Liên Như Tâm giả vờ áy náy nói: "Bảo bối à, mẹ không cố ý đâu, chỉ là thấy con làm em gái bỏng, mẹ hơi sốt ruột mới đẩy nhẹ con một cái.”
Tôi nhớ lại cốt truyện, kiếp trước từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ nghi ngờ mẹ, cho dù sau này có vô duyên vô cớ bị thương lần thứ hai lần thứ ba, càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Bây giờ xem ra cảm giác tội lỗi của bà ta đã được ngụy trang, như thể bà ta biết chắc rằng tôi sẽ không phản kháng.
Trình Ngữ Thanh cũng đi vào, vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt nhưng trên mặt lại rất ngoan ngoãn: “Đều là lỗi của em, nếu mẹ không lo lắng cánh tay em bị chị làm bỏng, thì bà ấy cũng sẽ không làm như vậy. Nhưng mà vẫn may chị không xảy ra vấn đề gì, chị sẽ không trách mẹ đúng không?”
"Không sao ư, cô ấy bị chấn động não nhẹ, thế mà còn gọi là không sao à?”
Tôi chưa kịp nói gì thì bác sĩ Văn đã lấy hình chụp X-quang ra, cau mày nói: "Tình trạng này cần phải nhập viện để theo dõi. Nói đơn gian là bị chấn thương ở phía sau đầu, nhưng bên trong lại bị tắc nghẽn máu, còn bị chấn động nhẹ. Để tránh những rủi ro không đáng có, trước hết cô hãy ở lại bệnh viện một thời gian.”
"Cái gì? Chị gái đúng là có bệnh công chúa mà, chỉ đẩy nhẹ một cái cũng khiến mọi người nghĩ rằng nhà họ Trình đối xử không tốt với cô con gái nuôi này rồi.”
Trình Ngữ Thanh giả vờ nũng nịu, lẩm bẩm.
Hừ, bây giờ mọi người đều biết tôi là con gái nuôi được nhà họ Trình nhận nuôi, Trình Ngữ Thanh cố ý nhắc tới “thiên kim” để kích thích tôi, đồng thời còn dùng danh tiếng mà nhà họ Trình quan tâm nhất để đánh lén tôi.
Ồ, đây là nơi bi kịch bắt đầu, giống như họ sẽ làm vô số lần trong tương lai.
Nhưng lần này, làm sao có thể để cho các người được như ý muốn chứ! Tôi yếu ớt chống người, chậm rãi ngước mắt lên, ra vẻ bản thân chịu ấm ức bất hạnh, trong mắt giống như có làn nước sắp chảy ra: “Là lỗi của con, đồ ăn cay quá, khiến con bị đau bụng nên không giữ vững cốc, làm em gái bị bỏng, bị mẹ tát một cái nên con cứ luôn chóng mặt, vừa nãy không kịp tránh, con xin lỗi mẹ.”
"….."
Vừa lúc y tá đến thay băng, nghe thấy lời tôi nói, khung cảnh nhất thời im lặng.
“Cô nói là Trình phu nhân đánh cô?”
Bác sĩ càng cau mày hơn, thảo nào bên ngoài có lời đồn sau khi con gái ruột nhà họ Trình trở về, nhà họ Trình không còn coi tọng cô con gái trước đó nữa, bây giờ xem ra, không chỉ không coi trọng, còn không đánh thì mắng.
Trước mặt người ngoài vẫn còn làm hại được như vậy, về nhà rồi không biết còn bị đối xử như thế nào?
“Con đang nói nhảm cái gì vậy!” Người mẹ Liên Như Tâm sắc mắt có chút bối rối: “Mẹ cho con mặc bộ quần áo may sẵn đắt tiền nhất, cái ăn cái mặc có cái nào không giống như Thanh Thanh, con ấy đứa trẻ này tại sao lại vì tranh giành tình yêu mà học cách vu oan người khác như thế, Nguyệt Nguyệt, con làm mẹ thất vọng quá!”
Động tác của ba bốn y tá chậm lại, nín thở, vểnh tai lên xem hóng chuyện. Tôi cắn môi, vừa ấm ức vừa sợ hãi nói: “Con sai rồi mẹ ơi, con không dám nữa.”
Tôi vừa mới khâu xong trông có vẻ đau khổ, thực ra vết thương không lớn nhưng có máu trong não, vết thương được khâu lại trông rất đáng sợ, nghe tôi nói như vậy, người xung quanh càng thêm nghi ngờ Trình gia đối xử không tốt với tôi.
“Sao chị có thể nói như vậy! Sau khi em trở về, chị luôn nhắm vào em, cố tình tạt nước sôi vào người em. Vì coi chị là chị gái, trước giờ em chưa từng trách chị, sao chị lại có thể nói mẹ như vậy, mẹ thương yêu chị như vậy, sẽ đau lòng biết nhường nào.”
Trình Ngữ Thanh là người đầu tiên không nhịn được, lúc này cô ta còn chưa đứng vững ở nhà họ Trình, cũng chỉ có giá vài lời nói lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng dù vậy, những y tá nhỏ xung quanh cô ta vẫn tỏ ra có chút bối rối. Chẳng lẽ cô con gái nuôi kiêu ngạo vì không chịu nổi khi con gái thật đã trở về nên đã làm tổn thương người khác, khiến bà Trình không nhịn được dạy dỗ cô? Ân oán hào môn quả thật là hồ nước sâu.
“Để mọi người chê cười rồi, em gái tôi vừa bị thương ở đầu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.” Không biết từ lúc nào Trình Thần đã bước vào, nắm lấy tay tôi, giọng điệu ôn tồn dịu dàng.
Trình Thần rất đẹp trai, anh ta mang vẻ ngoài của một chàng trai giàu có mà các cô gái thích. Anh ta không còn lạnh lùng như trước mà đầy trìu mến, nhìn tôi với ánh mắt đau lòng.
Ai cũng cho rằng anh ta là một người anh tốt, yêu thương em gái mình. Chỉ có tôi mới biết sự điên cuồng đằng sau đôi mắt anh ta.
Nhìn thấy những gì Trình Thần và Ngữ Thanh nói, nhân viên ở đây không muốn đắc tội bất cứ ai nên họ nhanh chóng rời đi.
Chắc chắn, cốt truyện chính vẫn sẽ sửa chữa mọi sai lệch xung quanh. Nhưng qua lần thử nghiệm này, tôi phát hiện ra rằng cốt truyện đã không còn là 100% không thể phá hủy được, sau vài lời nói, những người xung quanh đều trở nên nghi ngờ, thay vì tin tưởng vào Trình Ngữ Thanh một cách tuyệt đối.
Dù chỉ là dao động nhẹ nhưng đối với tôi nó rất quan trọng. Điều này có nghĩa là vết nứt đầu tiên trên tảng băng trôi đã xuất hiện.
15.
Người mẹ Liên Như Tâm cảnh cáo tôi không được nói nhảm, Trình Ngữ Thanh âm dương quái khí tức hùng hổ bỏ đi.
Kể từ khi công khai thừa nhận con gái ruột xong, Liên Như Tâm đã bận rộn chuẩn bị cho lễ sinh nhật cho Trình Ngữ Thanh.
Những bộ váy được thiết kế riêng, rượu sâm panh thượng hạng, và những lời mời đến các chính trị gia và doanh nhân đều đáng để quan tâm hơn tôi.
Trong căn phòng trống chỉ còn lại tôi và Trình Thần. Mặc dù tôi biết rằng trước khi Trình Thần mất tất cả và phát đ iên hoàn toàn, anh ta sẽ không làm gì mất nhân tính để hủy hoại tôi, nhưng trải nghiệm ở kiếp trước vẫn khiến tôi nổi da gà.
Tôi bất giác, như thể vô thức rút tay ra tay mình, bị Trình Thần phát giác.
“Cô sợ tôi sao?”
Lúc này trong phòng bệnh không còn ai nữa, trên mặt Trình Thần lại trở về vẻ mặt nửa cười nửa đùa nửa thật.
“Không!” Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt Trình Thần, cố gắng nhìn rõ sự điên cuồng ẩn giấu trong mắt anh ta.
Trình Thần không trốn tránh, nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, hơi giống như cảm giác áp bức mà Trình Giang có khi còn trẻ.
“Tôi có thể hỏi anh một câu được không?” Tôi nghiêm túc nhìn anh ta. Trình Thần nhướng mày chờ tôi lên tiếng mà không nói gì.
"Rốt cuộc thì, tại sao anh hận tôi?" Tôi hỏi câu hỏi đã khiến tôi bận tâm rất lâu.
Nếu theo cốt truyện, Trình Ngữ Thanh và Liên Như Tâm ghét tôi vì họ ghét thân phận con hoang của tôi và muốn trả thù tôi, nhưng tôi không hiểu tại sao Trình Thần lại đổ lỗi cho tôi về tất cả những thất bại của anh ta ở nhà họ Trình. Tại sao lại như vậy?
"Cô thực sự không biết sao, Trình tiểu thư, đại tiểu thư thiên kim Trình gia."
Trình Thần nắm lấy tay tôi, ghé mặt tới, ngữ điệu dịu dàng.
"Cô cho rằng tôi không biết cô xúi giục lão Trình việc thay đổi di chúc sao? Cô cho rằng tôi không biết cô đã vu khống tôi trước mặt lão Trình và mẹ như thế nào sao? --- Tạp chủng, chó hoang, kẻ ghê tởm.”
“Cô nghĩ là do ai mà tôi bị Trình Giang đánh như con chó hoang không dậy nổi? Trình Nguyệt, sản nghiệp nhà họ Trình mấy đời cô tiêu không hết, nhưng cô tuyệt không chừa cho tôi một con đường, người em gái yêu thương nhất của tôi, thật là, khiến tôi đau lòng quá.”
Tôi choáng váng vài giây rồi cảm thấy nhẹ nhõm. Bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng tôi không phải là người duy nhất bị mắc kẹt trong bi kịch của tình tiết truyện từ kiếp này sang kiếp khác.
Tôi trước 18 tuổi không phải là cái dáng vẻ yếu đuối. Tương tự như vậy, Trình Thần lúc đó cũng không hề vặn vẹo và biến thái đối với tôi như bây giờ.
16.
"Sửa di chúc? Bố mới bốn mươi tuổi, sửa di chúc nào cơ? “
Tôi lắc đầu và cố gắng giao tiếp với anh ta, nhưng buồn thay tôi không thể đưa ra một lập luận mạnh mẽ hơn vì kinh nghiệm sống trước đây của tôi đã bị xáo trộn và tương lai vẫn chưa xảy ra.
Bình tĩnh lại mấy giây, tôi hỏi Trình Thần: “Không, không phải chuyện tài sản, nhưng anh cho rằng tôi luôn coi thường anh, anh cho rằng tất cả là vì tôi mà anh không thể ngẩng đầu ở nhà họ Trình, phải không?"
Trình Thần không nói gì, đồng nghĩa với thừa nhận.
"Anh, anh thật sự không nhớ sao?"
Tôi thở dài, có chút bi thương: "Khi còn nhỏ, từ lúc em có thể hiểu chuyện, người được tuyên bố với bên ngoài là trưởng tử trưởng tôn thân phận trị giá nghìn tỷ nhà họ Trình, tiểu thiếu gia nhận được vô vàn yêu thương, thế nhưng trở về nhà, anh giống như một bóng ma.”
“Mẹ chán ghét anh, ba cũng không yêu thương anh, người làm nhà họ Trình mặc dù vẫn đảm bảo anh kim y ngọc thực, nhưng đều tránh xa anh, chỉ có em như cái đuôi nhỏ đi theo anh, đuổi cũng không đi.”
Trình Thần cúi người ngồi xổm bên cạnh tôi, có chút hứng thú chăm chú lắng nghe.
"Em nhớ khi còn rất nhỏ, có một đầu bếp thấy anh quá cô đơn nên đã lén làm cho anh một chiếc bánh bao hình con lợn và kể cho anh nghe một câu chuyện. Em không bao giờ gặp lại người đầu bếp đó nữa. Từ đó, những người khác vừa thương hại vừa sợ anh. Không có mệnh lệnh của mẹ, không ai được nói chuyện với anh, bất kể anh khóc nháo hay tức giận, tất cả mọi người đều trốn xa khỏi anh, xem như anh không tồn tại.”
Tôi tiếp tục nói. Trình Thần giống như đang lắng nghe câu chuyện của người khác, tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ngón tay út giơ lên đã phản bội anh ta. Đó là một cử động nhỏ mỗi khi tâm trạng dao động mà anh ta có thể không nhận thấy.
Tôi vượt qua nỗi sợ hãi trong ký ức về cốt truyện trước đó và nắm lấy tay Trình Thần: "Nhưng anh à, em chưa bao giờ thương hại anh, cũng chưa bao giờ coi thường anh. Ngược lại, từ khi hiểu chuyện em đã rất thích anh"
“Anh vốn sinh ra đã đẹp, thông minh lanh lợi, lại có năng khiếu về âm nhạc và toán học. Em nhớ khi còn nhỏ, em đánh piano đánh nhầm một nốt bị đánh vào tay, anh cố ý kéo violin bên cạnh em, khiến cho gia sư của gia đình không dám để ý đến anh cũng phải kinh ngạc nói anh có thiên phú mà không còn để ý đánh em nữa.”
“Còn có chuỗi vòng em mất 3 ngày cũng không giải được anh lại chỉ cần 3 phút, những lúc đó em đã ngưỡng mộ anh muốn chet, lúc nhỏ bố mẹ yêu em đến mức hận không thể luôn nắn trong tay, treo trên miệng, vậy nên lúc đó ngày nào em cũng dính lấy anh, như vậy họ cũng sẽ nhìn thấy anh…”
Tôi kể lại những kỷ niệm, từng thứ từng thứ cho anh ta nghe.
Trình Thần im lặng, vẫn không có thay đổi gì lớn, nhưng từ khóe mắt, tôi thấy móng tay út của anh ta đã cắm vào da thịt.
“Còn về việc đánh nhau.”
Tôi dừng một chút rồi nói tiếp: “Khi còn nhỏ, em thích gây rắc rối và đánh nhau với anh, em nhớ có một lần, em kéo anh từ trên lầu xuống dưới nhà, sau đó em đ ẩy anh xuống cầu thang, khiến cánh tay của anh bị thương nghiêm trọng, 3 tháng liền không kéo được violin. Bởi vì sợ hãi và đau lòng, em đã khóc rất nhiều ngày, nhưng nếu như được quay lại, em vẫn sẽ đánh nhau với anh.”
“Bởi vì lúc đó anh không có một người bạn nào, cho nên em đành phải dùng biện pháp ngu ngốc nhất đến gần anh."
Nói xong, tôi ngồi trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn Trình Thần. Trình Thần im lặng hồi lâu, lâu đến mức tôi gần như tưởng rằng anh ta không nghe thấy.
Anh ta chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Câu chuyện không tồi, có điều kể nhiều tình cảm quá, tôi sắp cảm động rồi.”
Tôi cười cay đắng. Quả nhiên, cốt truyện không dễ lay chuyển như vậy, nếu không tôi sẽ không đấu tranh hết lần này đến lần khác mà không có kết quả.