khách sạn Mos, tổ chức tiệc đêm, nơi đỗ xe đã đầy từ lâu. Đèn trang trí thắp sáng cây cối xung quanh từ hai bên đường trải dài trước cổng lớn của khách sạn, không gian tiệc thoáng rộng như những ánh đèn huỳnh hoa như những chấm nhỏ lấp lánh nơi chân trời. Khách sạn Mos, nằm giữa ba khu vực phồn hoa nhất của vùng nhưng lại giấu mình vào yên lặng. Ý tưởng của toà khách sạn là sự tĩnh lặng giữa nhiều thứ ồn ào trong cuộc sống. Ở đây rất hạn chế hội viên. Vì vậy, người tới dự tiệc đêm nay không giàu thì cũng quý.
Ngoại trừ những nhà tài phiện nổi tiếng hoạt động trong giới kinh doanh, những thương gia đến tham dự điều là vì chuyện làm ăn, muốn mở rộng quan hệ xã hội với nhau.
Hơn tám giờ tối, trong xe, Doãn Hạ khẩn trương nhìn ngoài cửa sổ, rồi cúi đầu nhìn váy dạ hội trên người, âm thầm hít sâu một hơi. Suốt đường đi cô đều cố gắng thả lỏng nhưng tới nơi vẫn thấy sợ. Cái cảm giác này, giống như là sắp sửa phải đối diện với một thứ gì đó nó thật khiến cô hồi hộp, xe được tài xế cho di chuyển chậm rãi, Tiêu Thanh hôm nay lại có việc nên không đi cùng cô.
Doãn Hạ, tâm tư vốn đã căn thẳng, khi xe dừng trước toà khách sạn lại càng căng thẳng hơn. Lúc bước xuống xe, cô tinh ý kéo nhẹ tà váy mới đặt chân xuống. Kì thật chiếc váy dạ hội này cũng không hẳn là quá phô trước, phần trên cúp ngực, thắt eo ôm gọn cơ thể cô rất tinh tế, nhưng phần đuôi cá bên dưới có phải là xẻ quá cao rồi không? Doãn Hạ, ngẩn đầu lên nhìn tấm bảng hiểu nhấp nhô đèn les, cô trấn an bảng thân cô gắng lấy lại dáng vẻ thường ngày mới đi vào bên trong.
Thấy Doãn Hạ, lễ tân của khách sạn liền đi đến, tay làm động tác cúi chào.
"Xin hỏi, có phải cô là trưởng phòng Hạ của tập đoàn Tân Thời không?"
Doãn Hạ, cười lễ độ.
"Vâng!"
"Xin mời cô sang bên này, Cố tiên sinh có căn dặn tôi sắp xếp cho cô một chỗ ngồi tốt nhất, trong bữa tiệc!"
Xem ra quả nhiên là chu toàn mọi thứ, Doãn Hạ liền đi theo bước chân của lễ tân. Tiến vào bên trong buổi tiệc...
Đại sảnh khoác lên mình lớp áo lộng lẫy xa hoa. Buổi tiệc này là một cuộc tụ họp của các doanh nhân, rất nhiều người hoạt động trong giới chính trị và kinh doanh đều tới tham dự, nhằm quảng bá cho những dự án công ty của chính mình.
Doãn Hạ, được sắp xếp ngồi cạnh một bể bơi, đối diện là những nhạc công đang chơi vài bản dương cầm điêu luyện, các quan khách bắt đầu thưởng thức rượu ngon và thức ăn.
"Trưởng phòng Hạ, có muốn uống chút rượu không?"
Phía sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo, Doãn Hạ mang theo tầm nhìn liền di chuyển sang, hoá ra là Điềm Yên trợ lý của Cố tiên sinh. Điền Yên, hôm này cũng không kém cạnh, khoát trên người chiếc váy dài qua gối ôm có chút tỉ mỉ xẻ một chút ở ngực, trong vừa quyến rũ, vừa chỉnh chu. Tay mang theo ly hai ly rượu, từng bước tiến lại chỗ cô.
"Xin lỗi, trong giờ làm việc tôi không có thói quen dùng rượu."
Doãn Hạ, lãnh đạm từ chối.
Điềm Yên, khoé môi hơi có ý cười, nữ nhân ngồi xuống bên cạnh đưa ly rượu xuống bàn, đặt sang chỗ cô.
"Trưởng phòng Hạ, cô đừng quá nghiêm túc như vậy chứ. Cứ xem như hôm nay là một buổi tiệc rượu bình thường, thưởng thức phẩm vị một chút!"
Điềm Yên, âm thầm quan sát nét mặt của Doãn Hạ. Càng nhìn càng cảm thấy Doãn Hạ quả thật luôn mang đến cho người khác một loại cảm giác mạnh mẽ, chính là không dễ khuất phục. Từ đầu đến chân điều xinh đẹp động lòng...
Doãn Hạ, thấy Điềm Yên nhất quyết không chịu nhường. Miễn cưỡng nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm, mùi vị này là vodka. Tuy cô không uống nhưng đối với rượu, cũng từng tìm hiểu qua mùi vị của chúng. Vodka chính là thứ rượu tuy không mạnh, nhưng nồng độ cồn rất cao có thể khiến đầu óc chúng ta quanh cuồng, rượu sẽ ngấm dần lúc say cũng không hay không biết. Nhưng không thể phủ nhận, mùi vị vẫn rất ngon, đáng để thưởng thức.
"Có một số người rất thích uống rượu, cũng có một số người không thích. Không biết trưởng phòng Hạ thích uống nhất là thứ gì?"
Đây nghe thoáng qua rõ ràng chỉ là câu hỏi bình thường, nhưng nghe kỹ lại thì có vẻ mang theo một hàm ý sâu xa.
Doãn Hạ, cũng không phiền, liền thành thật đáp lời.
"Tôi thích uống nhất là cafe!"
Điềm Yên, khoé môi cong lên một cách ẩn ý.
"Cafe sao? Đắng chát, vô vị... Có một người đàn ông từng nói với tôi như vậy!"
Doãn Hạ, đáy mắt thâm sâu có chút giận mình, nhìn Điềm Yên trước mặt.
"Trưởng phòng Hạ, đừng để tâm đến câu nói của tôi...Chỉ đùa thôi!"
Cuộc nói chuyện của Doãn Hạ và Điềm Yên nãy giờ, luôn bị người đàn ông ở phía sau âm thầm quan sát. Ly rượu vodka trên tay, anh ta không nghĩ ngợi liền trực tiếp uống sạch một hơi, ánh mắt mang theo sự nhớ nhung nhìn thẳng vào bóng lưng thanh mảnh của Doãn Hạ.
Chính giờ tối, buổi tiệc mới dần bắt đầu, Doãn Hạ đi đến chỗ các thương nhân bắt đầu luyên thuyên về dự án sắp tới. Qua vài giờ nói chuyện, chân đi giày cao gót cũng mỏi đến đứng không vững, cô mới đi đến nhà vệ sinh. Đối với loại tiệc rượu xã giao này, nếu thực không cần thiết cô cũng sẽ không đi, tâm tình của cô cũng chẳng có hứng thú để thưởng thức rượu tìm thú vui.
Nhà vệ sinh của khách sạn nằm ở khá xa, phải đi mất một đoạn qua một dãy hành lang khá vắng vẻ, ngang qua khuông viên hoa thì đến. Trăng đêm nay đặc biệc sáng chói, lúc chiếu gọi xuống soi sáng cả lối đi.
Doãn Hạ, mở vòi nước rửa tay, sau đó cúi xuống phát nước lên rửa mặt. Trong gương liền xuất hiện gương mặt trắng ngần, không phải là quá xinh đẹp hoàn mỹ nhưng vừa đủ để đàn ông nhìn một lần đã đem lòng nhớ nhung.
Men theo khuôn viên đi ra ngoài đại sảnh, không hiểu vì sao khuôn viên của toà khách sạn này lại mang để một cảm giác thật yên ắng, tĩnh lặng, có chút đáng sợ. Doãn Hạ, cũng không muốn nán lại chỗ này quá lâu, bước chân gấp gáp nhanh chóng muốn rời đi.
Bất thình lình, ai đó ôm lấy cô từ phía sau. Doãn Hạ, hoảng sợ cực độ liền kháng cực kêu to.
"A... Là ai?"
Cánh tay tựa hồ rất cường ngạnh, hung hăng kéo cả người Doãn Hạ ép vào gốc khuất sau dãy hành lang, đầu bị chế ngự khiến cô không thể nhìn rõ được là kẻ nào. Nhưng với sức lực này, cô chắc chắn chính là một người đàn ông, Doãn Hạ hai tay bắt đầu vùng dẫy, nhưng sức lực nam nữ vốn khác biệc.
Góc khuất ở hàng lang càng lúc càng tối, cô sợ hãi liền hét thành tiếng.
"Là sai? Cứu... Tôi... Cứu!"
Những từ sau chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị người đàn ông dùng tay bịt chặt miệng cô, thô bạo kéo cô vào một căn phòng. Phòng lớn tối tăm, Doãn Hạ bị đè sau cánh cửa đóng lại, thân thể bắt đầu căng thẳng. Hai mắt trừng lớn hoảng sợ, trong lòng cô hiện tại chính là nỗi bất an.
Chợt cảm thấy ấm áp ở sau lưng, ngay sau đó một làn hơi thở nam tính đã phả vào gáy cô, khiến cô bị giam vào giữa cửa và trước ngực của một người đàn ông.
"Xin anh... Đừng làm hại tôi, tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được!"
Doãn Hạ, thừa nhận đây là lần đầu tiên cô nói năng không được lưu loát, mồ hôi trên trán sớm đã chảy thành giọt vì căng thẳng. Người đàn ông có vẻ không để tâm đến sự hoảng sợ của cô, động tác chậm rãi từ từ môi khẽ đong đưa lướt qua tấm lưng trắng ngần của cô.
Một làn hơi thở nóng bỏng thổi vào bên tai cô, xen lẫn là tiếng thở hổn hển của anh ta, rất khiêu khích, rất mờ ám.
Ngay sau đó, một ngọn lửa nóng bỏng trực tiếp chạm vào sau gáy cô, lưỡi của anh ta, nhẹ nhàng liếm lên chiếc cổ trắng trẻo mẫn cảm của cô, rất nhanh và chính xác tìm được động mạch trên đó, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy, dùng sức trằn trọc mút vào.
Một cảm giác xa lạ ập đến, khiến Doãn Hạ không thể kìm nén được, cô cảm thấy nhục nhã nên giãy giụa liên tục.
"Đừng, thả tôi ra... Anh là ai? Dừng đụng vào tôi."
Người đàn ông ở đằng sau vòng tay lại, ôm lấy cô, khiến cô có vùng dẫy thế nào cũng không thoát ra được, trông cô lúc này giống như một con thú bị vây khốn.
"Không... Á... Thả tôi ra!"
Hơi thở người đàn ông ở phía sau vì sự kháng cự của cô bắt đầu trở nên dồn dập, giống như một sự kích thích khiến toàn cơ thể anh rạo rực.
Doãn Hạ, đã hơn ba năm rồi, lúc gặp lại quả nhiên vẫn là cảm xúc như xưa mang theo cảm giác nhớ nhung khiến đầu óc Cố Dựt trở nên mất tỉnh táo, động tác càng lúc cành thô bạo cơ hồ muốn nuốt chửng cô.
Người đàn ông lấy một tay kéo áo của cô ra, từ eo lần đi vào, bắt đầu không kiêng nể gì sờ soạng trên lưng cô, Doãn Hạ, cảm thấy đầu óc mình nổ ầm một tiếng, suy nghĩ hỗn loạn.