Hỏa Đồng Tử thực chất là một ngọn lửa có thần trí và nhân cách, chỉ là ngọn lửa này vô cùng đặc biệt. Theo truyền thuyết, chỉ có ngọn lửa tinh khiết nhất, nóng bỏng nhất được kết tinh từ Xích Diễm Liên ở địa tâm mới có thể hình thành Hỏa Đồng Tử.Hỏa Đồng Tử là bảo vật mà hầu như Luyện Khí Sư nào cũng tha thiết ước muốn, bất luận là dùng nó để luyện khí hay để rèn đúc thì hiệu quả cũng hơn hẳn các ngọn lửa thông thường. Tên gọi “Hỏa Đồng Tử” là chỉ kì sơ sinh của ngọn lửa đặc thù này, khi nó lớn lên hoàn toàn sẽ dung hợp với linh hỏa trở thành đế vương của ngọn lửa.
Hỏa Đồng Tử là bảo vật mà hầu như Luyện Khí Sư nào cũng tha thiết ước muốn, bất luận là dùng nó để luyện khí hay để rèn đúc thì hiệu quả cũng hơn hẳn các ngọn lửa thông thường. Tên gọi “Hỏa Đồng Tử” là chỉ kì sơ sinh của ngọn lửa đặc thù này, khi nó lớn lên hoàn toàn sẽ dung hợp với linh hỏa trở thành đế vương của ngọn lửa.
Dĩ nhiên, cũng giống với nấm mọc trong tự nhiên, để lấy được ngọn lửa càng mạnh thì độ nguy hiểm mà tu sĩ cần phải đương đầu càng lớn, một khi không cẩn thận sẽ bị ngọn lửa dữ dội thiêu cháy đến tro cũng không còn — không khéo là hầu hết tính tình của Hỏa Đồng Tử không tốt chút nào.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
Nhà giam chứa Hỏa Đồng Tử được đặc chế, trận pháp bên trên và không gian pháp khí tương xích lẫn nhau, không thể bỏ vào trong nhẫn không gian mang theo được. Giờ đây, Chu Vẫn và Cố Diễn khó mà lại có chung suy nghĩ. Trên đường đến Dung thành, Chu Vẫn phụ trách mang lồng sắt chứa Hỏa Đồng Tử, khi thuật tĩnh âm mất hiệu lực, lại bổ sung thêm lần nữa. Cố Diễn cầm một chiếc hộp nhỏ chứa hàng trăm tấn vật tư, dọc đường lại rất kiệm lời, xem nhẹ lời khiêu khích của Hỏa Đồng Tử.Tui cơm bách r đây ^^~, xin lỗi đã để mn chờ quá lâu.
Cơn nóng giận của Hỏa Đồng Tử không chỗ xả, vài ngày đầu còn làm loạn trong lồng, sau đó thì an phận hơn nhiều.
Lãnh thổ Tu chân giới rộng lớn, Dung thành lại là một thành thị nhỏ nằm ở biên ải, cho dù hai người ngự kiếm cũng đi đủ bảy ngày bảy đêm mới tới nơi.
Lúc hai người đến, một mảng đất rộng đang bị bão cát bao phủ, bão cát lớn, hai người ở trên cao, quần áo cũng bị gió lốc thổi phần phật. Trước mặt mờ mịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Thành nhỏ này được tông môn và thế gia tu chân che chở, ngày thường, nếu gặp thiên tai sẽ có trận pháp đối phó, chẳng qua kết giới ánh sáng kia vô cùng mỏng, bị cát che phủ thành một màu.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: EbyVừa nói xong, đao quang màu đen xen lẫn ma khí nồng nặc từ trên trời chém xuống, thế đao nhanh như tia chớp, dữ dội như sấm sét, vẽ nên một đường cong sắc liệm giữa không trung như là muốn chém vào khoảng không giữa hai người! Đòn tấn công vô cùng bất ngờ, thế kiếm và đao va chạm vào nhau, sức lực của cả hai người không địch lại được, lui rồi lại lui, dư âm rền vang tan biến, hai người buộc phải hạ cánh xuống biển cát mờ mịt. Lúc này, bão cát bốn phía càng mãnh liệt, nếu không phải cự ly một thước đều bị kết giới hộ thân quét sạch, chỉ sợ đã bị bão cát thổi đến nỗi không mở mắt được.
Ngự kiếm cũng là chuyện rất hao tổn thể lực, Chu Vẫn quyết định hỏi ý kiến của Cố Diễn: “Bão cát ở đây lớn quá, sư huynh định tiến thẳng vào hay tìm chỗ nghỉ ngơi?”Nhà giam chứa Hỏa Đồng Tử được đặc chế, trận pháp bên trên và không gian pháp khí tương xích lẫn nhau, không thể bỏ vào trong nhẫn không gian mang theo được. Giờ đây, Chu Vẫn và Cố Diễn khó mà lại có chung suy nghĩ. Trên đường đến Dung thành, Chu Vẫn phụ trách mang lồng sắt chứa Hỏa Đồng Tử, khi thuật tĩnh âm mất hiệu lực, lại bổ sung thêm lần nữa. Cố Diễn cầm một chiếc hộp nhỏ chứa hàng trăm tấn vật tư, dọc đường lại rất kiệm lời, xem nhẹ lời khiêu khích của Hỏa Đồng Tử.Chương 15: Sư huynh (1)
Cố Diễn nói: “Tùy ngươi.”
Lúc hai người ngừng ngự kiếm, bầu trời vẫn mang màu vàng đục ngầu của bùn cát, nhưng chỉ tốn vài câu nói, ánh sáng bốn phía đã tối sầm lại, gần như không nhìn thấy năm ngón tay. Linh lực quanh thân hai người phóng ra bên ngoài, khởi động tầng ánh sáng kết giới màu trắng, đá vụn ẩn trong gió bão bị chắn văng ra, phát ra âm thanh rất nhỏ. Hỏa Đồng Tử trong tay Chu Vẫn phát sáng dữ dội, ngọn lửa vốn dĩ chỉ to bằng móng tay lại giống như hứng gió mà lớn hơn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã lớn bằng nắm tay của trẻ nhỏ, ngọn lửa hừng hực phát ra ánh sáng đỏ thẫm, màu sắc đẹp rực rỡ như Hồng Liên nở rộ, quả thật có khí chất uy nghiêm của đế vương.Lãnh thổ Tu chân giới rộng lớn, Dung thành lại là một thành thị nhỏ nằm ở biên ải, cho dù hai người ngự kiếm cũng đi đủ bảy ngày bảy đêm mới tới nơi.Lúc hai người ngừng ngự kiếm, bầu trời vẫn mang màu vàng đục ngầu của bùn cát, nhưng chỉ tốn vài câu nói, ánh sáng bốn phía đã tối sầm lại, gần như không nhìn thấy năm ngón tay. Linh lực quanh thân hai người phóng ra bên ngoài, khởi động tầng ánh sáng kết giới màu trắng, đá vụn ẩn trong gió bão bị chắn văng ra, phát ra âm thanh rất nhỏ. Hỏa Đồng Tử trong tay Chu Vẫn phát sáng dữ dội, ngọn lửa vốn dĩ chỉ to bằng móng tay lại giống như hứng gió mà lớn hơn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã lớn bằng nắm tay của trẻ nhỏ, ngọn lửa hừng hực phát ra ánh sáng đỏ thẫm, màu sắc đẹp rực rỡ như Hồng Liên nở rộ, quả thật có khí chất uy nghiêm của đế vương.
Nhưng một khi nó mở miệng, hình tượng liền sụp đổ.
Hỏa Đồng Tử hét lên: “Hai đứa ngu kia còn đứng ngây ra đó làm gì! Chạy mau lên! Ma tu đến rồi!”
Vừa nói xong, đao quang màu đen xen lẫn ma khí nồng nặc từ trên trời chém xuống, thế đao nhanh như tia chớp, dữ dội như sấm sét, vẽ nên một đường cong sắc liệm giữa không trung như là muốn chém vào khoảng không giữa hai người! Đòn tấn công vô cùng bất ngờ, thế kiếm và đao va chạm vào nhau, sức lực của cả hai người không địch lại được, lui rồi lại lui, dư âm rền vang tan biến, hai người buộc phải hạ cánh xuống biển cát mờ mịt. Lúc này, bão cát bốn phía càng mãnh liệt, nếu không phải cự ly một thước đều bị kết giới hộ thân quét sạch, chỉ sợ đã bị bão cát thổi đến nỗi không mở mắt được.
Chu Vẫn nắm chặt Lạc Tinh, giờ phút này hắn đã không nghĩ đến việc mình và Cố Diễn bị tách ra, bởi vì một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện cách hắn không xa: y phục đen, giày đen, tóc đen, đồng tử màu đen, ngay cả trường đao trong tay cũng là màu đen thuần như mực. Trên vai người này điểm xuyết vài sợi nhung vũ màu đen, vẻ mặt hiện ra lại càng thêm lạnh nhạt. Bão cát đầy trời lại như không ảnh hưởng đến gã. Người mặc y phục đen đó xuất hiện ở đây tựa như u linh đến đòi mạng.
“Sư đệ,” giọng nói của ma tu nọ cực kì bình thản, “Lâu rồi không gặp.”