Chỉ trong chóc lát nhân viên đã dọn xong hai phần pít-tết lên bàn, mùi vị thơm của miếng thịt bò liền sộc lên mũi. Bụng cô liền réo giống như biểu tình cho sự đói khát của dạ dày, làm việc đến quên cả ăn cô là giỏi nhất.
Khác vẻ mặt ở công ty Doãn Hạ ở bên ngoài thật điềm tĩnh, có phần dịu dàng hơn hẳn. Anh nhận lấy dĩa pít- tết liền tự tay cắt nhỏ ra giúp cô, mỗi cử chỉ của anh dành cho cô điều rất ân cần.
"Có hợp khẩu vị không?"
Doãn Hạ, nghe anh hỏi đến liền nuốt miếng thịt bò xuống bụng mới lên tiếng trả lời.
"Rất ngon!"
Thật ra bản thân cô cũng không quá chú trọng vào món ăn ngon hay tệ, có thể nuốt là được. Thứ quan trọng nhất vẫn chính là cảm giác ăn để sống, chứ không phải sống để ăn. Không nên quá lệ thuộc vào khẩu vị, mà phải nhìn vào thực tâm dụng ý của người làm.
Nhà hàng bắt đầu đến giờ màn mở bàn những bản nhạc dương cầm, nghệ sĩ ở đây được mời đến trình diễn cũng không phải quá có tiếng tâm. Nhưng tài nghệ thì không thể xem thường, ánh đèn bắt đầu dịu lại từ ánh đèn trắng pha lê chuyển sang ánh đèn vàng ấm áp, nhạc du dương êm tai hoà dịu như tiếng suối chảy, giống như mặt trời của buổi sáng tinh sương, giống như cơn gió của mùa thu lá chín rụng vậy. Âm nhạc quả nhiên chính là thứ có thể cảm hoá lòng người, vừa giúp thư giản vừa giúp giải bày bao nhiêu nỗi buồn.
"Em có thích nghe nhạc dương cầm không?"
Tống Dương Phàm, nghiên một bên đầu mái tóc đen láy dưới ánh đèn vàng nhạt càng thêm mê hoặc người, môi mỏng khẽ cong một cách điềm đạm. Doãn Hạ tay cầm ly rượu vang từ tốn thưởng thức. Nghe anh hỏi cô liền gượng gạo trả lời.
"Không hẳn, nhưng đôi lúc thưởng thức âm nhạc cũng rất tốt!"
Anh Xoay ly rượu trong tay, ánh mắt dường có ý muốn thâm dò cô.
"Em nói xem, tựa của bài này là gì?"
Cô chú tâm nghe một lúc, thần sắc ôn nhu như đang cố nhớ ra đều gì.
"Có phải là Mộng Giai Nhân của nhạc sĩ Tô Hữu không? Em nhớ lúc ở nhà anh vẫn thường hay mở để nghe có đúng không?"
Anh gật đầu, có vẻ thừa nhận là đúng. Doãn Hạ thấy phản ứng của anh, thừa cơ liền nói thêm.
"Hộp âm thứ 4, nốt rất cao...bài này rất hay đấy!"
Anh lại cười, nhưng nụ cười xem ra rất xấu xa.
"Là bản Hoá Điệp, của nhạc sĩ Hàn Thiên Vu! Hộp âm thứ 6 nốt trầm thấp...Doãn Hạ! Em một chút cảm nhạc cũng không biết."
Doãn Hạ, thừa nhận điểm yếu nhất của cô chính là âm nhạc, lúc đi học chỉ cần đến môn âm nhạc cô sợ đến hồn bay phách lạc. Cô không biết hộp âm là gì? Càng không biết cảm nhạc. Chỉ biết êm tai hoặc không êm tai, cho nên cũng không có tâm tình thưởng nhạc ngắm hoa. Sở trường chính là các con số, trời sinh Doãn Hạ nhạy cảm với những số liệu cô học quản trị kinh doanh, đỗ rất cao so với thứ khác cô ngoài mặt này ra thật chẳng có thứ gì là ưu điểm.
Tống Dương Phàm, cơ mặt cố gắng nhịn cười anh đương nhiên biết cô không có khái niệm về âm nhạc, lúc hỏi cũng chỉ muốn xem phản ứng cô thế nào mà thôi, anh đưa ly rượu về phía cô.
Thấy bộ dạng xấu hổ của cô, giọng anh phát ra âm thanh cười đậm.
"Doãn Hạ, anh ở chung với em hơn ba năm. Điểm yếu của em là gì anh còn không biết sao? Em còn ở trước mặt anh giả vờ hiểu biết để làm cái gì?"
Doãn Hạ, cầm ly rượu vang trong tay liền xoay vài cái, thứ chất lỏng trong ly thủy tinh liền chuyển động. Dưới ánh đèn gương mặt trắng nõn của cô, như được tô điểm thêm vài phần thanh tú mộng mị.
"Thì ra đã bị anh nhìn thấu! Đành chịu thôi...không phải là con số, thì cái gì em cũng tệ."
Âm nhạc vẫn không ngừng cất lên, đến đoạn cao trào liền luyến láy một cách tỷ mỉ mới kết thúc màn trình diễn. Món chính kết thúc, nhân viên liền mang đến món tráng miệng đặt lên bàn, là thạch hoa quả được đong lạnh vừa độ, vị ngọt thanh mix kèm nhiều loại trái cây rất ngon. Màu sắc bày trí cũng khá cầu kỳ, món tráng miệng vẫn phải thật chỉnh chu cho nên nhà hàng này luôn được lòng thực khách.
"Ăn thử xem!"
Anh từ tốn đem ly thạch trái cây để trước mặt của Doãn Hạ. Cô liền cười, cầm lấy chiếc thìa bắt đầu thưởng thức, trong không gian mộng ảo bầu không khí lãng mạng. Giữa Doãn Hạ và Tống Dương Phàm cứ ngỡ như hạnh phúc ngập tràn đến với họ, cứ ngỡ như rào cản sẽ không còn, tình yêu là thứ họ chấp nhận vì nhau cảm thông, chấp nhận vì nhau bỏ qua mọi hiểu lầm để có thể cùng nhau bắt đầu lại.
Mọi chuyện thực sự chỉ là mới bắt đầu, hạnh phúc đôi khi rất đơn giản. Cho dù chỉ là cách một cánh cửa như vẫn có thể dễ dàng để vuột mất!
"Cafe của ngài đây ạ?"
"Xin lỗi, có lẽ cô đã nhầm rồi! Tôi không có gọi cafe."
Nhân viên phục vụ liền cuối đầu, vẻ mặt thành khẩn.
"Xin lỗi, để tôi đổi lại cho ngài!"
Giọng người đàn ông điềm đạm vang lên, ôn nhu lịch thiệp không chút khó chịu trước sự sơ ý của người nhân viên kia.
"Không phải là tôi làm khó cô, chỉ là tôi trước giờ không có thói quen dùng cafe...đắng chát, vô vị. Tôi không thích!"
Doãn Hạ, lúc đang ăn nghe được giọng nói loáng thoáng từ xa cảm giác quen thuộc đến mức khiến cô bất giác đứng dậy, như một thói quen ánh mắt bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Thần sắc căng thẳng muốn tìm thứ gì đó, như vô vàng đổi lấy chính là sự thất vọng trong tim. Lúc nghe được giọng nói đó, tim cô vẫn nhói lên từng nhịp.