Tống Dương Phàm, hai chân bắt chéo dáng vẻ anh từ đầu đến cuối đều điềm đạm, có điều thần sắc có chút âm u lạnh lẽo. Cố Dựt, cố tình muốn dồn anh vào đường cùng, muốn mượn chiêu thừa nước đục thả câu của ba năm trước anh từng làm, thứ Cố Dựt và Tống Dương Phàm đều muốn chính là Doãn Hạ.
Anh ung dung bao nhiêu Doãn Hạ trong lòng càng hồi hộp bấy nhiêu, lúc quan sát thần kỹ khuôn mặt anh dưới ánh đèn vàng nhạt cũng không nhìn ra rốt cuộc anh có đang tức giận hay không. Tiêu Thanh ở bên cạnh đôi mắt đã sớm bi thương, tình cảnh giữ hay người đàn ông tranh dành một cô gái, khiến người khác đau lòng không nguôi.
Lúc Tống Dương Phàm thong thả đặt ly rượu xuống bàn, môi cong lên ý cười đậm.
"Cố tiên sinh, nghĩ tôi sẽ đồng ý với đề nghị này sao? Là anh quá xem trọng tôi, hay là vì coi thường Doãn Hạ. Rất tiếc trong mắt tôi sự nghiệp thanh danh gì đó, thực không sánh bằng vợ của mình!"
Người đàn ông từ tốn thốt ra lời khẳng định, anh đi đến tay đặt lên vai Doãn Hạ kéo cô rời đi, anh cúi xuống bắt gặp khoé mắt cô đã ươn ướt trong lòng anh lại đau nhói theo.
"Chúng ta về nhà thôi!"
Doãn Hạ, gật đầu đi theo anh.
Cố Dựt, ở sau lưng chứng kiến tình cảnh ân ái của họ hai tay siết chặt thành quyền lớn, sự tức giận sự đố kỵ điều hiện rõ trên gương mặt người đàn ông.
"Tống Dương Phàm, anh nhất định sẽ hối hận!"
Chân anh khẽ khựng lại, anh không xoay người chỉ một bên đầu hơn nghiên để lộ nửa bên mặt cương nghị của anh.
"Có Doãn Hạ ở bên cạnh, tôi sẽ không hối hận cái gì!"
Bước chân rắn rỗi của anh ra khỏi nhà hàng, bóng dáng cao lớn che khuất đi thân ảnh nhỏ nhắn của cô trong lòng. Cố Dựt dùng ánh mắt nóng rực như muốn khoét thủng người đàn ông, ánh đèn của nhà hàng bao trùm lên sự âm u mãnh liệt.
Tiêu Thanh, ở bên cạnh chịu không nổi nữa mới lên tiếng.
"Cố tiên sinh, có lẽ mọi sự phán đoán từ đầu của anh đã sai rồi. Tống Dương Phàm đến bước đường cùng cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay Doãn Hạ. Anh hà tất gì phải cố chấp như vậy chứ?"
Người cố chấp chính là người đau lòng. Tiêu Thanh ở phía sau dõi theo anh từng ngày chứng kiến mọi việc anh làm, mặc dù cô không hài lòng nhưng bản tính Cố Dựt luôn háo thắng như vậy, cô cản nổi sao?
Cô ngưỡng mộ tình yêu của họ, Tống Dương Phàm quả thực là một người đàn ông tốt, Doãn Hạ và anh ta hai người họ đều có một điểm chung chính là, không khuất phục. Hoàn cảnh nào họ cũng nắm tay vượt qua, họ chưa từng nghĩ sẽ buông tay đối phương!
Cố Dựt, hà tất gì phải cưỡng cầu như vậy. Nếu anh có thể bình tâm quay đầu lại, sẽ thấy được em ở phía sau. Yêu anh đến cỡ nào?
"Tôi không cam tâm. Nếu như đã vậy, tôi muốn nhìn xem đến lúc cô ấy không có lấy một ngôi nhà để ở thì sẽ phải như thế nào?"
***
Buổi tối, Doãn Hạ bắt đầu thu dọn một số ít đồ đạc từng món cần thiết điều bỏ hết vào vali. Tống Dương Phàm, vẫn đang ở thư phòng soạn những tài liệu, chuyển nhà nên có nhiều đồ cần mang theo. Lúc anh từ mở cửa vào, thấy cô vẫn đang soạng đồ anh liền lên tiếng.
"Em đã xong chưa. Chúng ta sẽ tạm thời ở khách sạn một thời gian, sau đó anh sẽ tranh thủ tìm nhà!"
Doãn Hạ, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Không cần tìm nhà đâu. Anh quên rồi sao? Chúng ta vẫn còn nhà của cha mẹ em, cứ qua đó ở là được."
"Anh sợ làm phiền đến cha mẹ!"
"Không đâu, cứ qua đó ở. Em dù sao cũng không quen ở nhà mới. Ở tạm nhà cha mẹ một thời gian thôi, sau khi cảnh sát điều tra xong ngọn ngành chúng ta sẽ trở lại đây ở!"
Doãn Hạ, từ đầu đến cuối vẫn kiên quyết khẳng định. Tống Dương Phàm, đi đến tay xoa đầu cô.
"Em tin rằng chúng ta còn có thể trở lại đây sao?"
Doãn Hạ, nhìn anh đôi mắt rất kiên định.
"Em tin tưởng anh, thời gian khó khăn này sẽ sớm qua thôi!"
Người đàn ông liền Doãn Hạ ôm vào lòng, cảm nhận từng hơi ấm của cô. Lòng anh cũng yên bình hơn hẳn.
"Cảm ơn em, đã đặt lòng tin ở anh!"
Cô ở trong lòng anh, cảm nhận rõ nhịp tim bình ổn của anh. Cảm xúc len lỏi khó tả!
"Phàm, anh có ổn không? Nếu có tâm sự cứ bày tỏ với em, đừng tự mình che dấu trong lòng âm thầm chịu đựng!"
Thứ Doãn Hạ luôn luôn để tâm đến chính là cảm xúc của anh. Tống Dương Phàm một người đàn ông đang ở trên đỉnh cao như anh, đột ngột ngã xuống. Anh có thể chấp nhận được sao? Nhưng cô chưa từng thấy qua anh kích động, cô còn tưởng chính bản thân cô sẽ là người an ủi anh. Nhưng có lẽ sự bình tĩnh để vượt qua mọi chuyện của anh mới là thứ để an ủi cô thì phải!
Tay đặt trên vai cô có chút cứng đờ.
"Anh rất ổn, chỉ cần có em ở bên cạnh dù trời có sập xuống anh cũng không có gì sợ hãi!"