Sự Nhu Tình Trong Anh!

Chương 2: Vứt bỏ tình yêu(2)



Cố Dựt, dừng trước chỗ cô gương mặt điển trai bỗng tươi cười, đưa tay vội kéo cô.

"Doãn Hạ, một tuần nay em chạy đi đâu vậy? Anh lo muốn chết, điện thoại lại gọi không được, doạ chết anh rồi!"

Doãn Hạ, nhìn nụ cười đong đầy yêu thương của anh, trái tim cô càng rỉ máu.

"Anh ngồi đi!"

Anh cười cười, liền kéo ghế ngồi cạnh cô, miệng không ngừng dằn dò.

"Anh biết gần đây em vừa đến làm ở Tân Thời, công việc hẳn là rất nhiều...nhưng nếu bận rộn thì chỉ cần nhắn cho anh vài tin thôi cũng được, nếu không anh sẽ rất lo!"

Mỗi một lời nói của anh phát ra đều khiến cô thương tích đầy mình, đây là thứ dặn vặt gì đây? Thật đau đớn đến nghẹt thở.

"Anh uống cafe đi! Là em gọi cho anh đó."

Cố Dựt, nhìn ly cafe mắt hiện rõ sự khó hiểu nhìn cô.

"Anh trước giờ không thích uống cafe, em không phải là người rõ nhất sao?"

Đúng vây, anh từng nói cafe là thứ anh không thích nhất, vị đắng chát của nó thật khiến người khác khó thích ứng được, nếu như miễn cưỡng cho thêm đường vào cũng chỉ đủ làm thay đổi vị của nó một chút. Nhưng nguyên bản vẫn là đắng chát vô vị, cái gì từ lúc ban đầu đã như vậy thì dù có thay đổi cũng chính là tự gượng ép mà thôi. Kết quả được tạo ra cũng không còn hoàn mỹ như lúc ban đầu.

"Có lẽ từ hôm nay, anh sẽ thích nó!"

Doãn Hạ, di chuyển tách cafe ra trước mặt anh, mùi hương nồng đậm liền lan toả, hôm nay cô đột nhiên có thái độ kỳ lạ cũng khiến anh không hiểu chuyện gì. Anh không nói thêm cái gì, liền miễn cưỡng cầm ly cầm phê nhấp một ngụm.

"Hôm nay em thật kỳ lạ, công việc áp lực lắm sao? Hay bệnh cũ của cha em lại tái phát?"

Doãn Hạ, im lặng cúi đầu cố cười gượng, thực chất trong lòng lại đang rơi lệ.

"Cha em đã có tiền thay thận rồi, mẹ em hiện tại cũng không còn làm nhân viên vệ sinh ở Tân Thời nữa, em hôm qua cũng vừa thăng chức lên làm trưởng phòng!"

Cô từ tốn kể với anh nghe từng chuyện một, tuy anh bất ngờ nhưng vẫn rất vui vẻ mừng cho cô.



"Doãn Hạ, vị trí trưởng phòng không phải ai cũng có thể ngồi được...bạn gái anh đúng là tài giỏi hơn người, em tài giỏi như vậy, anh càng lúc càng không đuổi kịp nữa rồi!"

Cố Dựt, nửa đùa nửa thật nói với cô, nhưng cô hiểu rõ trong ánh mắt anh có chút hổ thẹn trước cô. Cũng phải thôi, anh hiện tại đang thất nghiệp ngày ngày cầm tấm bằng kiến trúc sư đi khắp mọi nơi xin việc, anh học kiến trúc mĩ thuật. Nhưng sau khi tốt nghiệp muốn tìm một công ty xin vào làm cũng khó, phải nói là anh không có kiên nhẫn, hay là anh quá cầu toàn.

Chỗ nhận anh, thì anh bảo mức lương không xứng đáng với bằng kỹ sư của anh. Có chỗ vào làm được vài ngày, anh lại bảo không phù hợp, những chỗ còn lại anh đến phỏng vấn thì lại đi về, anh nói bọn họ không xem trọng anh!

Thấy cô cứ thẫn thờ, Cố Dựt liền hỏi.

"Doãn Hạ, em vẫn chưa nói...suốt một tuần nay rốt cuộc em đã đi đâu?"

"Em xin lỗi, đã làm anh lo lắng!"

Cô muốn nói với anh, cô kết hôn rồi, nhưng lời vừa mở miệng đã trôi xuống cổ họng thật khó khăn để nói với anh.

Cố Dựt, vẫn không một lời trách móc, anh chỉ cười.

"Xin lỗi gì chứ? Tại anh lo cho em quá thôi...À, hôm nay sao lại có tâm tình hẹn anh đến chỗ này vậy?"

Doãn Hạ, ước gì có thể nhào đến ôm anh. Nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh, quả thực khiến cô còn khó chịu hơn cả lăng trì.

Cô đè nén chính giọng của mình, cố gắng mở miệng.

"Cố Dựt...!"

"Sao vậy?"

Cố Dựt, nhìn cô ánh mắt bất giác đảo qua bàn tay của cô đang đặt trên bàn.

Trên ngón áp út ấy, chiếc nhẫn kim cương cực lớn lóe sáng đến lóa cả mắt. Đột nhiên trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an khó tả.

"Chúng ta chia tay đi!"



Doãn Hạ, mặt dù tim siết nghẹn nhưng vẫn phải nói ra. Cố Dựt sắc mặt liền thay đổi, anh nhìn cô ngón tay cũng run rẩy.

"Em nói cái gì? Em đùa sao? Doãn Hạ...em rốt cuộc hôm nay bị sao vậy?"

Anh như hoảng loạn, liên tục hỏi cô. Doãn Hạ một lần nữa lặp lại nhưng từ lúc nãy, nhưng một sự khẳng định.

"Cố Dựt, chúng ta chia tay đi!"

Thấy cô nghiêm túc như vậy, đáy mắt anh càng nóng rực, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô càng xé nát tim anh.

"Tại sao vậy?"

"Em kết hôn rồi! Hiện tại em đã là người phụ nữ đã có chồng, cho nên chúng ta chia tay đi!"

Đây là câu chuyện buồn cười nhất, một tuần trước vẫn còn tay trong tay tình cảm mặn nồng, một tuần sao bạn gái anh nói đã kết hôn với người đàn ông khác, muốn cùng anh kết thúc. Sự thật này thử hỏi anh sao có thể chấp nhận?

"Em vừa rời khỏi anh được một tuần, thì em đã trở thành vợ của người khác luôn sao? Doãn Hạ, tại sao lại đối xử với anh như vậy? Người đàn ông đó...có phải là sếp của em không?"

Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, giá trị của nó cũng khiến anh đủ hiểu người đàn ông đó là ai rồi. Doãn Hạ thẳng thắng thừa nhận, càng khiến anh đau lòng.

"Đúng vậy, chính là Tống Dương Phàm!"

Cố Dựt, cười nuốt nước mặt vào trong.

"Em vì cái gì mà kết hôn với hắn, còn anh thì sao? Em có từng nghĩ anh cũng sẽ rất đau lòng không? Em có hiểu cho cảm giác của anh không?"

"Anh ta có thể cho em những thứ mà anh không thể cho, thứ em cần không chỉ đơn giản là tình yêu, tình yêu của anh không quy được thành tiền càng không thể giúp cho cha em được thay thận. Cũng không cho mẹ em được một cuộc sống an nhàn, vị trí trưởng phòng anh cũng không thể cho em."

Doãn Hạ, biết rất rõ một khi nói ra những lời này chính là cô tự tay đẩy anh từ trên cao rơi xuống vực thẳm, chính là sỉ nhục lòng tự tôn cũng chính anh, nhưng chỉ có cách này mới khiến anh hận đến mức không muốn gặp cô nữa. Anh vì hận mà phấn đấu, tìm con đường riêng cho chính mình, tìm hạnh phúc riêng cho anh.

Hơi thở của Cố Dựt đột ngột gấp gáp, hàm răng nghiến ken két, lồng ngực phập phồng khó khăn. Anh siết chặt vai cô, lực mạnh khiến cô đau nhói.

"Cho nên em vì tiền mà kết hôn với người đàn ông đó, em vì tiền mà vứt bỏ tình yêu năm năm qua của chúng ta. Em từ lúc nào trở nên đáng sợ đến như vậy, là ai đã từng nói cùng anh nắm tay cố gắng lập nghiệp hả, cùng xây dựng hạnh phúc, là ai đã hứa hẹn cả đời cũng sẽ không buông tay...!"