nếu anh ta đi chiếc xe thể thao Veyron kia, chắc là cũng không đón được hai bảo vật sống này.

Sau khi lên xe, Lam Nhạn cực kỳ hưng phấn, nhìn trái nhìn phải, sờ đông mó tây.

“Tổng giám đốc Trần, đây là xe gì thế?”
Cô ta không nhận ra hãng xe.

“Maybach.


“Ô!” Lam Nhạn hít sâu một hơi, mắt trợn tròn.

Đây là Maybach trong truyền thuyết sao?
Xe đắt lắm nha!
Tiêu Mộng càng không hiểu về xe, mắt to khẽ động, nhìn Lam Nhạn, hỏi: “Cái gì, cái gì bach?”
Lam Nhạn trợn mắt coi thường: “Maybach!”
“Ồ, đắt lắm sao?”
“Nói thừa! Đắt chết đi ý! Có bán cậu đi chắc là cũng không mua nổi một cái bánh xe.


Tiêu Mộng gật đầu, nghĩ tới chiếc xe thể thao mà Trần Tư Khải thường lái, nói:
“Chiếc xe chỉ có thể ngồi hai người mà tổng giám đốc Trần thường hai lái kia có phải không đắt như xe này không?”
“Xe chỉ có thể ngồi hai ngời? Đó là xe hãng gì?” Lam Nhạn hỏi.

Đương nhiêu Tiêu Mộng không hiểu về xe, lắc đầu.

Trần Tư Khải trả lời: “Haha, chiếc kia à, là Bugatti Veyron.

Mộng, giá của xe, không phải tính theo ghế ngồi.


“A a a a! Bugatti Veyron?”
Lam Nhạn lại kinh ngạc.

Trời ơi, đó mới là chiếc xe giá trên trời!
Tiêu Mộng cảm thấy Lam Nhạn quá khuất phục Trần Tư Khải.

Ôi, cái tên Trần gấu xấu xa bảo bọn họ lên xe, Lam Nhạn liền lên xe?
Thật là!
Lam Nhạn, cậu thấy trai đẹp là không nhấc chân lên nổi!
“Hai em đi đâu?” Thỉnh thoảng Trần Tư Khải liếc nhìn Tiêu Mộng qua gương chiếu hậu, hỏi.

“Phố đồ ăn ngon.


Tiêu Mộng lười biếng đáp.

“Ồ, đến phố đồ ăn ngon ăn à? Chỗ đó hay đấy.

Có hai người các em thôi sao?”
Lam Nhạn lập tức nói: “Đúng thế, đúng thế, chỉ hai người chúng tôi, tổng giám đốc Trần, có phải trưa nay anh phải đi xã giao không?”
“Hôm nay không đi xã giao.


Lam Nhạn lập tức nói: “Hay là tổng giám đốc Trần ăn cùng chúng tôi đi?”
Tiêu Mộng lập tức ngăn lại: “Trời ơi, cậu gọi người ta làm gì?
Chắc chắc người ta còn có hẹn khác, cậu nhìn cậu xem, cái loại rảnh rỗi sinh nông nổi.

Tổng giám đốc Trần à, haha, anh không cần để ý tới cô ấy, bạn tôi tính nó thế, rất nhiệt tình.



Hơn nữa, gặp trai đẹp là cực kỳ nhiệt tình.

Tiêu Mộng hung dữ lườm Lam Nhạn.

Lam Nhạn bĩu môi nhìn Tiêu Mộng.

Không ngờ Trần Tư Khải lại nói: “Được, dù sao trưa nay tôi cũng không có việc gì, cùng ăn với các em vậy.

Các em muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, tôi mời.


“Hả? Không phải chứ?” Tiêu Mộng đen mặt, gấp đến suýt khóc.

Nhưng Lam Nhạn lại hoan hô, cực kỳ vui vẻ.

Tiếp đó, Lam Nhạn chuyên tâm nịnh nọt Trần Tư Khải, món gì ở đâu ăn ngon.

Tiêu Mộng giống như túi tức giận, thầm mắng Trần Tư Khải rảnh rỗi sinh nông nổi, mắng cả Lam Nhạn thấy trai đẹp là điên cuồng.

Cuối cùng, Lam Nhạn chọn xong địa điểm ăn trưa, đương nhiên, vẫn là phố đồ ăn ngon, chẳng quả là chọn một quán đồ Nhật khá đắt.

Tiêu Mộng chưa từng tới quán Nhật, liền bĩu môi lẩm bẩm ở phía sau:
“Thật là, ăn đồ Nhật gì chứ?
Vì sao phải đi ăn đồ người Nhật nấu?
Tôi cực kỳ thích món ăn nước mình!
Muốn đi thì hai người đi đi!”
Nhưng Lam Nhạn lại nhanh chóng trả lời lại:
“Rất nhiều món trứng cuộn, cả viên cá mà cậu thích ăn, không phải đều là đồ Nhật sao?
One piece mà cậu thích xem nhất không phải cũng là do Nhật quay sao?
Giờ nói yêu nước gì đó với tôi, thật sự coi thường cậu!
Tôi nói cho cậu biết, đi ăn đồ Nhật, thật ra là chính là đạp lên người Nhật bọn họ, để bọn họ quỳ xuống phục vụ chúng tam như thế mới là tôn nghiêm của nước ta!
Cậu hiểu cái gì chứ, nhóc ngốc!”
Trần Tư Khải đang lái xe cười thầm.

Tiêu Mộng phồng má, tức giận.

Nói không lại Lam Nhạn, chỉ đành giả câm.

Muốn ăn đồ Nhật cũng chả sao, chủ yếu là đừng đi cùng Trần gấu xấu xa!
Bỗng nhiên Trần Tư Khải nói:
“Mộng, tôi cảm thấy, Nhạn là người bạn thân nhất của em, em không nên giấu người bạn thân nhất của mình, như thế sẽ có lỗi với bạn em đó.


Những lời lập lờ nước đôi này của Trần Tư Khải khiến Tiêu Mộng và Lam Nhạn cùng trợn tròn mắt.

Giấu cô ta chuyện gì?
“Nhóc con nhà cậu có chuyện gì giấu tôi thế?”
Lam Nhạn ra vẻ muốn bóp cổ Tiêu Mộng, uy hiếp cô.

Tiêu Mộng sợ tới mức nhanh chóng khua tay, nói: “Tôi nào có giấu cậu cái gì chứ! Tổng giám đốc Trần, anh nói gì đi!”
Bờ môi mỏng của Trần Tư Khải hơi giương lên, từ từ nói: “Chẳng phải là chuyện tôi theo đuổi em sao? Nhạn, có lẽ cô không biết, bây giờ tôi đang theo đuổi người bạn thân này của cô.

”.