Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng (Sư Huynh À Sư Huynh)

Chương 216: Thậm chí chúng ta còn chuẩn bị lên sân khấu âm nhạc (1)



Ai?

Ánh mắt của thanh niên đạo sĩ quét qua, phát hiện đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ, không nói hai lời, tiện tay vung ra một vệt kim quang.

Kim quang này là một thanh dao găm, chính là cánh mỏng từ bản thể luyện chế mà thành, hầu như trong nháy mắt đã trảm phá nước biển, phóng qua càn khôn tới trên trán Lý Trường Thọ!

Trong một cái chớp mắt Lý Trường Thọ thậm chí thấy được nước biển, càn khôn bị dao găm này một kích xuyên thấu!

Hoàn toàn không cho hắn bất luận cơ hội mở miệng gì, dao găm không dừng lại chút nào, trong nháy mắt bổ vào đỉnh đầu. . .

"Hóa thân ở đâu nhảy ra!"

Thanh niên đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn bóng người bị chính mình nhẹ nhõm chém thành hai khúc, tiếp tục thôi động bảo châu màu đỏ ngòm trong tay.

Nhưng mà. . .

Ánh mắt của thanh niên đạo sĩ, còn không kịp thu hồi lại, ống tay áo bên trái bóng người kia, lại bay ra một thân ảnh, lại vẫn là bộ dáng trung niên đạo sĩ.

Lý Trường Thọ lại kêu một tiếng: "Chậm đã!"

"Ừm?"

Thanh niên đạo sĩ khẽ chau mày, lần nữa bắn ra một vệt kim quang, lập tức chặt đứt bóng người vừa mới xuất hiện.

"Ồn ào!"

Thanh niên đạo sĩ lãnh đạm nói, để bảo châu màu đỏ ngòm trôi nổi tại trước người, hai tay bắt đầu kết pháp ấn, quang mang từ bảo châu màu phát ra cuồn cuộn. . .

Thình lình lại nghe một tiếng hét lớn!

"Kim Thiền Tử! Ngươi thật to gan!"

Thanh niên đạo sĩ ngẩn ra, bỗng nhiên quay lại, nhìn về phía người kêu gọi đầu hàng, trong hai mắt hẹp dài tràn đầy sát ý lạnh lẽo.

Có hết hay không!

Đạo nhân bị gã chém hai lần, trước đó thi thể đều biến mất không thấy gì nữa, lúc này lại vẫn là nam nhân trung niên giống nhau như đúc, đứng tại bên cạnh đại trận.

Phân biệt một cách cẩn thận, vẫn là hóa thân. . .

Kim Thiền Tử khẽ cau mày, dừng động tác lại, trong mắt hiện ra vài phần cảnh giác, cũng thu hồi lòng khinh thường khi trước.

Người quen biết chỉ gọi gã là kim thiền; xưng hô Kim Thiền Tử thế này, chỉ có hai vị Giáo chủ lão gia mới dùng.

Kim Thiền Tử lãnh đạm nói: "Ngươi, là người phương nào?"

Cuối cùng cũng mở miệng. . .

Trong lòng Lý Trường Thọ có chút buồn bực, kiếp trước của hòa thượng mập trắng, sao lại là loại người không thích nói toàn dùng hành động?

Tiểu thuật "Chậm đã" của hắn, ít khi mất đi hiệu lực. . .

Xem ra ngày bình thường mang nhiều người giấy dự bị cũng rất hữu dụng.

Lo trước đúng là không hoạ, ta thật không lừa ta!

Lý Trường Thọ thở dài, điều muốn làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, nói chuyện càng chậm càng tốt, càng nhiều càng tốt. . .

"Ta. . . Là người phương nào, không quan trọng. . . Quan trọng chính là, đạo hữu muốn làm chuyện gì.

Đạo hữu, Long tộc vì bổ khuyết Hải nhãn, đã là vô cùng thống khổ;

Hải nhãn là ô tuyền của thiên địa, nó dung nạp ô uế trong thiên địa, lấy tự thân bổ sung trong đó, nguyên thần cũng dần bị xâm chiếm từng chút mà chết. . .

Bây giờ đạo hữu, còn không muốn buông tha tàn hồn lưu lại của bọn họ sao?"

Kim Thiền Tử cười lạnh, nói: "Bần đạo còn nghĩ ngươi có mấy phần bản lĩnh, không ngờ chỉ tới thuyết giáo."

Kim Thiền Tử nói xong, kim quang phía sau lấp lóe, sáu thanh dao găm chậm rãi bay tới giữa không trung.

"Lần này, bần đạo sẽ chém ngươi thành mảnh vụn, xem ngươi còn có thể làm ra trò yêu gì nữa không!"

Trong lòng Lý Trường Thọ nhanh chóng suy nghĩ, mắng:

"Giỏi lắm Kim Thiền Tử, ta cố ý chờ ở chỗ này, chính là vì nhắc nhở ngươi một phen, không ngờ tới ngươi lại không biết tốt xấu như vậy!

Ta có hàng trăm hóa thân như này, ngươi trảm hết được sao?

Đáng tiếc, ngươi tự hủy tiền đồ, nhất quyết tại trước Linh sơn tam quỳ cửu khấu*, cuối cùng đoạt được chỉ là bạch cốt!

*tam quỳ cửu khấu: ba bước quỳ chín bước đập đầu

Thật đáng buồn, buồn cười thay!"

Hai mắt của Kim Thiền Tử hơi chút nheo lại, "Ngươi nói cái gì?"

Khóe miệng của Lý Trường Thọ cong lên, hắn cũng không biết chính mình nói gì, trong lòng chỉ có ý nghĩ, chính là buồn bực. . .

Hắn đã kéo dài lâu như vậy, Hoàng Long chân nhân sao còn không qua đây?

Theo tốc độ ngự phong mà lần trước Hoàng Long chân nhân mang mình đi Nam Hải, hiện giờ phải xuất hiện ở chỗ này mới đúng. . .

Lạc đường?

Do nhiều năm không trở về Long tộc, Hải nhãn quan trọng như tính mệnh, đều. . . Quên. . . Bạch ngọc sách

Hả?

Ánh mắt của Lý Trường Thọ nhanh chóng đảo qua xung quanh, thì thấy khắp các nơi dưới rãnh đáy biển lấp lánh quang mang phức tạp của cấm chế. Đại trận phía dưới cũng vô cùng kiên cố, cũng tồn tại từng tia khí tức đục ngầu.

Nhưng, Long tộc phòng ngự ở chỗ này, có phải hơi quá yếu hay không?

Mặc dù có thể vì nguyên nhân, Long vương điều đi cao thủ Long tộc đóng quân nơi đây, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, chuyện này không hợp với lẽ thường, cũng hoàn toàn không có lý do. . .

Lão Long vương tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, Hải nhãn và Thủy Tinh cung cái gì nhẹ cái gì nặng, sao lại không phân rõ?

"Tại sao không nói?"

Trong mắt của Kim Thiền Tử, đầy sát ý.

Lý Trường Thọ đột nhiên cười một tiếng, dùng tay làm dấu mời, nói:

"Thôi, ta nói gì cũng không kịp, ngươi làm xong chuyện của mình đi, rồi chúng ta lại trò chuyện phiếm vài câu là được."

Kim quang phía sau Kim Thiền Tử hơi lấp lóe, trừng mắt nhìn trung niên đạo giả.

Lý Trường Thọ mỉm cười, lúc này đã không có sự vội vàng xao động như trước;

Mặc dù trong lòng hắn còn không thể hoàn toàn xác định, nhưng dám chắc chín mươi phần trăm.

Nơi này là Hải Nhãn giả do Long tộc cố ý bố trí ra!

Thậm chí, Lý Trường Thọ còn thúc giục: "Sao còn chưa động thủ vậy? Chúng ta hoa đều rụng~ " (đọc câu này nhớ bộ phim đợi em đến lúc hoa cũng tàn)

Sự nghi ngờ trong mắt Kim Thiền Tử càng nhiều;

Xưa nay gã làm việc tàn nhẫn lưu loát, lần này tuy bị tên đạo nhân thần bí, hai lần đều giết không chết làm cho không rõ ràng lắm, nhưng khi xuống tay cũng không dừng lại.

"Đạo hữu còn muốn lừa ta?"

Kim Thiền Tử lãnh đạm nói, "Nếu vậy, bần đạo sẽ ngay trước mặt đạo hữu, thu lấy tàn hồn nơi đây, ngưng tụ thành ma chướng.

Xem đạo hữu có thể làm gì được bần đạo!"

Phía sau Kim Thiền Tử lập tức bay ra sáu thanh dao găm màu vàng, phi tốc xoay tròn vây quanh người, làm phòng hộ.

Theo dao găm vây quanh, Kim Thiền Tử không ngừng thôi phát bảo châu màu đỏ ngòm, phát ra từng chùm sáng ngời lấp lánh, thê lương tiêu điều, làm nơi đây thành một mảnh Huyết Hải. . .

Trong nước biển, mấy đạo tàn ảnh, theo lối đi đại trận tới lui, hóa thành huyết quang chui vào bên trong bảo châu.

Sau đó. . .

Cũng không có sau đó.

Đầu tiên Kim Thiền Tử nhíu mày, sau đó là cau mày, trên khuôn mặt anh tuấn, lộ ra mấy phần nghi hoặc.

Vì sao, không có hiện tượng ngàn vạn tàn hồn Long tộc hội tụ?

Mấy vị đệ tử Thánh Nhân phe mình suy tính qua rất nhiều lần, chỉ cần đến Hải nhãn Đông Hải, lập tức có thể được ngàn vạn tàn hồn Long tộc, sau đó hóa thành huyết ma, tiến đi đánh Long cung!

Mà việc này, cũng là cảnh cáo đối với Long tộc —— nếu lại không cúi đầu, lần sau muốn phá, chính là phông ấn Hải nhãn.

Nhưng những tính toán, mưu kế này, không có tác dụng gì? !

Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở dài. . .

Kim Thiền Tử quay đầu giận dữ mắng mỏ: "Ngươi làm cái quỷ gì!"

Lý Trường Thọ thấy thế, trong lòng ngược lại là hoàn toàn chắc chắn, nơi này chính là Hải nhãn giả không thể sai được.

Hắn chắp hai tay sau lưng, khí định thần nhàn, quanh người tuôn ra từng tia lửa. . .

"Kim Thiền Tử, rốt cuộc là do ta giở trò quỷ, hay là lòng ngươi có quỷ?"

Sắc mặt của Kim Thiền Tử càng thêm ngưng trọng, vừa muốn tiếp tục nói chuyện, thì thân hình của Lý Trường Thọ đột nhiên bị Tam Muội chân viêm thôn phệ, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ còn lại một cỗ linh khí, tại xung quanh không ngừng vỡ bờ.

Một tia truyền âm, chui vào trong tai Kim Thiền Tử . . .

"Kim Thiền Tử, hiện giờ ngươi còn không biết chính mình rốt cuộc là ai, chờ gặp được người lòng bàn chân có ba nốt ruồi, ngươi sẽ biết được, bản thân mình đến cùng là người phương nào."