Tống Dương Phàm, đáy mắt hiện rõ sự u tối, hai tay cường ngạnh siết chặt bả vai đang run rẩy của cô.
“Anh không thể không quản! Anh không thể trơ mắt đứng nhìn người con gái anh yêu cứ lần này đến lần khác rơi nước mắt vì thằng đàn ông khác. Anh nhìn ra được hắn ta không mang lại hạnh phúc cho em, nếu đã như vậy thì hãy để anh là người thay hắn làm điều đó."
Tống Dương Phàm, đột nhiên lớn tiếng, tiếng nói nặng tựa tảng đá đè xuống.
"Trong tình yêu, hoàn toàn không có ai đúng ai sai, chỉ có thích hợp và không thích hợp. Nếu tình yêu của hai người thích hợp, anh muốn cướp cũng chẳng cướp được nếu tình yêu của hai người thích hợp, thời điểm em cần anh ta nhất, anh ta nên xuất hiện trước mặt em. Anh không phải chỉ một lần nhìn thấy hai người cãi nhau, anh đứng xa xa nhìn thấy, nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của anh ta khi cãi nhau với em, anh chỉ ước gì mình có thể lập tức xuống xe vặn gãy cổ anh ta. Anh còn thấy anh ta cãi nhau với em xong thì bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại, liền hận không thể lập tức dắt tay em dẫn em đi. Mỗi lần anh đều nghĩ, sao lại có tên đàn ông khốn kiếp đến nỗi có thể vứt người phụ nữ của mình trên đường lớn? Nếu đổi lại là anh, anh sẽ không vạn lần không bao giờ như vậy, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra anh cam đoan chính mình sẽ không bao giờ quay đầu bỏ mặc em!"
Nói đến đây, bàn tay Tống Dương Phàm cố định đầu vai cô có chút run rẩy, khóe mắt đỏ lên, cũng nhanh chóng nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, sâu trong đôi mắt là sự đau lòng sâu sắc.
"Doãn Hạ, Cố Dựt không phù hợp với em. Hắn có tài nhưng không biết dụng, xem như phí cả đời, một ý chí cầu tiến cũng không có lúc ấy cầm tấm bằng kiến trúc xin việc khắp nơi cũng chẳng mấy chỗ trọng dụng, lúc tìm được chỗ làm lại nói không phù hợp. Kinh tế lại không, nhà cũng không, còn em xuất chúng như vậy... Hắn lấy tư cách gì xứng đôi cùng em!"
Nước mắt Doãn Hạ tuông xuống như thác đỗ, mà trút hết sự uất nghẹn trong lòng, vừa rồi cô nhìn thấy rõ khóe mắt Tống Dương Phàm đỏ ngầu, đau lòng cũng từ đó mà phát sinh, càng nghĩ càng thấy bi ai, càng khóc như một đứa trẻ bất lực.
"Doãn Hạ... !"
Tống Dương Phàm, muốn kéo cô vào lòng ôm lấy nhưng cô lại kháng cự đẩy anh ra.
"Tống Dương Phàm, nhưng sự thật điều là do nằm trong lòng bàn tay của anh, ít ra tôi cũng còn biết được tình yêu của tôi và Cố Dựt không phải là hoàn toàn không có hy vọng. Tôi tin rằng lúc ấy chỉ cần anh không nhún tay vào, anh ấy sẽ tìm cách giúp tôi, cũng không ít hơn anh đâu... "
Sắc mặt Tống Dương Phàm, biển sắc đến khó coi, đến cuối cùng Cố Dựt vẫn nằm ở trong tim cô.
"Vậy thì em muốn thế nào? Trở về bên hắn sao Doãn Hạ... !"
Người đàn ông đi đến cạnh bàn cầm lấy mấy tấm ảnh quăng xuống đất, trên ảnh cô và Cố Dựt hiện rõ một một cảnh tượng tối qua tại buổi tiệc.
Nhất thời hai người không ai nói chuyện, bầu không khí toát lên sự yên lặng của chết chóc.
Cho đến khi, Tống Dương Phàm kéo lấy cổ tay cô lực siết chặt đau nhứt cả cổ tay, sắc mặt anh chuyển sang sự lạnh lẽo tột cùng.
"Tối qua cùng người cũ nói lại chuyện xưa, xem ra nếu như hôm nay em không biết chuyện của ba năm trước... Thì em cũng sẽ tính đường trở về bên hắn thôi. Doãn Hạ, nhớ cho kỹ ai mới thực sự là người chồng hợp pháp của em!"
"Tôi sẽ không như anh, làm chuyện trái với luân thường đạo lý đâu. Phá nát hạnh phúc của người khác, anh có cảm thấy lương tâm bị cắn rứt không?"
Hai mắt người đàn ông khép hờ.
"Em cho nó là hạnh phúc, còn anh thì không! Anh kéo em trở về từ vực sâu thăm thẳm anh chưa từng hối hận, càng không có gì phải cắn rứt với lương tâm. Doãn Hạ, anh cảnh cáo em nếu còn ở sau lưng anh gặp hắn, anh sẽ khiến hắn đời này không còn cách trở về tìm em!"
Doãn Hạ, kinh hồn mở to hai mắt.
"Anh không được đụng đến anh ấy, nếu không cả đời này tôi sẽ hận anh!"
Ánh mắt anh lúc này sắc lẻm như dao răm, muốn giết người.
"Em ở trước mặt tôi, ra mặt bênh vực hắn... Tôi cũng sẽ không buông tha cho hắn!"
"Sao anh có thể ngang ngược, đáng sợ đến như vậy?"
Cô làm loạn ở trước anh.
"Người đáng sợ chính là em, đừng tưởng tôi không biết trong lòng em đang nghĩ đến cái gì? Từ việc mở dự án riêng, không muốn sinh con, điều nằm trong kế hoạch của em cả. Em đem dự án ký kết với hắn, muốn lén lúc ở sau lưng tôi, không muốn sinh con điều là muốn tìm một đường lui trở về bên hắn!"
Lời nói của anh lúc tức giận thực sự suy diễn đến cô đinh óc điếc tai.
"Anh, ăn nói hoang đường, tôi bao giờ làm những chuyện như vậy?"
"Nếu không có, những bức ảnh này từ đâu mà ra. Doãn Hạ, người trong tim em cả đời này xem ra không thể quên được, nhưng cho dù không quên được tôi cũng sẽ không buông tay để em toại nguyện trở về bên hắn, có chết em cũng phải là người của họ Tống tôi!"
***
Đêm đến, cô ra khỏi Tân Thời đi trên đường lớn đi qua mấy đoạn cũng không biết nên đi đâu, nhưng cô không muốn trở về ngôi nhà đó đối diện cùng anh. Sự ủy khuất trong tim cô, ai sẽ hiểu được đây!
Đau lòng cực độ, cô mặc kệ bao ánh mắt hướng về mình khụy gối ngồi xuống bên đường, hai tay vòng qua gối ôm lấy cơ thể của chính mình. Dù là trước kia có bao nhiêu tổn thương cô cũng không để lộ sự yếu đuối của bản thân, nhưng hiện tại khi biết được sự thật tàn nhẫn này cô không thể chấp nhận, người ngày ngày chung chăn gối với cô thì ra luôn che đậy một mặt đen tối của chính mình!
Từ xa, chiếc xe hơi màu đen di chuyển rất chậm chủ nhân của chiếc xe cũng không mấy gấp gáp, một tay lái xe tay còn lại tùy ý hút vài ngụm thuốc, cầm điếu thuốc đưa ra ngoài của sổ có lẽ nội tâm của anh cũng đang đau đớn vì điều gì đó.
Ánh mắt hờ hững, đau quanh một vòng vô tình bắt gặp dáng vẻ quen thuộc của cô, đúng lúc đó Doãn Hạ như cảm nhận được sự ấm áp mà trước đây cô từng mong chờ, ngẩn đầu lên đụng phải ánh mắt của Cố Dựt.
Cảm giác này thật rất khác ở lần gặp lại đầu tiên trong buổi tiệc!
Giống như sau khi gỡ bỏ nhiều khúc mắc, cô lại tìm được cảm xúc của ngày xưa!
Thời gian như ngừng lại.
Không khí dường như cũng ngưng đọng.
Nước mắt Doãn Hạ trào ra từ khoé, rơi vụn vỡ trên mặt.
Người đàn ông trên xe không chần chờ thêm giây phút nào, liền bước xuống đi đến cạnh cô.
"Doãn Hạ... "
Anh chưa kịp mở miệng hỏi xem là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì cô đã vô thức ôm chằm lấy anh. Trong lòng anh khóc như một đứa trẻ, anh đau lòng ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô đây là lần đầu tiên anh thấy cô yếu đuối như vậy.
"Có chuyện gì? Doãn Hạ... "
Nghe được giọng nói ấm áp của anh, cô bật khóc, môi khẽ lắp bắp mới lên tiếng.
"Em xin lỗi... Cố Dựt, em xin lỗi. Nếu như năm đó, em kiên trì một chút có lẽ chúng ta sẽ không phải như ngày hôm nay!"
Anh hai tay nâng gương mặt của cô lên, đối diện với ánh mắt của chính mình.
"Tống Dương Phàm, bỏ ra một số tiền... Dùng một thủ đoạn có được em. Lúc ấy anh bất lực không có cái gì trong tay, nên mới đành lòng để em ở cạnh hắn, nhưng hiện tại không còn như vậy nữa rồi! Doãn Hạ, trở về bên anh có được không?"
Hai mắt cô mộng nước nhìn người đàn ông trước mặt, thì ra anh cũng đã biết chuyện này. Lúc ấy khi cô nói chia tay anh cũng không nếu kéo, thì ra chính là tự lượng sức mình không đấu lại Tống Dương Phàm mới chấp nhận buông tay.
Doãn Hạ, gật đầu như đồng ý thoả thuận cùng anh, Cố Dựt ôm cô vào lòng cảm nhận sự nhớ nhung dâng trào tay vuốt ve gương mặt ướt đẫm nước của cô, lòng anh đau như cắt.
Ba năm trước, sự ra đi của cô là sự tổn thương day dẳng đối với Cố Dựt, anh đem sự tổn thương đó khắc ghi thành hận muốn trở về tìm cô, nhưng khi gặp lại cô anh chính là yêu đến mức không cách nào quên được.
Ba năm, không dài cũng không ngắn nhưng anh chưa từng quên cô, một giây một khắc cũng chưa từng quên cô!