Cửa thang máy một lần nữa mở ra, lúc cô bước ra ngoài ý định đi đến phòng của chính mình, liền bị âm thanh cười khúc khích phát ra trong phòng riêng của Tống Dương Phàm làm cho khựng lại. Doãn Hạ, theo bảng năng tò mò liền đi đến ánh mắt nhìn qua khe cửa trong suốt, đủ khoảng trống để nhìn vào. Dừng trước thân ảnh cao lớn của anh đang ngồi trên ghế làm việc, người phụ nữ xinh đẹp đó đang ngồi trên đùi anh dáng vẻ hai người họ có bao nhiêu ám muội cô đều nhìn ra được. Đáy lòng co thắt theo từng nhịp, cô cũng không biết trước tình cảnh này cô sẽ nên làm cái gì, vào đó để chất vấn anh sao? Cô không xứng đáng, danh nghĩa bà Tống anh cũng chưa từng xem trọng.
Người phụ nữ đó cuối xuống hôn lên môi anh, nụ hôn thực sự rất cuồng nhiệt anh đáp lại một cách say đắm, tay còn không kiên dè đặt lên đùi cô ta. Doãn Hạ, nuốt từng cơn giận trôi xuống bụng cô một chút dũng khí nhìn thêm nữa cũng không, cô nặng nề trở về phòng của chính mình, nếu như anh muốn dùng cách thức này để dằn vặt cô thì anh cứ làm đi. Cô tuyệt đối sẽ không phản kháng, dù đau lòng cũng không nói lời nào, nếu như đó là cách duy nhất để anh hả lòng hả dạ trả thù cho sự lừa dối của cô.
Lúc Doãn Hạ rời đi, hai đầu mày người đầu ông có chút cau lại, ánh mắt thu lại người phụ nữ trước mặt liền sinh ra cảm giác chán ghét.
"Đi xuống, cô trở về phòng làm việc đi!"
Cô thư ký trước mặt này tên là Lệ Dung, là do anh tuyển vào để xem phản ứng của Doãn Hạ như thế nào? Nhưng cô thậm chí còn lướt qua một chút quan tâm cũng không có, một cô vợ thấy chồng mình đang ôm ấp một người phụ nữ khác trong lòng, phản ứng nên có chính là như vậy sao? Thờ ơ, lạnh nhạt, ung dung trở về phòng làm việc của chính mình.
Ba năm qua, trái tim của cô vẫn ôm ấp hình bóng của người đàn ông đó, cô đối với anh không có tình yêu. Cho nên sẽ không khó chịu, càng không cần phải phản ứng.
Lệ Dung, nũng nịu tay vẫn quàng chặt lấy cổ anh không chịu buông.
"Tổng giám đốc, tối nay để người ta hầu hạ anh có được không?"
Anh hừ lạnh, ánh mắt sâu lắng liền khép hờ.
"Hôm qua, còn chưa đủ sao? Lên giường một lần, liền thuận lợi trở thành thư ký của tôi...cô quả thật được lợi rồi."
Lệ Dung, càng nũng nịu tay xoa xoa lòng ngực của anh.
"Là do anh hào phóng, tổng giám đốc...người ta kể từ bây giờ đã là người phụ nữ của anh, anh muốn lúc nào cũng được cả!"
Tổng Dương Phàm, ngón tay thon dài liền nâng gương mặt cô lên ngắm qua ngắm lại trong lòng một chút cảm xúc cũng không có, tâm tình càng thêm khó chịu.
"Ra ngoài đi, về sau nếu như chưa được tôi gọi...thì đừng tùy tiện vào!"
Thấy anh đột nhiên thay đổi thái độ, Lệ Dung cũng không ngu ngốc đến mức đôi co thêm, tính tình của người đàn ông này không dễ nắm bắt, một khi chọc anh giận hậu quả sẽ rất khó lường. Lệ Dung, đi ra ngoài liền đóng cửa lại giúp anh.
Gần đến giờ ăn chưa nhưng Doãn Hạ vẫn không có thời gian dùng cơm, văn kiện cần xử lý thật sự chất cao như núi. Tân Thời là tập đoàn không hẳn là quá lớn ở Bắc Kinh, so với Lôi Thị lừng danh ở Châu Á, hay Nghiêm Nhất của Hàn gia thì quả thực không thể sánh bằng. Nhưng Tân Thời vẫn là một trong những tập đoàn nổi bậc ở Bắc Kinh, kinh doanh chuỗi nhà hàng khắch sạn lớn, nhưng bất động sản vẫn là ngành hoạt động chính là Tân Thời.
Lúc lật đến bản văn kiện cuối cùng trên bàn, hai mài cô liền cau lại, lật thêm vài trang sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. Lúc kiểm tra lại tất cả số liệu, cô đã không kịp ăn trưa luôn rồi. Giờ ăn kết thúc, phòng làm việc của Doãn Hạ vẫn sáng đèn, ngón tay thanh mảnh cầm cây bút cứ ghi chép cái gì đó.
"Cốc...Cốc!"
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Doãn Hạ liền đáp.
"Vào đi!"
Lệ Dung, bước vào bên trong ánh mắt quan sát một vòng đáy mắt càng thêm đố kỵ.
"Trưởng phòng Hạ, tìm tôi có việc gì sao?"
Doãn Hạ, nghe được tiếng của Lệ Dung liền dừng bút, cô ngẩn đầu lên ở cự ly gần mới nhìn rõ được dáng vẻ của cô ta. Thực sự rất xinh đẹp...
"Đây là bản thảo do cô làm sao?"
Doãn Hạ, đưa văn kiện ra trước mặt cô ta.
"Đúng vậy!"
"Tôi đã xem qua lý lịch của cô, cô tốt nghiệp ngành quản trị kinh tế...nhưng ngay cả nhưng con sổ cơ bản cũng không nắm được, số liệu trên đây sai hết cả rồi!"
Giọng Doãn Hạ, cũng không mang theo sự khó chịu chẳng qua là muốn nói thật cụ thể cho cô ta hiểu. Nhưng người phụ nữ lại nghĩ là cô cố tình làm khó cô ta, ánh mắt không phục đó liền nhắm vào cô.
"Trưởng phòng Hạ, cô cố tình làm khó tôi có đúng không? Số liệu làm sao có thể sai được, cô đừng quá đáng như vậy!"
Doãn Hạ, vẫn kiên nhẫn đưa văn kiện về phía cô ta.
"Cô xem!"
Lệ Dung, nhận lấy tự chính mình xem qua quả nhiên là sai toàn bộ, buổi sáng vì do chưa tìm hiểu kỹ mà gấp gáp hoàn thành cho nên mới có sơ xuất như thế này. Cô ta mím môi, đáy mắt vẫn chính là không phục.
"Nếu như sai thì tôi sẽ về làm lại vậy!"
Doãn Hạ, nở nụ cười lịch thiệp.
"Ngày mai tôi muốn thấy bản tư liệu hoàn chỉnh nhất, lỗi sơ xuất hôm nay sẽ trừ vào 30% lương của cô theo đúng quy định của công ty! Không còn việc gì nữa, cô trở về đi."
Lệ Dung, hai mắt mở to nhìn cô liền lớn giọng.
"Cô dựa vào cái gì trừ lương tôi? Cô muốn thay tổng giám đốc quyết định sao?"
Doãn Hạ, trước nay ở công ty luôn có cách làm việc rất quyết đoán của riêng mình, chính là xử phạt phân minh.
"Tôi chỉ là dựa vào quy định của công ty! Cô không phục sao? Nếu cô không phục có thể tự mình đi đến nói với tổng giám đốc."
Lời nói của Doãn Hạ, khiến Lệ Dung cũng cứng họng.