Ngao Ất tam quyền lưỡng cước, gần như không cần dùng hết thực lực của mình, đã đánh cho đường ca của mình là Ngao Mưu Nhị thái tử Nam Hải Long cung văng ra mặt biển, sau đó kẹp cổ Ngao Mưu.
Rồi Ngao Ất lại ném Ngao Mưu sang một bên, bảo y đi nhận lỗi với Hạm Chỉ.
Để duy trì thể diện của Tiệt giáo, Hạm Chỉ cũng không tiếp tục trách cứ người này, về sau sẽ không gây thêm mẫu thuẫn giữa Long cung và Kim Ngao đảo.
Đối với biểu hiện của Ngao Ất, Hạm Chỉ cũng không phản ứng quá nhiều, chỉ hơi nhếch khóe miệng lên.
Ngược lại…
Ngao Mưu bị đánh một trận, ánh mắt không ngừng chớp động.
Trên mặt gã xuất hiện một ngôi sao nho nhỏ….
Ánh mắt của hai tên tiểu long tùy tùng của Ngao Mưu nhìn Ngao Ất cũng nhiều thêm mấy phần kính ý.
Long tộc đối ngoại, luôn có một cảm giác ưu việt của “Bá chủ viễn cổ”;
Nhưng trong tộc, long tử trẻ tuổi cũng thừa kế nguyên tắc nhất quán, nắm tay của người nào lớn thì người đó là lão đại.
Ngao Mưu ngã ngồi trên mặt biển, có tiên lực nâng đỡ nên không bị chìm xuống;
Trong mắt gã mang theo vài phần do dự, ngẩng đầu nhìn khóe miệng Hạm Chỉ đang mỉm cười, lại quay đầu nhìn Ngao Ất.
Sau đó, Ngao Mưu đứng dậy, nghiêm mặt nói:
"Vừa rồi, ta... Thua quá nhanh.
Ngươi và ta lại đọ sức một lần nữa, nếu ta tiếp tục thua, ta sẽ tâm phục khẩu phục, việc này liền nghe theo ngươi!"
Ngao Ất bình tĩnh gật đầu, tiêu sái đưa tay ra, làm dấu mời.
Ngao Mưu lần nữa phóng về trước, lần này trong ánh mắt gã tràn đầy vẻ nghiêm túc;
Chỉ nghe thấy, vị Nhị thái tử Nam Hải Long cung khẽ quát một tiếng, các chiêu thức xuất ra.
Từng hồi long ngâm, sóng cuộn mây bay.
Chốc lát, Ngao Ất lại nắm lấy cổ Ngao Mưu;
Ngao Ất vẫn duy trì thân hình thiếu niên, toàn thân trên dưới không có nửa điểm vết thương, chỉ thấy trên trán có hai cọng tóc ẩm ướt.
Ngao Ất vung nhẹ tay, Ngao Mưu lại ngã trên mặt biển, lần này thì ngã nhẹ hơn một chút.
Lập tức, Ngao Mưu ngẩng đầu nhìn Ngao Ất, trong mắt loé lên tinh quang …
"Ta còn có một chiêu thần thông nữa!"
Mặt Ngao Mưu lộ vẻ hổ thẹn, nhưng vẫn cắn răng đứng dậy: "Nếu ta lại thua ngươi, không chỉ việc này, mọi thứ ta đều nghe ngươi!"
Ngao Ất nhíu mày lại, nhìn đường huynh trước mặt.
Như vậy vẫn không bỏ được hai chữ thắng thua.
Để giữ mặt mũi Nam Hải Long cung, Ngao Ất đành gật đầu đáp ứng, lần này sẽ đánh với Ngao Mưu thêm vài chiêu...
Thế là, sau nửa canh giờ…
Đánh bảy hồi, Ngao Mưu dùng hết bản lãnh của mình, bảy trận đều bại…
"Ngao Ất nhị ca tại thượng! Xin nhận một bái của tiểu đệ!"
Ba long tử vốn rất ương ngạnh cùng lúc chắp tay với Ngao Ất. Ngao Ất bình tĩnh gật đầu, hỉ nộ không rõ.
Không cần Ngao Ất mở miệng, ba người lại quay người khom mình thi lễ với Hạm Chỉ. Hạm Chỉ cũng không nói gì.
Ngao Mưu mặc dù xuất thế sớm trước hai năm, nhưng lúc này lại mở miệng hô một tiếng “Nhị ca” còn thuận miệng hơn cả gọi thân đại ca của mình.
Nhị thái tử Nam Hải Long cung thực sự đã bị đánh cho bái phục.
Lập tức, Ngao Mưu làm dấu mời, mời Hạm Chỉ và Ngao Ất đi ngao du Nam Hải. Y phái hai tên tùy tùng trở về Long cung, mang ra một chiếc bảo thuyền, chuẩn bị thêm một con thuyền lễ vật làm bồi lễ cho Nhị ca.
Đã xác định đánh không thắng, không bằng triệt để nhận thua.
Ngao Ất hỏi Hạm Chỉ có muốn chuyển sang nơi khác giải sầu hay không. Hạm Chỉ lại nói muốn dạo chơi Nam Hải hơn;
Cứ như vậy, hai người bọn họ lại có thêm một “Hướng dẫn viên du lịch rồng”, ở Nam Hải tiếp tục ngao du…
"Nhị ca, thần thông của ngươi thật tuyệt, có phải là học được từ Tiệt giáo không?"
Nghe Ngao Mưu hỏi như thế, Ngao Ất lập tức mỉm cười, nghiêm mặt nói: "Đạo thừa do Thánh Nhân sở truyền, đúng là bác đại tinh thâm, có muốn bái nhập Tiệt giáo ta không?"
"Cái này, vẫn là quên đi thôi, tiểu đệ ta chịu không nổi khổ tu, ở Long cung tự tại hơn."
Ngao Ất cau mày nói: "Đường ca ngươi…"
"Đường đệ, đường đệ, hiện tại ta là đường đệ của ngươi."
"Bất kể thế nào, ngươi cần phải tiết chế chuyện nam nữ, " Ngao Ất quở trách, "Khi luận bàn với ngươi, ta phát hiện cảm giác thân thể của ngươi đã suy nhược vô cùng nghiêm trọng.
Long tộc chúng ta mặc dù thâm hậu lâu đời, nhưng cũng không phải không kiêng nể gì như thế. Chớ có cả ngày quấn những thị nữ Hải tộc kia. Nếu không quản được bản thân, thì sớm đi tìm một vị đồng tộc mà thành hôn, sẽ giúp ước thúc lẫn nhau đấy."
Ngao Mưu cười ha ha không ngừng, liền nói trong lòng mình đã ngưỡng mộ Tây Hải Long nữ.
Hạm Chỉ bên cạnh lúc đầu nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, sau đó giật mình hiểu ra. Hai gò má nàng đỏ hồng, nhất thời không dám nhìn thẳng khuôn mặt thanh tú của Ngao Ất.
Ngao Ất cũng không cảm giác gì, trạng thái bình thường của Long tộc là như thế. Đại ca Ngao Giáp của y cũng cả ngày sống mơ mơ màng màng.
Long tộc thanh niên còn giữ thân trong trắng như y…
Quả thật, không nhiều.
…
Cùng lúc đó, chếch phía tây Phá Thiên phong, nơi ở của Tửu tự Cửu tiên.
Lý Trường Thọ đang đứng trước lầu của tiểu sư thúc Tửu Cửu, nhìn trận pháp bố trí ở lầu các này, đáy lòng bỗng nhiên có cảm giác vi diệu, hơi nhíu mày.
"Sao lại cảm giác như sắp có chuyện liên quan đến mình xảy ra?"
Âm thầm cảm ứng tình hình Nam Hải bên cạnh, tạm thời không có dấu hiệu bộc phát loạn chiến …
"Tiểu Trường Thọ..."
Tửu Cửu ở bên cạnh nhìn Lý Trường Thọ nhẹ nhàng nhíu mày, không chịu được nhỏ giọng hỏi:
"Thật không chữa được sao?"
Lý Trường Thọ lập tức lộ ra nụ cười khổ, thở dài:
"Sư thúc, đệ tử mạo muội hỏi vài câu."
"Ưhm, ngươi hỏi đi!"
Lý Trường Thọ ngửa đầu than: "Ngài làm như thế nào, chỉ là xông ra khỏi đại trận phòng hộ, mà phá hoại luôn cả sáu phần trận cơ phía dưới lầu vậy?”
"Ha ha, tiểu sư điệt ngươi đừng quá khen, ta luôn luôn tài giỏi như thế!"
Tửu Cửu nhướng mày, tiện tay vỗ vai Lý Trường Thọ.
"Giao cho ngươi, tùy tiện tạo ra một trận pháp là được! Ta thường xuyên uống say, hơn nữa ngủ lại hay nhăn mặt, thường xuyên ném quần áo lung tung …
Nếu không thì cũng chẳng cần trận pháp này!"
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói:
"Sư thúc, ngài không cần nói những điều này với đệ tử."
"Tất nhiên không." Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói, "Xin sư thúc lấy những trận cơ dưới mặt đất ra, ta vào bên trong đợi ngài, sau đó cần thêm một số tài liệu để luyện chế trận cơ.
Sư thúc, ta sẽ lấy sở học của mình để làm ra vài tổ hợp trận pháp khác nhau, để cho ngài lựa chọn."
Tửu Cửu lập tức trừng mắt nhìn, tiện tay quăng một chiếc nhẫn tới, phóng khoáng vung tay:
"Cứ thoải mái sử dụng! Bản sư thúc lăn lộn hơn một ngàn năm, có một chút đồ tích lũy."
Lý Trường Thọ mỉm cười, nhận lấy chiếc nhẫn, đi thẳng vào trong lầu các.
Trận pháp ở nơi bế quan sinh hoạt thường ngày luôn vô cùng quan trọng, nhưng Lý Trường Thọ sẽ không triển lộ ra trận pháp cao minh của mình;
Phải dùng những trận pháp Tửu Ô sư bá cho mà kiến giải, bố trí ra trận pháp có thể bảo vệ Tửu Cửu sư thúc chu toàn.
Cũng là một cuộc khiêu chiến nho nhỏ.
Ngồi ở trước bàn tròn, Lý Trường Thọ tìm mấy phiến đá, lấy đao khắc ra bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Hứng thú khác hẳn.
Tửu Cửu rất nhanh chui xuống dưới đất, lần lượt lấy ra những trận cơ nàng đã mân mê hồi lâu trước đó.
Bởi vì chỉ là trận pháp nhỏ, nên Lý Trường Thọ thiết kế cũng hết sức nhanh chóng. Tửu Cửu ôm trận cơ chạy về, Lý Trường Thọ đã chuẩn bị xong vài loại trận đồ.
"Ui, Trường Thọ ngươi làm nhanh vậy?"
"Trước đây đã từng tìm hiểu." Lý Trường Thọ đẩy mấy phiến đá tới, "Nhìn xem, ngài muốn bố trí trận nào?
Sau ta sẽ tìm ra phương vị, sư thúc ngài lần lượt chôn trận cơ xuống là có thể đại công cáo thành."
Tửu Cửu nhận lấy phiến đá nhìn, lập tức hoa mắt choáng váng đầu óc.
"Ngươi quyết định đi, ta xem không hiểu những thứ này."
"Sư thúc." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói, "Chuyện liên quan đến tính mệnh thân gia, không được xem là trò đùa."
"Uh" Tửu Cửu nghiêm túc gật đầu, "Vậy ngươi giải thích cho ta đi, mấy cái này có gì khác nhau? Không phải đều là trận pháp sao?"
Lý Trường Thọ cười nói: "Nhìn thì giống nhau, kì thực khác nhau rất nhiều.
Sư thúc hãy xem bộ trận pháp thứ nhất này, thiên về chống dò xét. Nếu bố trí xong, có lẽ sư tôn của sư thúc ngài cũng nhìn không thấu nơi đây."
"Ồ?" Lập tức hai mắt Tửu Cửu tỏa sáng, "Vậy chọn cái này đi!"
Lý Trường Thọ hắng giọng, tiếp tục nói:
"Sư thúc đừng nóng vội, trước tiên cứ xem hết các trận rồi hẵng quyết định.
Bộ trận pháp này bố trí xong, tiêu chuẩn chống dò xét thuộc trung đẳng, nhưng thiên về phòng hộ, nếu gặp cường địch, có thể gia tăng tỉ lệ sống sót. Kiên trì lâu hơn một chút, nói không chừng có thể chờ cứu viện đến.
Bản thân ta tương đối thích bộ này."
Tửu Cửu chỉ vào hai phiến đá khác:
"Hai trận này thì sao?"
"Bộ trận pháp thứ ba, thiên về tụ linh trận, có thể cho sư thúc linh khí tu hành liên tục, hơn nữa còn có thể chống dò xét và phòng hộ …”
Nghe một hồi, Tửu Cửu hơi choáng váng, nói câu: "Không thể làm tất cả các trận pháp này thành thượng đẳng sao?"
"Cái này…”
Lý Trường Thọ nhìn chiếc nhẫn trong tay, cười nói:
"Thật ra là từ số tài liệu sư thúc ngài cho thì không đủ để làm như thế. Đệ tử trước đây đã ném tất cả tài sản quý báu của mình vào trận pháp ở Tiểu Quỳnh phong."
"Còn tưởng rằng là nguyên nhân gì, chỉ có mỗi chuyện này."
Tửu Cửu hừ nhẹ một tiếng, lại lấy ra một chiếc vòng tay, một túi bảo vật, để trước mặt Lý Trường Thọ.
"Tất cả đều phải làm thượng đẳng đấy!"
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, xác nhận lại:
"Thật chứ?"
"Thật!"
Tửu Cửu chống nạnh:
"Cứ dùng thoải mái!"
Chỉ là một trận pháp cho lầu các thôi mà, chả lẽ dùng hết sạch vốn liếng ngàn năm của ta?
Nhưng rất nhanh, tâm cảnh Tửu Cửu, lại bắt đầu xuất hiện biến hóa vi diệu…
Lý Trường Thọ lấy hết bảo tài nàng đã góp nhặt nhiều năm ra ngoài, phân loại sắp xếp xong, cực kỳ giống dược liệu luyện đan đã xử lý trước đó…
Quan trọng là, bảo tài sau khi được Lý Trường Thọ suy xét, đều có đất dụng võ.
Lý Trường Thọ cũng không tính kế gì tiểu sư thúc, hắn cũng vô cùng coi trọng sự an toàn của Tửu Cửu;
Dù sao đây là “bằng hữu luyện đan tốt”, “người che chở” của hắn.
Về trận pháp bảo vệ cho nơi sinh hoạt bế quan thường ngày, Lý Trường Thọ vốn cảm thấy vô cùng trọng yếu.
Để giúp sư thúc bố trí được đại trận cao hơn, Lý Trường Thọ bắt đầu luyện chế lại những thứ có thể sử dụng làm trận cơ, phá giải trận cơ đã phế bỏ, thứ có thể sử dụng đều dùng tới.
Thậm chí, Lý Trường Thọ còn lấy ra mấy thứ vật liệu của mình…
Tửu Cửu ở bên vốn dĩ muốn nói lại thôi, thấy Lý Trường Thọ còn lấy ra đồ của mình trợ giúp cho trận pháp của nàng, cũng không tiện nói thêm...
Hai ngày sau.
Lý Trường Thọ cưỡi mây bay về Tiểu Quỳnh phong, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười thỏa mãn.
…Xây được “bộ trận liên động” gần như hoàn hảo, tương đương với việc đã hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.
Sau này hắn sẽ không lo lắng nhiều về sự an toàn của tiểu sư thúc nữa.
Trước lầu các, Tửu Cửu nhìn chăm chăm thân ảnh Lý Trường Thọ rời đi, quay đầu nhìn về đại trận phía sau đã rực rỡ hẳn lên, nhìn là biết khó phá… Lại cúi đầu nhìn ngọc phù khống trận trong tay…
Bắt đầu từ giờ phút này, chỉ có tiên lực của nàng rót vào ngọc phù này, mới có thể mở ra trận pháp nơi đây.
An toàn, ẩn mật, thân thiện, thoải mái dễ chịu, ban đêm không thừa ánh sáng, ban ngày cũng sẽ không có chuyện linh lực nhiễu loạn.
Nhưng…
Tửu Cửu nâng mấy món pháp bảo trữ vật của mình lên, nhìn vào khoảng trống rỗng trong túi trữ vật, hai chân mềm nhũn, từ từ ngồi xuống cầu thang trước cửa.
Hơn một ngàn năm tích lũy của nàng…
Thật sự đã dùng hết, không hề lãng phí cái gì…
Nhưng vì sao, cảm giác trong lòng mình, không hề mừng rỡ, chỉ có sự trống rỗng.
Nếu như sau này mà mình không có rượu, muốn đi mua rượu thì…
Trong thoáng chốc, Tửu Cửu lại nghe thấy lời an ủi bên tai của Lý Trường Thọ trước khi đi:
"Sư thúc, bảo tài và linh thạch của ngài cũng không phải là biến mất, chúng chỉ là đổi lấy một hình thức khác ở bên cạnh ngài mà thôi.”
"A…"
Tửu Cửu chậm rãi nằm vật xuống, thời gian dần qua, hai mắt dần mất đi thần thái.
"Ta là kẻ nghèo hèn, uống say không có chuyện gì làm.