Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình 2

Chương 5



Khiêu vũ?

"Tôi..." Không biết nhảy a.

Không biết khiêu vũ là thật, cô chỉ có nhìn thấy người ta khiêu vũ qua truyền hình, hoặc thì học được những bước nhảy cơ bản nhất, chứ chưa bao giờ có cơ hội "thực hành" như tình huống này a, trước kia cho dù có đi làm phiên dịch, cũng phần lớn là cho các tour du lịch nội địa, hay là các bữa tiệc ở nhà hàng, khách sạn lớn, vì nhiệm vụ của cô chỉ đơn giản là chuyển ngữ cho nên cái màn khiêu vũ hay nhảy nhót gì đó, cô không quan tâm lắm.

Giờ đột nhiên...

Trong lòng thấp thỏm, cô mấp máy môi định từ chối nhưng tình huống hiện tại quả là làm khó cô rồi, cho dù có không biết nhảy cũng không thể thẳng thừng từ chối lời mời của người ta, Lệ Thiếu Đình là người Trung Quốc, hơn nữa địa vị của anh ấy, biết đâu có thể giúp ích cho cô, mà khiêu vũ chính là một bước tiến quan trọng.

"Sao thế, Dora tiểu thư không muốn?"

"Không, không phải, đương nhiên là muốn a."

Lạc Khuynh Thành vội vã lắc đầu, miệng không quên nở nụ cười tươi, đặt ly nước trái cây lên bàn, cô thoải mái giơ tay đặt lên lòng bàn tay của Lệ Thiếu Đình, mặc cho anh kéo mình ra giữa sàn nhảy, toàn bộ quá trình diễn ra, Lạc Khuynh Thành hoàn toàn không để ý đến tâm trạng người nào đó, cũng không cân nhắc xem có nên hỏi sự cho phép của người đó không, cho đến khi vừa xoay người, ánh mắt cô vô tình liếc về phía German.

Tuy trên gương mặt anh không biểu lộ chút ưu tư gì, thần sắc vẫn lạnh lùng hờ hững như thường, có thể là Lệ Thiếu Đình nhạy cảm phát hiện có điều gì đó không đúng, hay là vì cái tên Dora này quá mức trùng hợp khiến nội tâm anh sinh ra chút nghi ngờ. Vì thế, theo bản năng tò mò, tần suất anh quan sát động tĩnh hai người này cũng nhiều hơn hòng tìm ra manh mối chứng minh nghi vấn trong lòng mình...

Quả nhiên, tuy ngoài mặt hai người tỏ ra rất tự nhiên, rất có chừng mực, nhưng thỉnh thoảng lại trao cho nhau cái nhìn quá quan tâm đến đối phương khiến nghi vấn trong lòng Lệ Thiếu Đình càng tăng thêm.

Có vẻ như quan hệ hai người này có gì đó không đúng?

"Dora tiểu thư, mạo muội hỏi một câu, tên tiếng Trung của cô là gì?"

Cố ý liếc mắt nhìn sang German, Lệ Thiếu Đình khéo léo thu tầm mắt về, lịch sự lên tiếng hỏi đối phương, đáy mắt ánh lên ý cười đầy chân thành...

Người đàn ông này có lẽ là một nhân vật hết sức lợi hại, sợ là tâm tư cũng rất thâm sâu!

"Lạc Khuynh Thành."

Trong lòng âm thầm đánh giá, cô cười nhạt đáp một tiếng.

"Thật sự là em!"

Chả trách mới liếc nhìn cô lần đầu, anh đã cảm thấy có gì đó rất quen mắt, từ gương mặt cho đến thái độ, có mấy phần rất giống Tích Nhi, cho dù phong cách của hai người hoàn toàn bất đồng, cả phong cách cũng có phần khác biệt, chẳng hạn như Tích nhi của anh là kiểu người đơn giản, nhu nhược khiến anh muốn bảo bọc che chở cô cả đời, còn cô em thì trông cá tính có vài phần cứng rắn, mạnh mẽ hơn nhiều. Luận về diện mạo, nếu đánh giá một cách khách quan, anh phải thốt lên rằng vẻ đẹp của cô em có vài phần nhỉnh hơn nhiều, kiêu sa đậm chất quý phái, đáng yêu nhưng gợi cảm, từ gương mặt thon gọn đến vóc dáng nhỏ nhắn, phải công nhận là tinh xảo hơn Tích nhi, hơn nữa cô gái này sở hữu một loại cá tính rất dễ khiến đối phương mê hoặc, từ cách ăn nói đến cử chỉ, tự tin uyển chuyển, không giống cô bạn gái nhà anh, nhát như thỏ đế, nhưng để anh nhận xét một cách chủ quan, người ta có câu: tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho nên, cô gái của anh có yếu đuối thì sao, đã có anh bảo hộ cô, cô gái của anh nhát gan thì thế nào, anh ước ao được cô ỷ lại vào mình còn không kịp,...

"Vừa nãy anh ngờ ngợ đoán là em, nào ngờ đúng thật, Reggie Nord kiêu ngạo quá đấy, đến cả bữa tiệc quan trọng này cũng dám mang em theo."

Vẻ mặt thất thố lập tức biến mất, Lệ Thiếu Đình nhanh chóng chuyển ngữ, dùng tiếng Trung nói chuyện với cô, dáng vẻ gian xảo bắt đầu bật chế độ ON.

"Sao thế, Lệ thiếu soái quen tôi sao?"

"Lạc Ngâm Tích."

"Ngâm Tích? Anh biết Ngâm Tích?"

Giật mình kích động, âm vực cô đột nhiên cao lên, cô quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh gì, từng bước nhảy rối loạn trúc trắc lập tức ngừng lại, hai tay cô nhẹ nhàng khoác lên bả vai Lệ Thiếu Đình, sắc mặt cũng theo đó mà biến đổi.

"Anh quen Ngâm Tích trước đây? Hay là mới quen?"

"Em gái à, bình tĩnh nào, đừng nôn nóng."

Đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười trêu chọc, Lệ Thiếu Đình nở một nụ cười lưu manh khó nói, cánh tay vòng quanh thắt lưng Lạc Khuynh Thành hơi dùng lực hòng nhắc khéo cô, anh bắt đầu dẫn dắt từng bước chân cô theo điệu nhạc, từ chậm rãi khoan thai đến cao trào của bản nhạc, dường như câu hỏi của Lạc Khuynh Thành, không mấy khiến Lệ Thiếu Đình để tâm là bao...

Hòa chung trong giai điệu nhẹ nhàng, người đàn ông nổi máu tâm trạng vui vẻ muốn trêu ghẹo đối phương, người con gái trúc trắc từng động tác mang loại cảm giác thấp thỏm với hàng ngàn câu hỏi chưa được giải đáp từ đối phương. Còn có một người, ánh mắt người đó từ đầu đến cuối đều không rời mắt cặp đôi đang khiêu vũ giữa sảnh chính kia, từ khoảng khắc người con gái ngượng ngùng giơ tay ra, đặt lên lòng bàn tay kẻ kia, mặc dù xung quanh anh có biết bao nhiêu đối tác đồng nghiệp muốn hàn huyên bắt chuyện với anh, nhưng ánh mắt anh, chưa bao giờ vô tình như hôm nay, cả người lạnh lẽo b.ắn ra hàng ngàn tia nguy hiểm về phía hai người kia!

Cho dù anh biết, khiêu vũ chính là một loại phương thức xã giao hết sức thông thường ở những buổi tiệc lớn, hoặc những buổi dạ hội ở phương Tây, mấy thể loại động chạm qua lại đối với anh mà nói, là chuyện hết sức bình thường, anh chẳng để ý là bao, nhưng vì sao, vừa nhìn thấy cánh tay Lệ Thiếu Đình ôm ngang vòng eo nhỏ nhắn của Lạc Khuynh Thành, German liền cảm thấy khó chịu!

Hơn nữa, một khoảng khắc nào đó, anh thấy được đối phương còn dám dùng lực hòng kéo cô lại kề sát vào lồng ng.ực đối phương, lồng ng.ực anh lập tức cảm thấy tức nghẹn, khó chịu bực bội vô cùng!

Con mẹ nó! Không được phép ôm!

Lệ Thiếu Đình, cậu còn dám kề sát cô ấy thêm một chút nào nữa, tôi sẽ vặt xương cậu cho chó ăn!

Rượu vang đỏ nhẹ nhàng sóng sánh trong ly thủy tinh trong suốt, German nhìn thứ chất lỏng màu đỏ tươi phảng phất hình ảnh phản chiếu của người con gái đằng xa kia, anh nhấp một ngụm, ngũ quan anh tuấn của anh mang theo khí thế bức người, mỗi cử chỉ, động tác kết hợp với gương mặt hoàn mỹ của anh trước sau vẫn mang vẻ lạnh lùng, điềm đạm khiến tất cả mọi người ở đây có đôi phần hoảng sợ kính nể, ánh mắt anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang khiêu vũ giữa sảnh, người khác nhìn qua cũng đủ thấy rợn tóc gáy, thâm trầm đến mức khiến người ta không cách nào dò biết được ý tứ trong đó...

Nhảy được một lúc, cô mới biết hành động của mình có phần thất thố, cô lập tức ngượng cười, cố che giấu nỗi ưu tư thất thường trong lòng mình.

"À, xin lỗi anh, là vì tôi hơi mất bình tĩnh, nghe đến tên Ngâm Tích, tôi có chút gấp gáp không thể ức chế được."

"Người một nhà cả, em đừng áy náy."

Một nhà người? Lẽ nào Lệ Thiếu Đình và Ngâm Tích có hôn ước?

Khẩu khí của anh, hoàn toàn chắc nịch, biểu tình lại giống như rất thật lòng, không nhìn ra được chút giả dối hay đùa cợt, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lệ Thiếu Đình, cô không biết phải bắt đầu hỏi anh từ vấn đề gì, phần ký ức của thân xác này trước kia, cô không hề mảy may biết, cho nên cũng không dám mở miệng đặt nghi vấn.

Lạc Khuynh Thành cúi đầu suy đoán, với cặp mắt nhìn người sắc bén của Lệ Thiếu Đình, sao lại không nhìn ra?

"Chuyện này về sau hẳn nói, trước hết anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Cánh tay một lần nữa căng lên, mạnh mẽ kéo Lạc Khuynh Thành nhào vào lòng n.gực mình, Lệ Thiếu Đình hơi cúi đầu, âm thanh đè thấp mấy phần:" Ngâm Tích đang ở chỗ anh."

Động tác nhảy của Lệ Thiếu Đình và Lạc Khuynh Thành, về cơ bản đã phá vỡ nguyên tắc khiêu vũ vốn có của nó, hai cơ thể dán sát vào nhau, vô hình lộ ra một loại tư thế thân mật, ở góc độ nhìn của German, người đàn ông với cơ thể cao lớn hơi cúi đầu, thiếp bờ môi mình lên vành tai nhạy cảm tỏ ra hứng thú với người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ trong lòng, cho dù thực tế môi Lệ Thiếu Đình rõ ràng chưa hề động đến Lạc Khuynh Thành, nhưng German lại không thể nào khống chế được sự khó chịu cùng lửa giận đang thiêu đốt nơi lồng ng.ực

Ở một dòng tâm sự khác, có người lại sinh ra cảm giác tội lỗi?

Aida... Tích Nhi ơi, chồng em là vì giúp cứu em gái em nên mới bất đắc dĩ làm ra loại hành động dễ khiến người khác hiểu nhầm thế này, nếu em có biết, hay có nhỡ chứng kiến, hay nghe người khác đồn đại qua, làm ơn xin em đừng hiểu lầm chồng a! Lệ Thiếu Đình anh vô tội a!

"Chị ấy..."

"Cô ấy vẫn ổn, em đừng lo lắng."

"Làm thế nào để tôi tin tưởng anh là người tốt đây?"

Cố gắng kiềm nén cảm giác kích động muốn bùng lên khỏi cổ họng, Lạc Khuynh Thành vẫn giữ thái độ cẩn trọng, tư thế vẫn bình thản, cái này không thể trách cô, từ khi bắt đầu đặt chân lên mảnh đất này, cô đã trải qua không ít sự tình, cô sợ sự nhẹ dạ cả tin của mình nên càng phải cảnh giác với người ngoài.

Quả nhiên là chị em, hành xử đều rất cẩn trọng! Đúng là không đáng yêu! May là Tích Nhi thông minh, trước đó có nói với anh một chút về tình hình em gái mình, để anh còn biết mà nhận dạng người thân.

Lệ Thiếu Đình tiếp tục cúi đầu, kề tai nói nhỏ tình trạng của bạn gái mình cho Lạc Khuynh Thành nghe, hai con ngươi đen láy cẩn thận quét nhìn cảnh giác với đám người xung quanh....

"Tôi muốn gặp chị ấy."

Hai mắt tràn ngập vẻ kích động, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng được dở bỏ, cảm ơn trời, Ngâm Tích không có việc gì, có điều, cô muốn tận mắt nhìn chị ấy, xác định xem cô có khỏe không, có bị thương ở đâu không, hơn nữa, cô có rất nhiều lời muốn nói với chị ấy!

Dừng một chút, Lệ Thiếu Đình trầm tư trong giây lát: "Bây giờ Tích Nhi đang ở quán rượu anh thuê, lát nữa anh sẽ nghĩ cách để cho hai người bọn em gặp nhau."

Anh không ngờ rằng đêm nay lại gặp được Lạc Khuynh Thành, cho nên trước đó không có lên kế hoạch chuẩn bị chu đáo, hơn nữa dưới loại bữa tiệc mang tính chiến lược ngoại giao nội bộ thế này, anh không thể mạo hiểm đưa Ngâm Tích đến, nhỡ đâu cô ấy xảy ra chuyện gì, anh sợ sẽ khiến cho Berlin thành một đống đổ nát!

"Vì anh chưa có kế hoạch cụ thể nên em tuyệt đối đừng vội hành động thiếu suy nghĩ, tất cả cứ để anh sắp xếp."

"Ừm."

Nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt cô lấp lánh một tia cảm kích, rạng rỡ chớp nháy...

"Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh nhiều."

"Đợi anh cứu em ra ngoài rồi hẳn nói lời này sau!"

"Cứu? Anh định cứu em?"

Giống như một loại phao cứu sinh xuất hiện giữa cơn sóng thần, cô cố gắng vươn tay bắt lấy nó, cô hơi nhỏm người, hai bàn tay đặt lên bả vai Lệ Thiếu Đình bấu chặt, ngữ khí có vài phần gấp gáp.

Cô, cô muốn chạy trốn, cho tới thời điểm này, cô vẫn chưa từ bỏ ý định muốn bỏ trốn, cho dù cái loại cảm giác luyến tiếc người đàn ông đang giam cầm cô kia, ngày càng ăn mòn lý trí cô...

"Đợi anh tính toán cẩn thận đã, em yên tâm, anh nhất định sẽ dốc toàn lực cứu em."

Dù gì con bé này tương lai cũng là em dâu mình, làm sao anh có thể trơ mắt đứng nhìn người nhà mình bị một tên lưu manh cầm quyền nước Đức ăn hiếp?!

Quét mắt quan sát đối phương, Lệ Thiếu Đình chợt phát hiện đằng kia có một người phụ nữ uyển chuyển đi về phía tên lưu manh cầm quyền nước Đức...

"Hi, Lucy, sao em cũng có mặt ở đây?"

Một tên thiếu tướng đứng bên cạnh German dường như rất có hứng thú với người phụ nữ này bèn vui vẻ mở lời bắt chuyện, chẳng giống ai đó, lãnh đạm vô tình khiến phụ nữ ai cũng muốn bị thuần phục bởi anh...

"Em đi với PaPa."

"Vậy sao? Percy tướng quân cũng đến đây?"

Đây chính là cơ hội tốt để mở rộng quan hệ a!

"Yup, ông ấy đang nói chuyện với mấy chú bên kia."

Lucy mỉm cười ngọt ngào, thoạt nhìn qua là người rất khiêm tốn lại lễ phép, cho dù trong lòng cô không ngừng chửi rủa cái tên cản tầm mắt thấp hèn kia, ánh mắt dài hẹp với hàng mi cong vút không ngừng liếc nhìn về phía German, nhưng dường như, anh lại không hề để ý đến cô...

Nội tâm cảm thấy trống rỗng mất mát, Lucy nghiêng cầu vô tội nhìn tên thiếu tướng trước mắt, cắn môi nói: "A, thiếu tướng, anh có muốn gặp mặt ba em không? Em tin là ông ấy sẽ thích những đối tác có khả năng ngoại giao tiềm năng như anh."

"Thật không?"

Hai mắt sáng rực dường như thấy được tiền đồ danh vọng đang bừng sáng trước mắt, tên thiếu tướng kia, vừa muốn đi nhưng lại cũng không muốn đánh mất cơ hội được tâm sự với người đẹp nên có chút do dự không đi...

"Đương nhiên, hình như ông ấy rất có ấn tượng với anh, đã có cơ hội gặp nhau, sao còn không tranh thủ?"

Lucy cười đến sáng lạn, thái độ tích cực cổ vũ đối phương.

"Vậy anh đi trước, xin lỗi vì không thể tiếp."

Hoàn toàn bị đả động, thiếu tướng cảm thấy sốt ruột, đánh bài chuồn rời đi, còn Lucy lại cảm thấy hài lòng nhướng mày cười, lượn lờ im lặng đứng kế, chỉ khi nào thấy đối phương chạy đi xa, lúc này Lucy mới ưu nhã chậm rãi bước đến bên German...

"Reggie Nord thượng tướng, rất vinh hạnh được gặp anh."

Đi đến trước mặt German, Lucy nở một nụ cười đầy diễm lệ có phần quyến rũ chào hỏi đối phương, dáng người cô cao gầy, trên người khoác một bộ váy dạ hội màu lam với rãnh ng.ực sâu hút hấp dẫn lòng người, hai bên dưới mắt có vài đốm tàn nhang nhỏ, nhưng không đủ để che lấp đi vẻ đẹp gợi cảm đậm chất phương Tây, sống mũi cao, hốc mắt sâu, bờ môi dày hé mở, là con gái đang ở độ tuổi hai mươi, nhưng dáng vẻ cô lại có phần điềm đạm, nội liễm, một chút dịu dàng uyển chuyển, một chút ngượng ngùng e thẹn đủ để bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào cũng muốn sở hữu, độc chiếm của riêng...

"Chào."

Tầm mắt không chút thưởng thức liếc nhìn Lucy, anh nhẹ nhàng gật đầu có lệ, tuy không nhìn ra được ưu tư trên gương mặt anh, nhìn nội tâm anh lại âm thầm trào phúng đối phương...

Tự mình vào miệng cọp?

Vừa hay, anh cũng muốn diễn trò một chút.

"Reggie Nord thượng tướng, sao anh lại một mình đứng đây? Không buồn sao?"

Nếu không phải vì đại sự thì cái loại phụ nữ mở miệng ra chỉ nói những lời ngu ngốc này, đến cả liếc mắt nhìn anh cũng không hề!

Khẽ lắc đầu, German không nói lời nào, ánh mắt xuyên qua bả vai Lucy mà nhìn chăm chăm hai người đang chim chuột khiêu vũ đằng xa, ngón tay cầm ly rượu lại một lần nữa siết chặt...

Nhóc con chết tiệt này, anh đưa cô đến đây là để làm phiên dịch viên, không hơn, thế mà cuối cùng lại nhào trong lòng người khác? Khiêu vũ thì khiêu vũ, cần gì phải ôm chặt tỏ ra gần gũi như thế? Tay cô, cần gì phải ôm chặt người ta như thế, chẳng khác gì một người phụ nữ yếu đuối muốn dựa dẫm vào người đàn ông?

Hay là vì đối phương là thiếu soái đồng hương, còn anh là sĩ quan nước Đức, nên hành động của cô là muốn chứng minh cho anh thấy, anh vốn dĩ không thuộc về cô?!

"Thượng tướng, em thấy mấy người bọn họ đều khiêu vũ cả, hay là chúng ta, chúng ta...cũng đi đi?"

Cố tình cong thắt lưng, cúi người làm bộ như vô ý để lộ vòng một đầy đặn nõn nà khoe ra trước mặt German, Lucy hơi nghiêng đầu, trong ngữ điệu có phần khẩn trương, hai con ngươi tràn đầy khao khát.

"Đi."

Chỉ trầm mặc một giây, German lập tức đứng dậy buông ly rượu trên tay, động tác của anh, là vì phong cách khác người của mình, hay là vì anh chán ghét đối phương, không giống cách mời mọc cơ bản của người đàn ông khi mời một người phụ nữ lên sàn khiêu vũ, không nắm tay Lucy, mà chỉ vòng qua eo cô kéo đi, thực hiện mục đích thực sự của bản thân đi thẳng về phía sảnh chính, đứng cách nơi Lạc Khuynh Thành ở vị trí không xa.