Viễn Mặc và Tiêu Thanh được dẫn đến một phòng chờ riêng biệc, lễ tân rót hai tách cafe vẫn còn nóng đặt lên bàn. Sau đó mới lịch sự lên tiếng:
"Thưa hai vị, phiền ngồi chờ thêm một chút. Ngài wilam của chúng tôi vẫn đang họp!"
Viễn Mặc, nhăn nhó cả mặt.
"Lại phải chờ sao? Mẹ kiếp... "
Tiêu Thanh, kế bên liền bất lực thì thầm.
"Anh kiên nhẫn một chút đi!"
"Nếu như tôi không kiên nhẫn, thì đã sớm bay về Bắc Kinh từ lâu rồi!"
Viễn Mặc, thẳng thắng đáp lời cô. Bên trong phòng chờ tương đối rộng rãi, sự tinh tế trong từ cách bày trí tại đây đủ là rất đẹp, sa hoa, cầu kỳ nhưng không kém phần chuyên nghiệp. Người đứng đầu công ty này có lẽ là một người đàn ông rất cầu toàn, vì mọi thứ anh ta đặt ở trong từ ngõ ngách của toà nhà này đều tỉ mỉ đến không một sơ suất.
Đợi thêm khoảng mười phút...
Thì người đàn ông đó cuối cùng cũng đã đến...
***
Phía bên kia...
Cố Dựt, uống rất nhiều rượu. Thứ chất lỏng đậm đặc cứ thế được người đàn ông rót vào bụng, sắc mặt thống khổ đi kèm là sự lạnh lùng.
Tiêu Thanh, đứng ở bên cạnh âm thầm quan sát dáng vẻ của anh. Trái tim cô nhói lên từng nhịp, Cố Dựt ngày ngày đắm chìm trong rượu cô thực sự không chịu nổi nữa rồi.
Tiêu Thanh, đi đến tay cản lại ly rượu của anh. Giọng nhỏ nhẹ vang lên giọng như cố đèn nén cái gì đó.
"Cố tiên sinh... Anh say rồi, đừng uống nữa!"
Người đàn ông đáy mắt đã sớm đục ngầu vì hơi men, anh dựt lại chay rượu tiếp tục ngửa cổ uống sạch một hơi.
"Cô tránh ra... Không phải việc của cô!"
"Anh hà tất gì phải như vậy, chẳng phải là anh muốn nhìn thấy sao? Anh từng nói anh thật tâm muốn biết nếu như Tống Dương Phàm hắn hai bàn tay trắng, thì Doãn Hạ sẽ chọn ai? Chẳng phải bây giờ đã quá rõ ràng rồi sao? Người cô ấy chọn mãi mãi cũng không phải là anh, anh còn không cam tâm cái gì?"
Anh cái gì cũng hiểu, nhưng vẫn là cố chấp không nghe lọt tai. Ánh mắt anh hằn lên tia chết chóc lạnh băng.
"Đem toàn bộ thông tin này, tuần tới tôi muốn truyền thông đẩy mạnh tin tức này lên trang đầu của các mặt báo lớn nhất!"
Người đàn ông chỉ tay vào đóng ảnh lộn xộn trên bàn, Điềm Yên mắt hướng theo liền nhìn xuống. Những tấm ảnh này chính là lúc trong buổi tiệc hôm đó, Cố Dựt đang hôn Doãn Hạ.
Hai mày Điềm Yên cao lại.
"Cố tiên sinh... Ý của anh là gì?"
Người đàn ông cười lạnh.
"Bảo báo chí viết một bài. Nói rõ ràng một chút, là vợ của Tống Dương Phàm dùng nhan sắc quyến rũ tôi, chỉ để đổi lấy dự án!"
Điềm Yên, giống như không thể tin vào tai mình. Cố Dựt sao có thể đáng sợ đến như vậy, bất chấp thủ đoạn để trả thù Tống Dương Phàm kể cả phải hy sinh Doãn Hạ sao?
"Nếu tin tức này đưa lên, người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Doãn Hạ. Cả danh dự và sự nghiệp, anh luôn miệng nói yêu cô ấy nhưng vẫn có thể hại cô ấy sao?"
Ly rượu đưa lên môi, người đàn ông khẽ mím chặt. Tay siết chặt cơ hồ lực mạnh muốn vỡ vụn cả ly thủy tinh.
"Phụ nữ tôi yêu... Nếu tôi đã không có được, vậy thì tôi chấp nhận hủy diệt."
Anh ngửa cổ uống sạch một hơi, chất lỏng chảy xuống cổ họng đắng chát. Một Tống Dương Phàm bị ảnh hưởng, thì có một Doãn Hạ thay hắn chóng đỡ sao? Nếu đã vậy chi bằng anh hủy diệt cả hai, đến lúc đó Doãn Hạ còn có thể không đến tìm anh sao?
Điềm Yên, thu dọn đóng ảnh trên bàn. Cất vào bộ hồ sơ, tay cầm sắp hồ sơ sớm đã run rẩy. Từng bước ra khỏi phòng làm việc, lúc cửa đóng sầm lại lòng cô nặng nề hơn bao giờ hết.
Cố Dựt, anh thay đổi rồi!
Tình yêu của anh không xứng với cô ấy!
Đây không phải là cách anh yêu một người, mà là cách anh tranh đoạt, không yêu được liền muốn hủy diệt sao?
Điềm Yên, cười khổ, nước mắt đọng lạ ở khoé trực trào bắt đầu rơi xuống. Cô nhanh chóng dùng tay lau sạch nước mắt của chính mình.