Cảm giác tỉnh dậy sau cơn mê như thể một lần nữa sống lại.
Chí ít Trần Tu Bình có cảm giác như vậy.
Hắn nằm ở trên giường mở to mắt, thấy Trình Ân đang ngẩn người ngồi ở ghế chính giữa phòng, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là ——mỹ nhân này là ai?
Sau đó "Tích " một giây sau, hắn mới nhớ ra, đây không phải sư phụ đã làm dọa hắn ngất trước đó sao!
Hắn vội vàng nói: "Sư phụ."
Vừa mở miệng liền phát hiện giọng của mình quá khàn, dây thanh quản run động khiến hắn hơi đau, hắn bóp họng ho khan vài tiếng.
Trình Ấn bưng một chén nước đưa cho hắn, sau đó mặt không đổi sắc nhìn hắn chằm chằm.
Trần Tu Bình lo sợ bất an uống cạn chén nước ấm, thận trọng ngước lên nhìn Trình Ấn, sau khi chuyện đó xảy ra, hắn mới phát hiện mình muốn tu tiên nhiều bao nhiêu—— cho dù thái độ không đúng, mong muốn tu tiên của hắn quả thực đã hóa thành chấp niệm, cho nên nếu Trình Ấn bảo hắn dẹp đường hồi phủ, hắn nhất định sẽ lại té xỉu một lần nữa.
Trình Ấn thở dài.
Trần Tu Bình không biết tiếng thời dài này có ý gì, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Sư phụ."
Trình Ấn quay người ngồi lại trên ghế.
Sắc trời đã hửng sáng, Trình Ấn ngược sáng ngồi bên cạnh bàn, bóng lưng thon dài tựa như một tòa núi cao nguy nga, lộ ra khí thế đặc biệt uy nghiêm, điều đó khiến cho đáy lòng Trần Tu Bình càng thêm bất an, quả thực muốn rơi lệ.
Sau đó Trình Ấn cuối cùng cũng lên tiếng, y nói: "Nếu đêm qua là một kiểm tra nhỏ, ngươi đã không thông qua."
Trần Tu Bình mím môi.
Trình Ấn nói tiếp: "Trong lòng ngươi chấp niệm quá sâu, sợ rơi vào ma đạo."
Kỳ thật trong lòng Trần Tu Bình cảm thấy tiến vào ma đạo cũng không có gì to tát, trước kia khi hắn không thể tu tiên, đã nghĩ qua chuyện này, chỉ là không có cách nào, đành phải từ bỏ, nếu có cơ hội, nói không chừng hắn thật sự đã thành ma.
Trình Ấn dường như phát hiện được ý nghĩ của Trần Tu Bình, quay đầu lại cau mày nhìn hắn, nói: "Thật ra tu ma cũng không sao, nhưng càng gian khổ hơn, con đường thành tiên sẽ kéo dài thành vô tận mà thôi."
"A?"
Trình Ấn lại thở dài, số lần thở dài trong đời y trước đó cộng lại cũng không nhiều bằng sau khi hắn gặp được Trần Tu Bình, y hỏi: "Ngươi có biết ma tu là gì không?"
Trần Tu Bình nhớ lại tiểu thuyết kiếp trước, tự tin nói: "Không đi chính đạo, đầu cơ trục lợi, bình thường làm đặc biệt nhiều những chuyện thương thiên hại lí."
Trình Ấn rốt cục thở dài cũng thở không ra, y nói: "Ma tu —— là những tu giả tu ma đạo, cũng giống như lời ngươi nói thương thiên hại lí sự tình, ta muốn đính chính là ngươi đang đảo nghịch quan hệ nhân quả, bọn hắn không phải vì thế mà được xưng là ma tu, mà là bởi vì tu đạo này nên mới làm những việc này, ngươi có hiểu không?"
Trần Tu Bình giơ ngón tay cái cho Trình Ấn, nói: "Sư phụ, ta cảm thấy so với ngươi trước đây, thì hiện tại lời nói của ngươi dễ hiểu hơn nhiều —— "
"Đã như vậy, ta sẽ —— "
"Nhưng ta vẫn nghe không hiểu."
"..."
Trình Ấn yên lặng đứng lên, y nhìn Trần Tu Bình, dùng đôi mắt khó mà phân biệt thần sắc, phức tạp nhìn chằm chằm Trần Tu Bình thật lâu, cuối cùng nói: "Buổi sáng ngươi nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều... buổi chiều ta tới gọi ngươi."
Trần Tu Bình, nam, 17 tuổi, hắn phát hiện mình có khả năng khiến sư phụ không nói nên lời ngay trong ngày tu tiên đầu tiên.
057
Sau khi rửa mặt, lại ăn đồ ăn đã được chuẩn bị trên bàn, Trần Tu Bình đi ra ngoài.
Hắn phát hiện trong gian bên phải nhà tranh mà mình ở, trong sân không biết lúc nào có một cái giếng không ngừng bốc lên khí lạnh âm u tĩnh mịch.
Hắn nhìn vài lần, tuy rằng tò mò nhưng cũng không đi lại gần xem, mà trước tiên tiến vào chính phòng.
Trình Ấn quả nhiên trong phòng, lúc này y đang cầm một quyển trục trong tay, mở ra cẩn thận xem kỹ, mãi đến khi Trần Tu Bình đi vào phòng, mới thu vào, sau đó y nhìn y Trần Tu Bình nói: "Hôm qua ta dùng phương pháp tắm nước thuốc để tăng cường thân thể cho ngươi, hôm nay ta sẽ giúp ngươi đả thông kinh mạch, ngươi đi theo ta."
Trần Tu Bình nhìn thấy Trình Ấn đi xuyên qua vách tường chính phường, mới nhận ra nơi này có động thiên khác, mang tâm trạng kinh ngạc đi vào theo.
Cảm giác khi bước vào rất giống với cảm giác ngày đó đi xuyên qua sương mù tìm đồ ăn, cũng là sau cảm giác mất trọng lượng trời đất quay cuồng, hắn đã đứng trên một nền đất kiên cố.
Trước mắt là một cái hang đá, vách đá xung quanh tỏa ra ánh sáng màu xanh lạnh lẽo.
"Khối đá này là Than Thanh Từ, tính U Hàn..." Nói đến đây, Trình Ấn đột nhiên dừng lại, ước chừng sau hai giây lại nói tiếp, "Tóm lại ngươi không được đụng vào vách đá."
"..." Ta, ta mới vừa rồi có phải bị khinh bỉ không, luôn cảm thấy ẩn ý là "Nói ngươi cũng không hiểu" a!
Trần Tu Bình chưa kịp kháng nghị, Trình Ấn đã chỉ vào một trong những bệ đá nói: "Cởi y phục ra, ngồi lên."
"... Cởi, cởi y phục?"
Trình Ấn nhíu mày: "Sao vậy?"
"À, không có gì."
Đúng là không có gì, Trần Tu Bình tự ngẫm lại cũng thấy không có gì phải xấu hổ, nhớ trước đó mình cùng Liễu Hòe cũng coi là da thịt cận kỳ, bây giờ lại càng thuần khiết hơn, nghĩ như vậy, liền cảm thấy trước đó bản thân do dự đúng là là đầu óc có bệnh, để chứng minh mình phi thường bình thường, vội vàng sảng khoái lột y phục, ngồi xếp bằng trên bệ đá.
Ngồi xếp bằng xong, chờ nửa ngày, cũng không thấy Trình Ấn phản ứng, hắn ngửa đầu nhìn Trình Ấn bên cạnh, hỏi: "Sư phụ, tiếp theo gì?"
Trần Tu Bình vội vàng làm theo, tuy làm nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn bực thầm nghĩ: Sư huynh quả nhiên nói không sai, sư phụ đúng là hỉ nộ vô thường.
Trần Tu Bình bình thường rất khó trấn tĩnh, khả năng là vì trong lòng hắn có chấp niệm quá sâu, suy nghĩ quá nhiều, bất lợi cho tu hành, nhưng hôm nay, hắn rất nhanh chóng rơi vào một mảnh mây mù dày đặc.
Lúc trước khi sau khi hắn minh tưởng sâu, cũng nhìn thấy mảnh mây mù này, hắn biết, đám mây này dày đặc đến nỗi hắn không thể nhìn thấy đám mây khác, nó đại diện cho phế linh mạch không có thuốc chữa của hắn.
—— Nếu nói tiên cốt đại biểu cho việc ngươi có thể tu tiên hay không, thì linh mạch đại biểu cho ngươi có thể đi bao xa. Đáng tiếc là, toàn bộ linh mạch của Trần Tu Bình đều tắc nghẽn.
Hắn mờ mịt bước đi trong mảnh mây mù này, vừa buồn bã, vừa bất lực.
Hắn không thể đi xa hơn, bởi vì hắn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, không thể nhìn rõ hiện tại, cũng không thấy rõ tương lai, làm sao hắn có thể đi tiếp.
Nghĩ đến đây, trong thâm tâm hắn cảm thấy chua xót không thôi, chỉ có thể thở dài thật sâu.
058
Trình Ấn thấy Trần Tu Bình nhập định mà nhắm mắt cau mày, vẻ mặt cũng không biến đổi gì.
Đôi mắt cuồng phong màu xám bạc quét từ trên xuống dưới Trần Tu Bình, một lúc sau mới "A?" một tiếng, sau khi phát ra từ tượng thanh nghi hoặc, trên mặt của y cũng lộ ra vè kinh ngạc xen lẫn thở dài, sau đó y lâm vào trầm tư.
Khoảnh khắc trầm tư này không kéo dài lâu, rất nhanh y lại khôi phục vẻ mặt thong dong lãnh đạm, sau đó cầm kiếm, một kiếm chém vào sống lưng Trần Tu Bình.
Kiếm quang đó giống như sóng nước không ngừng, dọc theo sống lưng thấm vào thân thể Trần Tu Bình.
Vì vậy, Trần Tu Bình đang thở dài không thôi khi nhìn mây mù trong linh giới của mình, đột nhiên thấy một đạo kiếm quang xuyên qua mây mù, tựa như mở ra thế giới mới, đem mây mù hỗn độn bổ ra —— thanh khí (không khí trong sạch) dâng lên, khí đục hạ xuống, dường như trời đất dần dần quang minh, sau đó đạo kiếm quang này thẳng tắp phóng tới mặt hắn, Trần Tu Bình giật nảy mình, "A" kêu lên tiếng ——
Sau đó hắn mở mắt ra.
Trần Tu Bình bị một đạo kiếm quang làm cho tỉnh lại từ trong nhập định.
Hắn chớp mắt, nhìn Trình Ấn, trực giác cảm thấy mình đã làm gì sai. Trình Ấn dường như không nghĩ đến biến cố như vậy, có chút ngây ngốc, hai người đều trầm mặc một hồi, Trần Tu Bình cúi đầu xám hối, mang theo ngữ khí xin lỗi nói: "Sư phụ..."
Trình Ấn lắc đầu: "Không sao, đều tại trong mệnh ta có một kiếp như vậy..."
"..." Hả?
"Ngươi lại thiền định đi, đến thời gian, ta sẽ gọi ngươi."
Trần Tu Bình quả thực cảm thấy như mình đang được tay nắm tay dẫn dắt, mặc dù tự bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng nghĩ một hồi rốt cuộc vẫn thành tâm thành ý nói: "Tạ ơn sư phụ."Hôm nay Trần Tu Bình rốt cục phát hiện, tu hành quả thực không dễ.