Tống Dương Phàm, nhanh chân đuổi kịp theo bước chân của Doãn Hạ, cô vừa định tiến vào phòng họp đã bị cách tay của anh giữa lại. Lúc xoay đầu nhìn thấy anh vẫn không có ý định buông tay, cô liền gượng gạo lên tiếng.
"Phàm, chuyện gì vậy? Đã đến giờ họp rồi. Anh còn không buông tay thì em sẽ trễ mất!"
Anh vẫn rất điềm tĩnh gương mặt hoàn mỹ đó cũng chẳng để lộ sắc thái, nâng cổ tay cô lên ánh nhìn quan sát rất tỷ mỹ. Hai mắt cư nhiên tối sầm một mảng đen, móng tay nhọn cắm vào da thịt bong cả vẩy da rướm một chút máu. Ra tay đúng thật là đủ ác, cái bạt tay vừa rồi Doãn Hạ đánh cô ta vẫn còn nhẹ!
"Đi thôi!"
"Đi đâu? Em còn phải họp!"
Anh nghiêm giọng kéo tay cô lực có chút thô bạo, cũng may cô không mang giày cao gót nếu không sớm đã ngã nhào lên người anh.
"Xử lý vết thương cho em, tay rướm cả máu em còn muốn họp sao? Không thấy đau à?"
Doãn Hạ, sắc mặt càng thêm gượng gạo. Đau sao? Chỉ là vết xước nhỏ cũng chẳng ảnh hưởng gì, cô đâu phải thiên kim tiểu thư hỡi một chút là chịu đau không được, huống hồ cái vết xước nhỏ như mèo cào này, vốn vĩ Doãn Hạ cũng chẳng buồn quan tâm.
"Anh buông ra, em họp cái đã! Cuộc họp này nếu hôm nay không diễn ra, ngày mai sao khi trình bày dự án với đối tác mọi người sẽ không nắm được tư liệu!"
Tay người đàn ông vẫn rất cứng rắn, rõ là anh không muốn buông. Thần sắc trên gương mặt của anh cũng khiến cô thừa hiểu, anh lo lắng cho cô cỡ nào. Doãn Hạ, cố gắng thu tay về động tác thành thục lấy từ trong túi ra một miếng băng cá nhân liền dán vào, che đi vết thương trên cổ tay.
"Thế nào? Như vậy ổn rồi chứ. Em vào họp đây, sau khi xong việc cùng dùng cơm có được không?"
Tống Dương Phàm, thấy cô nhất quyết cứng rắn đành miễn cưỡng để cô đi, anh hai tay đút vào túi quần dáng vẻ lịch thiệp, môi cười đậm trông càng đẹp.
"Được rồi! Lát nữa gặp."
"Vâng!"
Giờ họp cũng bắt đầu nhân viên ở các bộ phận cũng lần lượt tiến vào phòng họp, bọn họ lúc đi ngang qua thấy anh và cô đứng ở trước cửa phòng. Mọi người bắt đầu xúm tụm cười khúc khích, khiến Doãn Hạ sắc mặt chuyển hồng vì ngượng ngùng. Mặc dù nhân viên ở Tân Thời ai cũng biết Doãn Hạ là vợ của Tống Dương Phàm, nhưng chính bản thân cô cũng chưa từng dám thể hiện bản thân là bà Tống ở công ty, càng không muốn cùng Tống Dương Phàm quá gần gũi ở những môi trường công sở như thế này.
Doãn Hạ, vừa là vợ vừa là trưởng phòng đã đủ thị phi lắm rồi. Cho nên cô không muốn nhân viên nể cô vì cô là bà Tống, Doãn Hạ muốn họ thật sự phục cô vì năng lực của cô.
Doãn Hạ, nhướng mày về phía anh. Nhầm ra hiệu anh mau đi, người đàn ông thấy dáng vẻ lo trước lo sau của cô thật sự buồn cười. Khoé môi cong nhẹ, dáng người cao thẳng từ tốn xoay đi.
Tiêu Thanh, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mới đi ra thông báo với cô.
"Trưởng phòng Hạ, đã chuẩn bị xong...có thể bắt đầu họp!"
Doãn Hạ, thu lại dáng vẻ ngượng ngùng thay bằng sự nghiêm nghị, tay cầm sắp tư liệu liền tiến vào bên trong.
***
Tống Dương Phàm cùng Doãn Hạ sánh vai nhau đi vào bên trong nhà hàng, không gian quán tương đối rộng rãi hai bên lối đi từ cổng chính tiến vào được trang trí bằng hoa Lưu Ly đẹp mắt, kiểu nhà hàng thiết kế âu cổ điển cho nên mang đến cảm giác vô cùng cầu kỳ, sang trọng.
Chỗ bọn họ đặt là một góc trong quán nằm ngay cửa kính trong suốt, có thể nhìn từ bên trong ra phía bên ngoài đường lộ, đèn hoa sáng trưng ngoài phố lớn chiếu gọi lên bóng dáng cô và anh thật đẹp đôi, tạo nên khung cảnh đôi tình nhân ngọt ngào đầy thơ mộng.
Phục vụ đi đến liền lịch thiệp đứng đợi cô và anh gọi món, ánh mặt cô ấy lúc đảo qua cô và anh liền nở một nụ cười lịch.
"Cho hai phần pít- tết và một chay rượu vang!"
Anh gọi món kèm theo rượu vang khiến cô có chút kinh ngạc, có vẻ như tâm tình hôm nay của anh tương đối tốt.
"Ngày gì trọng đại sao? Có cả rượu vang à."
Anh cười, tay đặt trên bàn dáng điệu càng tao nhã.
"Không có, chẳng qua chỉ là hôm nay anh muốn chuốt say em!"
Anh nửa đùa nửa thật nói với cô, xem ra chỉ là ngẫu hứng của anh nhưng mà muốn chuốt say cô bằng rượu vang, xem ra thật quá xem thường tửu lượng của cô rồi.
"Rượu vang nồng độ cồn cũng chỉ có 4,5 phần trăm. Anh muốn chuốt say em bằng thứ cồn nhẹ này, xem ra sẽ rất tốn kém rồi!"
Anh cười, đáy mắt nóng rực đó chứa bao nhiêu sự nhu tình dành cho cô. Ai cũng có thể nhìn ra được!
"Vậy thì để em chuốt say anh vậy!"
Cô cười xì một hơi, nhưng không phản bác. Doãn Hạ, gật đầu nụ cười trên môi càng dịu dàng xinh đẹp.
"Được, nếu say em sẽ đưa anh về nhà...không cần phải lo gì cả!"
"Anh không lo...anh cầu còn không đuợc! Tận nhà hay tận giường đều tùy ý em quyết định."
Doãn Hạ, bị anh nói đến mặt đỏ tía tai. Khác với dáng vẻ ôn nhu, anh mỗi lần mở miệng đều khiến người khác ngượng đến muốn tìm hố để chui.